Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Diệt Phi Tiên

Phiên bản Dịch · 2393 chữ

Dịch giả: HCTver2.

Cầm Cơ đánh phủ đầu, Quy Khư Đại Mộng Công ngưng tụ Hồn Lực thành hàng trăm mũi Diệt Hồn Châm nhọn hoắt sau lưng phóng tới Xích Diệt Tôn!

Xích Diệt Tôn muốn né tránh đòn công, nhưng ngay khi quay người, mấy người còn lại đồng loạt ra tay.

Ầm!

Đủ loại công kích đánh vào trên người hắn, Xích Diệt Tôn bị thương không nhẹ, cười gằn:

-Thiên Vẫn Ngục Hỏa!

Đằng sau hắn đột ngột xuất hiện một cánh cổng khổng lồ bao trọn lấy cả một vùng trời rộng lớn.

Từng tảng thiên thạch rực lửa lao xuống, quang cảnh kinh hoàng như thể ngày tận thế.

-Không ổn, tên này điên rồi!

-Lui!

Tất cả đều nhanh chóng rút khỏi vùng ảnh hưởng của đợt thiên thạch này, chỉ trừ khôi lỗi.

Ngay khi thi triển một chiêu này, Xích Diệt Tôn đã cầm chắc cái chết, đừng nhìn chiêu này phô trương thanh thế như vậy, nhưng thật ra lại có nhược điểm chí mạng, đó là không thể di chuyển.

Nhưng mà uy lực quả thật rất mạnh, nên dùng trong trường hợp thế này khá phù hợp với mục đích của hắn.

Chẳng ngờ lúc này khôi lỗi vọt tới, Kinh Trập Kiếm vung ra!

-Hừ, có chết ta cũng phải kéo ngươi theo!

-Ha ha ha! Bạo!

Ầm!

Một âm thanh đinh tai nhức óc vang lên, một Ngũ Dương Siêu Thoát Cảnh ở trong trạng thái sử dụng bí pháp tăng mạnh thực lực tự bạo, độ mạnh yếu hẳn không cần phải nói nhiều.

Cũng may là vụ nổ ở trên không trung, bằng không toàn bộ Cương Dao Pha chắc chắn sẽ bị san bằng!

Tiếng cười thê lương của Xích Diệt Tôn vẫn còn quanh quẩn đâu đó trong đám khói bụi mịt mù kia.

Giây phút cuối của mình, hắn thật sự có chút hối hận, hối hận đã bị Ma Chủ giật dây mà nóng đầu xuất quân tiến đánh Vong Tiên Tông.

Tuy rằng Vong Tiên Tông hiện nay đang suy yếu nhưng vốn dĩ là ba thế lực tự kiềm chế lẫn nhau, từ đó duy trì hòa bình, nhưng Ma Chủ lại thề thốt với hắn, chỉ cần Xích Tiêu Các có thể đánh hạ được, Yêu Ma Hải chắc chắn không động vào một xu một cắc nào hết cả.

Ma Chủ còn nói thêm cho Xích Diệt Tôn là Cầm Cơ hiện tại tu vi đang tụt lùi, trong Vong Tiên Tông hắn cũng đã gài sẵn nội gián, trong ngoài phối hợp, lúc ấy còn lo gì mà không thành công, bấy giờ mới để Xích Diệt và Liệt Viêm nổi lòng tham, quyết định tiến công!

Hai người muốn thế nhưng muốn là một chuyện, sự thật là một chuyện khác.

Sự thật là... hắn thất bại!

Cái giá phải trả... là huy hoàng của Xích Tiêu Các!

"Không ngờ ta cả một đời lại vấp ngã ở bước này, có lẽ là Môn Chủ thất bại nhất lịch sử a."

Đây là ý nghĩ chua xót cuối cùng của Xích Diệt Tôn trước khi tự bạo.

Tuy thế, hắn cũng đã thành công giúp phần lớn đệ tử cồn sống sót chạy đủ xa.

Dĩ nhiên đó đều là người dưới Chuyển Luân Cảnh rồi.

Khôi lỗi dù bị dính đòn tự bạo của đối thủ ngay lúc áp sát uy lực trúng phải cũng là mạnh nhất, Phi Diệt Hắc Giáp đối mặt phải loại công kích này cũng hoàn toàn hỏng hóc, phần sức mạnh còn lại thì làm khôi lỗi... Ừm, nói theo cách của con người thì là "bị thương nặng".

