Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tìm trợ lực

Phiên bản Dịch · 1691 chữ

Dịch giả: Tĩnh Triều.

Lâm Việt đỡ nàng dậy, vừa hay Dương Tình tới chơi, thế là hắn bảo Kiếm Si Nhi:

- Được rồi, ngươi về trước đi, ngày mai ta sẽ chỉ dạy cho.

Nghe được lời này, Kiếm Si Nhi vui mừng khôn xiết.

- Sư phụ.

Nàng cung kính cúi chào Dương Tình.

Dương Tình gật đầu:

- Đồ đệ ngoan, có gây phiền phức cho thánh tử không đấy?

Kiếm Si Nhi chưa kịp nói, Lâm Việt đã đỡ lời:

- Nàng làm rất tốt a.

Dương Tình thở dài, Kiếm Si Nhi lui khỏi chỉ còn hai người với nhau, nàng mới chắp tay nhỏ giọng:

- Thánh tử... Tin tức của hắn...

Lâm Việt khẽ nhấp một ngụm trà mà Kiếm Si Nhi vừa nấu, từ từ nói:

- Đồ đệ ngươi đã về, vậy ta cũng chỉ đành nhờ ngươi một chuyện...

Dương Tình nghe vậy bất giác căng thẳng, nàng lớn hơn Kiếm Si Nhi chừng mười tuổi, năm nay mới được hai mươi lăm, tư sắc đoan trang, thanh nhã thoát tục, đặc biệt là đôi chân dài thon trắng nõn mê người, từng khiến bao nhiêu nam nhân thất thố trong mộng đâu.

- Đêm nay ở lại với ta.

Lâm Việt đặt ly trà xuống nói thẳng luôn, không chút quanh co.

- Ngươi đừng quá đáng!

Dương Tình tức giận mắng:

- Nên nhớ là ngươi thiếu nợ ta, mau trả lời đi!

Lâm Việt cười:

- Vấn đề thứ nhất ta có thể trả lời, phụ thân Dương Khải của ngươi sáng nay ở chỗ ngọn đồi ngươi lớn lên.

Dương Tình nghe vậy thì run lên, ngọn đồi vừa nhắc tới không chỉ là nơi nàng ở hồi nhỏ, đó cũng là mộ phần mẫu thân nàng.

- Sáng... Vậy bây giờ thì sao?

Dương Tình nôn nóng hỏi.

Lâm Việt lại cười:

- Đây là vấn đề thứ hai rồi.

- Ngươi!?

Dương Tình cố ép bản thân phải thật bình tĩnh:

- Ngươi muốn thế nào mới chịu nói?

- Ta nói rồi, tối nay ở lại với ta thôi.

Lâm Việt đi vào trong phòng, nói với ra:

- Yên tâm đi, ta không định làm mấy chuyện ngươi nghĩ đâu.

Cửa phòng từ từ khép lại, Dương Tình biết Lâm Việt đang bắt buộc nàng lựa chọn, có lẽ một khi bỏ lỡ cơ hội này thì vĩnh viễn nàng cũng không được gặp lại phụ thân nữa.

Cạch.

Cửa phòng đóng lại, Lâm Việt nằm lên giường, giơ tay vỗ vỗ bên cạnh:

- Ngươi ngồi lại đây a?

- ... Hừ.

Dương Tình im lặng, nếu đã quyết định thì nàng sẽ không hối hận.

Rõ ràng nàng là một trong thập nhị trưởng lão, lại bị một tên nhãi làm khó như vậy, nếu không phải Lâm Việt có thông tin cực kỳ quan trọng thì với tính cách của Dương Tình đã sớm một kiếm chẻ đôi rồi.

Vậy mà nàng có thể đồng ý yêu cầu của hắn, tuy khó chịu nhưng không hề làm cho qua loa, tâm tính quả thực tu dưỡng cực tốt.

- Ngươi muốn gì nữa?

Dương Tình ngồi xuống, cơ mà chấp nhận thì chấp nhận, nhưng không có nghĩa là nàng cũng chấp nhận luôn tên này, trong giọng nói lộ rõ vẻ khinh thường.

