Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cứu giúp thánh nữ

Phiên bản Dịch · 2010 chữ

Dịch giả: Tĩnh Triều.

- Nói chung là ngươi đã trải qua ngày hôm nay hơn ba ngàn vạn lần hả?

- Đúng vậy, lần này tính chuẩn ra thì vừa vặn tròn mười vạn năm luôn.

Một góc hẻo lánh tại Vong Tiên tông, Tần Y Y nghi ngờ nhìn chàng trai đang chặn đường mình.

- Ăn nói linh tinh, có phải ngươi cùng một bọn với người đã hạ dược ta?

Tần Y Y nét mặt ửng hồng, nhịp tim đập loạn, nàng biết bản thân bị trúng thuốc, hơn nữa còn bị không lâu lúc trước.

Tần Y Y nghiêm giọng:

- Tránh ra, tên khốn.

- Yên tâm đi, ta không phải lũ người đó.

Lâm Việt nhẹ nhàng đáp.

- Cơ mà nếu ngươi lại đi tiếp nữa, thế nào cũng sẽ gặp được đám đó đấy.

Tần Y Y hơi thở dồn dập hơn:

- Hừ, tại sao ta phải tin lời một tên đáng nghi không biết từ đâu chui ra như ngươi chứ?

- Tin hay không cũng được, cũng không phải lần đầu tiên ta thấy ngươi bị hãm hại.

Lâm Việt nhún vai, ngẩng đầu nhìn lên, phương xa có một toàn băng cung khổng lồ sừng sững giữa trời.

- Ta ở chỗ đó nhìn ngươi rất nhiều lần, cho nên ta biết sắp tới ngươi sẽ bị bọn đó bắt tới một căn phòng tối rồi...

- Câm miệng.

Tần Y Y gằn giọng, ánh mắt nhìn theo hắn:

- Tên bịp bợm, đó là tẩm cung của mẫu thân, ngươi không thể vào trong đó chứ đừng nói thứ khác.

Lâm Việt cười:

- Ta không những đi vào, mà còn...

- Đủ rồi, ta không tin ngươi, tránh ra!

Tần Y Y đoán rằng đám người đuổi theo đằng sau sắp đến, liền ngắt lời Lâm Việt vòng qua hắn mà đi.

Nhưng mà không được vài bước, nàng phát hiện ra có vài ánh đuốc đang dần tiến về phía này.

Bây giờ đang là đêm muộn, Vong Tiên tông trước nay tối trời đều là một màu đen kịt.

Vì sao lại xuất hiện ánh đuốc?

Tần Y Y hoảng sợ mà lùi về, kinh nghi bất định nhìn Lâm Việt.

- Ta bảo rồi, ngươi sẽ bị bắt đi đó.

Lâm Việt huýt sáo một hơi.

- Đừng ồn!

Tần Y Y vội vàng lấy tay bịt miệng Lâm Việt lại, lúc này một hướng khác cũng lóe lên ánh lửa.

- Thôi rồi, trước sau đều bị chặn, làm gì bây giờ?

Lâm Việt chỉ chỉ miệng mình, Tần Y Y giật mình lập tức buông tay.

- Tin rồi chứ?

- Tin thì tin, nhưng giờ làm sao mới trốn được đây?

Nhìn ánh đuốc đang rình rập lại gần, Tần Y Y đứng ngồi không yên.

- Vậy đi thôi, đi tẩm cung của mẫu thân ngươi.

Lâm Việt nói.

- Không được, lối đi ở đằng sau chỗ lũ khốn kia.

Tần Y Y lắc đầu.

Lâm Việt không dài dòng:

- Cứ đi theo ta là được.

Tần Y Y đi theo, hai người lần mò trong bóng tối đi vào một địa đạo, bên trong chằng chịt đường ngang ngách dọc, nhưng Lâm Việt không hề rối loạn, ngược lại còn rất quen thuộc thông thạo.

- Sao người biết chỗ này có mật đạo?

Tần Y Y vừa ngạc nhiên vừa để ý phía sau, xem ra bọn người kia không phát hiện ra họ.

- Đến nhiều thì biết thôi.

Lâm Việt đáp bâng quơ.

Tần Y Y bám sát sau hắn:

- Vong Tiên tông của ta canh phòng nghiêm ngặt, ngươi không phải người tông ta, làm sao mà trà trộn vào đây được?

- Dù cho có thật ngươi sống ngày hôm nay ba ngàn vạn lần cũng sẽ bị tóm cổ vào nhà giam.

Lâm Việt cười:

- Trong cùng một ngày, ta có thể thử nghiệm vô số cách thức, dù có thất bại thì hôm sau mọi thứ vẫn biến lại như cũ.

- Thất bại với ta mà nói chẳng qua chỉ là bỏ đi một cách sai, cuối cùng thế nào cũng sẽ tìm ra cách đúng thôi.