Nhưng mà lệnh của Lâm Việt vẫn cứ được thi hành, bằng tốc độ cực nhanh, nó áp sát tàn quân Xích Tiêu Các, lượn qua lượn lại mấy vòng liền gặt hết tất cả tính mạng của các Chuyển Luân Cảnh còn lại.

Nếu như tất cả đám còn lại đồng loạt tấn công, có lẽ có thể làm hỏng được khôi lỗi, nhưng mà lúc này, các Môn Chủ đều chết sạch, lòng người sớm đã tan rã, ai cũng chỉ để ý đến mình, còn đâu mà đối đầu với con quái vật cứ một chém là một Chuyển Luân Cảnh mất mạng cơ chứ?

-Kia... Kia là Thánh Tử?

-Thánh Tử trở về rồi!

Liễu Vô Ngân cùng Long Lân đồng thời ngẩng đầu nhìn về hướng khôi lỗi, trong lòng vui mừng khôn xiết.

-Vừa về đến nơi, cuộc chiến liền kết thúc rồi?

-Có hắn ở đây thì còn có ai dám đánh chiếm tông ta nữa.

Hai người mỉm cười, đang định đi lại chào hỏi "Lâm Việt" một tiếng.

Nhưng mà, một tiếng nổ lớn đột ngột vang lên.

Một phương trời khác cách xa Vong Tiên Tông đã bị nhuộm bởi một màu đen đặc kỳ dị, nếu như Cầm Cơ nhìn thấy nhất định sẽ biết ngay đây là màu gì.

-Kia là... Yêu Ma Hải!

Mọi người ở Vong Tiên Tông đều đồng loạt nhìn lại, thấy vùng trời kia dần tách ra một cái khe ở giữa, bên trong loáng thoáng âm thanh gầm thét của một con quái vật!

-Gràoo!!

Một con Huyết Giao khổng lồ, che phủ cả thiên địa chui ra khỏi bầu trời, ngoài cơ thể có màu y hệt như trong cái ao máu ở hòn đảo nằm giữa Yêu Ma Hải thì duy nhất có đôi mắt đen đặc kia là điểm kỳ dị của sinh vật này.

Khi mà toàn thân đã hoàn toàn chui ra hết, con thuồng luồng nhe nanh trợn vuốt phóng đi về một hướng với tốc độ cực nhanh kéo theo đằng sau là cả một vùng trời đen kịt.

-Không ổn, nó đang đến Đạo Hà!

Cầm Cơ phản ứng trước tiên, quát lớn.

"Đây là mục đích của Ma Chủ sao?"

Ý nghĩ nàng vừa mới đến đó, thì hai thế lực to lớn chực chờ sẵn bên ngoài Hồng Mông lục địa nhất loạt xuất hiện.

-Không tệ không tệ, xem ra đúng là chỉ cần thu dọn bãi chiến trường rồi.

Lăng Phi Vũ đứng trên mũi thuyền, chắp tay sau lưng lạnh lùng nhìn xuống người phía dưới.

Một chỗ khác, một nam tử trung niên mái tóc bạc trắng tràn đầy khí chất tiên phong đạo cốt, nhìn sang Phi Vũ, mỉm cười:

-Lăng... Nữ Đế, đã lâu không gặp.

Ánh mắt của hắn có một chút không cam lòng, có một chút ấm áp, cũng có một chút tình cảm, có thể nói là đủ loại cảm xúc.

Lăng Phi Vũ im lặng không thèm đáp, hai đội tàu dần dần áp sát sơn mạch của Vong Tiên Tông.

-Có địch!

Tất cả mọi người còn chưa kịp nghỉ ngơi đã lập tức cầm vũ khí lên, quyết tâm tử thủ sơn môn.

Cầm Cơ bay lên, hỏi:

-Các ngươi là ai?

Phi Vũ Tiên Trưởng mỉm cười:

-Bạng duật tương trì, ngư ông đắc lợi, bọn ta là ngư ông, còn trai và cò... Không cần phải nói nữa đâu nhỉ?

(Bạch duật tương trì, ngư ông đắc lợi: Trai cò tranh nhau ngư ông được lợi, là hai người tranh giành nhau thì chỉ có lợi cho người thứ ba, quen quá còn gì.)