Lâm Việt cũng không để ý, đưa tay ra cầm lấy bàn tay của nàng, nàng cũng không kháng cự, mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm, trước khi bước vào nàng đã hạ quyết tâm rồi.

Nhưng trái với dự đoán, Lâm Việt chỉ nắm tay nàng thôi, trước khi chìm vào giấc mộng còn mơ màng nói:

- Cảm ơn a...

Đoạn, hắn liền say ngủ.

Dương Tình lúc này bất ngờ, cau mày suy nghĩ xem Lâm Việt muốn làm cái gì.

Hồi lâu sau không thấy động tĩnh gì, nàng mới thử cúi đầu lại gần, nghe hơi thở liền biết tên này thật sự ngủ rồi.

"Hắn chỉ muốn ta làm việc này thôi?"

Tay nàng vẫn bị Lâm Việt nắm lấy, chỉ đành điều khiển diệu khí thổi tắt ánh đèn trong phòng, bản thân cũng nhắm mắt lại.

...

Lâm Việt tỉnh lại, lập tức cảm nhận được hơi ấm bên người, Dương Tình vẫn đang dựa vào thành giường mà ngủ.

Lâm Việt thở phào nhẹ nhõm, ngày hai mươi tám tháng bảy đã tới, ánh mặt trời cùng người bên thân sẽ không lừa hắn.

- Xem ra thật sự rời khỏi vòng lặp rồi.

Hắn muốn Dương Tình ở lại không phải tham luyến mỹ sắc của nàng, đơn giản chỉ muốn xác nhận chuyện này thôi.

Vả lại, nam nhân cho dù mạnh mẽ kiên định tới nhường nào, nhất định sẽ có một lúc nào đó muốn có một nữ nhân bên cạnh tâm tình.

Lâm Việt ngồi dậy, động tĩnh đánh thức Dương Tình tỉnh theo, nàng kỳ quái nhìn hắn không thể hiểu nổi:

- Ngươi dậy rồi?

Lâm Việt gật đầu:

- Ừ, một lần nữa xin cảm ơn.

Dương Tình đột nhiên bị ngữ điệu khách sáo này làm mất tự nhiên, dù sao ấn tượng của nàng với nhân cách của hắn cũng chẳng tốt đẹp lắm.

Sao bây giờ đột nhiên khác thế?

Lâm Việt cố nhiên không biết nàng nghĩ gì, duỗi lưng vươn vai xuống giường mở cửa, cảm nhận hơi ấm từ tia nắng chiếu lên mình.

Dương Tình ngây ra nhìn hắn.

- Này.

Lâm Việt gọi nàng, Dương Tình giật mình định thần lại:

- Sao?

Lâm Việt tiếp:

- Ngươi chuẩn bị tốt Hồng Mông đấu chiến rồi chứ?

Dương Tình không hiểu tự dưng hắn hỏi cái này làm gì, nhưng vẫn lắc đầu:

- Ngươi thần thông quảng đại nhưu thế, hẳn đã biết Vong Tiên tông đã không được như xưa, tham gia Hồng Mông đấu chiến cũng chỉ là tham gia cho có thôi.

Lâm Việt cười cười, tình trạng Vong Tiên tông hắn cố nhiên rõ ràng, Cầm Cơ là tông chủ còn khó khăn vậy, huống gì bộ hạ phía dưới đâu?

Nhưng hắn vẫn nói:

- Nếu ta tin rằng Vong Tiên tông sẽ chiến thắng thì sao?

Dương Tình ngẩn ra, tuy quan hệ của họ có chút không đúng lắm nhưng sau cùng nàng vẫn tranh luận lại:

- Phi lý, ba tông môn đứng đầu sở dĩ có thế cục hiện tại là do nhiều năm hình thành, Hồng Mông đấu chiến lại sắp diễn ra rồi, ngươi định làm kiểu gì?

- Thời gian quả thực gấp.

Lâm Việt cũng biết việc này có chút khó khăn, hơn nữa tu vi của hắn vẫn cứ là quá yếu, nhưng chiến thắng Hồng Mông đấu chiến quá quan trọng, người thắng có thể đi vào Đạo hà, không thể bỏ được a.