Lâm Việt nói tiếp:

- Lại nói cũng không có khó khăn đến vậy, ta còn thừa thời gian đi thăm dò khắp nơi, từ Vong Tiên tông đến toàn thế giới bên ngoài đều được ta thăm dò cẩn thận, nên là tại sao ta có thể đem ngươi đi mật đạo này đã hiểu rồi chứ?

- Không hiểu.

Tần Y Y trong lòng giật mình nhưng ngoài mặt vẫn cố chấp lắc đầu.

- Vậy chúng ta đã đi thế? Không phải là đi tẩm cung thật chứ?

Lâm Việt gật đầu.

Tần Y Y lập tức kéo hắn lại:

- Ngươi điên à, mẫu thân tu vi thâm hậu, ngươi mà bị phát hiện nhất định sẽ bị giết đấy.

- Tiểu thánh nữ không sợ trời đất lại sợ một người lạ bị giết sao?

Nghe vậy, Tần Y Y lắc đầu:

- Ta không quan tâm sinh tử của ngươi, chẳng qua vừa nãy là ngươi cứu ta một phen nên mới nhắc nhở thôi.

Lâm Việt cười thầm, Tần Y Y thân lâm khốn cảnh mà vẫn kiêu kỳ đến vậy, vị tiểu thánh nữ này thật là được bảo bọc quá mức mới có thể nghé con không sợ cọp thế này.

- Yên tâm đi, trên đó bây giờ chẳng có ai đâu.

Lâm Việt đẩy một hòn đá ở trên đầu rồi leo ra, không quên kéo cô nàng lên cùng.

- Đúng là tới đây à?

Tần Y Y nhìn ngó xung quanh, quả thật trong này không một bóng người.

- Sao ngươi biết mẫu thân đang không ở đây?

- Ta nói rồi, ta trải qua ngày hôm nay mười vạn năm, nơi này ta đã đến rất nhiều lần.

Lâm Việt đi lại bàn gỗ trong cung, cầm lên một con dao găm cỡ nửa thước rồi đi lại một góc, ấn tay phải lên vách tường.

Lập tức, một hoa văn phức tạp hiện ra.

- Trận pháp? Nơi này cũng có trận pháp cơ à?

Tần Y Y nhìn kỹ, lập tức nhận ra đây là gì.

- Truyến Tống trận?!

Lâm Việt gật đầu:

- Ta phát hiện ra nó vào lần thứ bảy tới đây, mẫu thân ngươi vẫn luôn che giấu thứ này nên đừng nói ra ngoài đấy.

- Mà kệ đi... Dù sao trời sáng ngươi cũng sẽ quên.

- Trời sáng...? Ngươi nói thật sao...

Tần Y Y nửa tin nửa ngờ, lại hỏi tiếp:

- Trận pháp này thông tới đâu thế?

- Hậu sơn Vong Tiên tông, chỗ đó có người đang đợi ngươi a.

Lâm Việt cười nói.

- Ai vậy?

Tần Y Y cảm giác cơ thể ngày càng nóng làm nàng có chút liều lĩnh.

- Bọn cầm đuốc truy đuổi ngươi khi nãy chính là tính bắt ngươi cho hắn, muốn đi xem không?

Tần Y Y ngập ngừng:

- Nguy hiểm không?

- Có, nhưng cũng vui mà, không phải sao?

- Được, đi, ta cũng muốn xem xem là tên nào muốn hại bản thánh nữ!

Tần Y Y nghe xong, tim đập thình thịch mà gật đầu.

Không hiểu sao nàng cảm thấy đi theo Lâm Việt có một loại cảm giác an toàn cực kỳ, dường như mọi thứ đều được hắn tính sẵn hết rồi vậy.

Ma xui quỷ khiến, hai người bước vào trong trận pháp, ánh sáng lóe lên.

Mở mắt ra, trước mặt họ là vùng sơn cước trống vắng, sau lưng phía xa là Vong Tiên tông.

- Có ai đâu?

- Lại đây.

Quả nhiên.

- Sao lâu thế? Công tử đã sắp mất kiên nhẫn rồi đấy.

Trong bóng đêm đột ngột xuất hiện ba người bịt mặt mặc đồ đen, người đi đầu nhìn thấy họ liền mắng:

- Chết tiệt, sao lại vẫn tỉnh táo?

- Hừ, thấy ta chưa ngất nên thất vọng à?

Tần Y Y lúc này hoàn toàn tin lời Lâm Việt, xem ra ba tên này đang đợi mình bị đưa tới, tức giận quát:

- Ở Vong Tiên tông lại dám hạ độc với ta, các ngươi có biết sẽ lãnh hậu quả thế nào không?