Dứt lời, hắn phất tay, hạm đội lập tức tiến công.

Nhưng mà, cũng với lệnh này, bên Nữ Đế Tông cũng phát ra một mệnh lệnh khác.

-Nữ Đế hạ chỉ, giết sạch toàn bộ Phi Tiên Môn, một người cũng không được sống!

Trương Bạch Liên hô lớn, dẫn đầu một đội quân mở đầu tiến đánh một chiến hạm của đối phương.

-Hừ, Lăng Phi Vũ! Con định làm gì vậy!

Phi Vũ Tiên Trưởng thấy mọi sự xoay chuyển quá nhanh, vội quay sang trầm giọng nói với nàng.

-Làm gì sao? Đừng có gọi ta như thế nữa, hôm nay thù cũ hận mới đều tính sổ một thể đi!

Lăng Phi Vũ lạnh lùng quát, bay lên không trung lại gần.

-Chỉ bằng con thôi sao? Vậy thì để vi sư cho con thấy chênh lệch giữa hai ta.

Khí tức tăng mạnh, Bát Dương Siêu Thoát Cảnh!

Bên trong Vong Tiên Tông, khôi lỗi bất chợt đứng lặng người một lúc, liền sau đó, đi lại chỗ Dạ Minh Nguyệt, ra hiệu gì đó.

Tất cả mọi người đều nghĩ đây là Thánh Tử thật sự, chỉ có Cầm Cơ và nàng là biết thân phận thật sự của nó.

Nhưng bây giờ, nhìn vào mắt nó, Minh Nguyệt biết chính Lâm Việt đang cách không nói chuyện với mình.

Hiểu ý, nàng lập tức hô lớn:

-Truyền lệnh Thánh Tử, trợ giúp Nữ Đế Tông tiêu diệt Phi Tiên Môn, chấm dứt hoàn toàn cuộc chiến này!

Toàn bộ Vong Tiên Tông sững sờ, sao tình hình thay đổi quay ngoắt 180 độ vậy chứ?

Cầm Cơ biết bây giờ không phải lúc lo nghĩ, cứ theo Lâm Việt nói mà làm, nhưng trong lòng vẫn kinh ngạc bội phần, nhìn hiện tại là biết chắc chắn chính hắn đã sắp xếp thế cục này rồi.

-Vong Tiên Tông, tấn công Phi Tiên Môn!

Cùng lúc đó, Lăng Phi Vũ mỉm cười:

-Quả nhiên tên kia không nói dối.

Đại chiến lại bùng nổ lần nữa trên Cương Dao Pha vốn đã hoang tàn xơ xác.

Cầm Cơ nhanh chóng lại gần Dạ Minh Nguyệt:

-Cô nướng, hắn ở đâu vậy?

Dạ Minh Nguyệt chỉ về phía vùng trời đen đặc nơi con Huyết Giao thoát ra:

-Ta cũng không biết rõ, nhưng hắn bảo là sẽ một mình gặp Ma Chủ.

-Là Yêu Ma Hải?... Không phải, hai người họ đang đến chỗ Đạo Hà!

Liên tưởng đến vị trí chỗ mà con giao định bay tới, Cầm Cơ lập tức đoán ra điểm đến của Lâm Việt.

-Tất cả mọi chuyện này đều là do Ma Chủ bày ra.

Dạ Minh Nguyệt vừa nãy quan sát, lại dựa vào tu vi phán đoán, chắc đây là người làm chủ ở chỗ này.

-Ta biết rồi.

Nàng đã sớm biết việc này ngay khi Xích Tiêu Các xuất quân, nhưng mà mời cả hai tông môn kia, là chuyện ngoài dự đoán.

Nhưng mà nhờ có Lâm Việt bày mưu tính kế, mọi sự đã không còn quá đáng ngại nữa, nhưng Cầm Cơ vẫn lo lắng, lo lắng cho an toàn của Lâm Việt.

Trước đây lúc hắn tới Dạ Vương Thành, nàng đã từng đụng độ với Ma Chủ một lần, Yêu Ma Tứ Chủ hợp nhất quả nhiên mạnh đến đáng sợ, ngoài trăm chiêu nàng chắc chắn bại, quá khó chiến thắng!