Ngày khai mạc Hồng Mông đấu chiến cũng là ngày Đạo hà mở ra, Lâm Việt lúc trước thông qua một quyển sách cổ mà biết được tin này.

- Ta sẽ đi tìm trợ giúp, có họ chắc vẫn còn cơ hội.

Lâm Việt suy đi tính lại rồi nghiêm túc nói ra.

Đối phương vội hỏi:

- Ai trợ giúp được vậy?

Nàng cũng không hiểu bản thân lắm, vậy mà lại tin lời tên này.

- Một trong số đó chính là ngươi đấy.

Lâm Việt liếc nàng một cái.

Dương Tình nghe vậy thì ỉu xìu nói:

- Ta? Khó a, Hồng Mông đấu chiến cả bốn Hải vương Yêu Ma hải lẫn ba Các chủ Xích Tiêu các đều tham dự, ta đánh không lại họ...

Lâm Việt nói:

- Không phải sợ, một tháng này ta sẽ cố gắng dạy ngươi Kiếm đạo, Thiên Diễn kiếm quyết vẫn còn biến chiêu.

Dương Tình kinh ngạc:

- Thật sao?

Lâm Việt gật đầu:

- Đương nhiên, nhưng biến chiêu so với thường chiêu rất khó luyện, mong ngươi có thể ráng sức.

Nếu là các đệ tử khác thấy cảnh này, chắc chắn nghĩ rằng trưởng lão điên rồi mới tin lời hắn.

Cơ mà Dương Tình hôm qua được trải nghiệm Thiên Diễn kiếm quyết mà Lâm Việt chỉ cho Kiếm Si Nhi mới biết quả thực huyền diệu khôn lường.

- Thánh tử xin chỉ giáo!

Dương Tình đứng dậy chắp tay.

Lâm Việt lại tiếp:

- Không vội, bây giờ ta cần ngươi giúp ta gặp một người đã.

- Thánh tử mời nói.

- Long Lân.

Lâm Việt đưa ra một cái tên.

Dương Tình ngẩn ra:

- Cung chủ Đệ Thất cung? Có chút khó khăn a...

- Thế nào?

Nàng tiếp:

- Long Lân tính cách kỳ lạ, trước nay đều một mình một đường, cho dù đều là trưởng lão thì ta cũng không mấy lần gặp mặt người này.

- Không vấn đề, giúp ta biết hắn ở chỗ nào là được rồi, đi đi, lát nữa vẫn còn có việc cần phiền ngươi.

Lâm Việt nói.

Dương Tình bất đắc dĩ rời đi, đoán rằng người thứ hai mà tên này muốn xin trợ giúp là Long Lân, cơ mà... không dễ lắm a.

Vị cung chủ Đệ Thất cung này chỉ quan tâm đến đao của mình, quý đao như mạng, người khác căn bản không thể hiểu được suy nghĩ của hắn.

Lâm Việt nhấm nháp xong mấy chén trà, Dương Tình đã trở về thông báo:

- Long Lân bây giờ đang ở hậu sơn Đệ Thất cung.

- Tốt.

Lâm Việt đứng dậy định đi.

Dương Tình nghi hoặc hỏi:

- Này, chẳng lẽ ngươi muốn trực tiếp đến đấy đấy à?

Lâm Việt gật đầu, nàng vội ngăn lại:

- Không được, đó là cấm địa luyện đao của hắn, ngay cả đệ tử Đệ Thất cung cũng không được tùy tiện loạn nhập, ngươi làm sao mà vào đó luôn được.

(Dịch: lưỡng điện thập tam cung là Tông Chủ điện, Tề Tiên điện, 12 cung của 12 trưởng lão và Thánh Nữ cung nữa, đại khái là 12 trưởng lão này kiêm chức cung chủ luôn, không biết có trưởng lão khác nhưng không phải cung chủ không nên tạm thời xưng cung chủ hay trưởng lão thì đều là chỉ 12 người này nhé mọi người ^^ )

Bạn đang đọc Ta Bị Kẹt Tại Cùng Một Ngày 10 Vạn Năm (Dịch) của Hoàng Thiên Tại Thượng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HCTver2
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 378

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.