Ba người lúc này mới nhận ra không đúng, cơ mà cũng không hoảng sợ, Tần Y Y tuy không hôn mê nhưng đi theo nàng cũng chỉ có một thiếu niên yếu ớt.

- Ngay cả ngươi mà cũng không bắt được, đúng là lũ phế vật.

Người đi đầu nhìn chằm chằm Lâm Việt:

- Cũng chỉ là một tên Phàm cảnh không có uy hiếp thôi, trước giờ chưa từng gặp ngươi, tiểu tử từ đâu tới vậy?

Lâm Việt cười nhạt, Tần Y Y nhíu mày:

- Giọng ngươi... Ngươi là người của Huyền U trưởng lão!

Ba người giật mình.

Tên dẫn đầu nheo mắt lại:

- Tiểu thánh nữ thật thông tuệ, đáng tiếc cũng vô ích, nếu đã tới thì cũng đừng để công tử chờ thêm nữa.

- Công tử là ai?... Cút ngay!

Chưa dứt lời một bàn tay đã chộp tới làm nàng hoảng sợ lùi ra sau, ba người phối hợp không tệ, một người bắt giữ Tần Y Y, còn lại đồng thời tấn công Lâm Việt.

- Tiểu thánh nữ thật là không sợ trời không sợ đất, chỉ mang theo một phế vật Phàm cảnh đã dam tới đây trả đũa, đúng là tự tìm đường chết!

- Lắm mồm quá.

Lâm Việt chậm rãi nói, dao găm trong tay hàn mang lóe lên, tên áo đen xông tới gần hắn hơn chỉ cảm thấy lạnh người một cái.

Nháy mắt tiếp theo, Lâm Việt rút dao ra, máu tươi từ yết hầu đối phương ồng ộc phun ra như suối.

Lâm Việt xuất thủ quá nhanh, đồng bọn ngã xuống rồi hai tên kia mới kịp phản ứng.

- Chết rồi?!

- Mẹ kiếp! Để ta cho ngươi biết sự lợi hại của Linh cảnh!

- Chết đi!

Hai người còn lại đồng thời xông tới, Lâm Việt vẫn ung dung không hoảng thọc dao về phía trước.

Phập!

- Aaaaa, mắt ta!

Lâm Việt một cước đạp bay hắn.

Hai lần chứng kiến đồng bọn mỗi người một dao nhanh gọn, tên đầu lĩnh lúc này sợ đến đái ra quần, quỳ mọp trên mặt đất.

- Đừng... Xin ngươi đừng giết ta...

Lâm Việt chỉ dao lên mặt hắn.

- Cởi xuống!

Đối phương vội vàng làm theo.

- Thập Định? Quả nhiên... Ngươi là đại đệ tử Huyền U trưởng lão!

Thập Định không ngừng dập đầu xin tha:

- Tiểu thánh nữ, không liên quan đến ta, đều là công tử ép ta.

- Lắm lời.

Đột nhiên từ trong bóng đêm một bạch y thiếu niên xuất hiện.

- Tư Đồ Quyết, thì ra là ngươi!

Tần Y Y quát lên, nàng càng lúc càng thấy khó chịu, toàn thân nóng ran, ý thức mê muội.

- Ngươi hạ dược ta cái gì?

Tư Đồ Quyết nhìn chằm chằm dáng người nóng bỏng quyến rũ của nàng:

- Tiểu thánh nữ thần thánh không thể xâm phạm ơi, ngươi thử đoán xem, ta hạ dược gì?

Lại nhìn đám tay sai hai chết một quỳ, hắn quát lớn:

- Thế mà đã chết hai người, phế vật, Thập Định, nếu ngay cả một Phàm cảnh cũng không xử lý được, vậy hẳn ngươi biết hậu quả của mình rồi?

Thập Định run lên, hắn không sợ tên công tử này, nhưng lại sợ phụ thân đối phương, cũng là Huyền U trưởng lão , lúc này cắn răng liều mạng xông tới Lâm Việt.

Chỉ là kết cục không đổi.

Xoẹt!

Đao ảnh chém ra tốc độ kinh người.

Thập Định đã tử vong!

Máu tươi phun ra bắn bẩn khắp trên tay trên mặt Lâm Việt.

- Có khăn tay không?

Lâm Việt bình thản hỏi một câu, như thể không phải hắn giết người vậy.

Hắn càng bĩnh thản, Tư Đồ Quyết càng rét lạnh trong lòng.

Lúc này mới nhận ra chàng trai nhìn qua còn trẻ hơn mình này đáng sợ cỡ nào.

- Ngươi... Ngươi là ai?!

Bạn đang đọc Ta Bị Kẹt Tại Cùng Một Ngày 10 Vạn Năm (Dịch) của Hoàng Thiên Tại Thượng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HCTver2
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 15
Lượt đọc 1340

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.