Vậy mà giờ đây, tên này còn định một mình đối đầu với Ma Chủ!

-Phi Tiên Môn và Nữ Đế Tông vốn dĩ là cùng nhau tới đây chiếm đoạt Vong Tiên Tông nhưng Lâm công tử đã thuyết phục Nữ Đế Tông được rồi, bây giờ chuyện chính là giải quyết Phi Tiên Môn thôi.

Dạ Minh Nguyệt im một phút, lại nói thêm câu nữa:

-Đây cũng là ý muốn của công tử.

-Hừ, đồ ngốc.

Cầm Cơ không ngờ Lâm Việt nhanh vậy đã quay về, còn cứu được tông môn một kiếp.

"Cần phải giúp hắn..."

Nàng lưỡng lự phân vân, vừa muốn đi hỗ trợ lại vừa muốn ở lại chiến đấu:

-Toàn bộ đệ tử nghe lệnh, toàn lực tiến công, đánh nhanh thắng nhanh!

Dạ Minh Nguyệt cũng không nói nhiều, toàn lực ra tay.

Quân đội Phi Tiên Môn nhanh chóng rút lui, bị mấy Siêu Thoát Cảnh liều mạng đánh cho quay đầu bỏ chạy!

-Còn chưa biết ai là ngư ông đâu?

Liễu Vô Ngân vung Phượng Minh Thương đánh trúng Phi Vũ Tiên Trưởng, tuy lấy tu vi hiện tại của hắn chưa thể gây thương nặng cho đối phương được nhưng cũng gây ra sát thương không nhỏ.

Ầm ầm!

-Sư phụ... Đền mạng cho huynh ấy đi!

Bảy ảnh ảo mặt trời sau lưng Lăng Phi Vũ liên tục truyền Diệu Khí vào một chưởng này của nàng.

-Diệt Tiên Chưởng!

Phi Vũ Tiên Trưởng bị đánh trọng thương phun máu, lùi lại mấy bước, toàn thân đau đớn khó tả, dường như đòn vừa nãy chính là khắc tinh của hắn.

Ngay lập tức, Dương Tình và khôi lỗi chớp lấy thời cơ...

Kinh Trập Kiếm và Bạch Băng Kiếm nhất loạt chém xuống.

Phi Vũ Tiên Trưởng hai cánh tay đứt lìa, mất thăng bằng đứng không vững, chớp lấy cơ hội đó, Diệt Hồn Châm lại ngưng tụ lần nữa, ánh mắt Cầm Cơ tràn đầy sát ý:

-Chó săn của Ma Chủ, nếu như hắn có bề gì, ngươi và Yêu Ma Hải sẽ theo gót!

Mấy trăm mũi kim phóng tới, dù lấy tu vi cao cường gắng gượng né tránh, nhưng với số lượng nhiều như vậy, cũng chỉ bỏ được một ít, lại thêm Thần Niệm của hắn cũng không mạnh, đặc biệt là trong trạng thái thất tha thất thểu hiện tại, nên bị một đòn toàn lực của Quy Khư Đại Mộng Công đánh vỡ nát Thần Niệm, biến thành cái xác không hồn.

Phi Vũ Tiên Trưởng chết, Phi Tiên Môn giảm mạnh sĩ khí, một bên khác, Trương Bạch Liên phối hợp với Long Lân và Huyền U, đả bại Hà Đạo.

-Hừ, lúc hạ độc ta, không ngờ sẽ có một ngày như hôm nay phải không?

Trương Bạch Liên mỉa mai nhìn Hà Đạo, bao nhiêu phẫn hận trong lòng đều trút hết ra, nhưng vẫn không quên chuyện chính, ngay lúc đánh chết tên này, Thần Niệm nàng đã quét qua Trữ Vật Giới Chỉ của hắn một lần, lập tức nhận ra được Du Thiên Ngoa mà Lâm Việt đã nói, nhanh chóng thu lại.

Người Phi Tiên Môn chạy trốn tan tác, việc còn lại cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Cầm Cơ ra lệnh:

-Liễu Cung chủ, Long Cung chủ, Dương Cung chủ, Thái Thượng Trưởng lão Tư Đồ Huyền U, theo ta đi tới Đạo Hà!

Bạn đang đọc Ta Bị Kẹt Tại Cùng Một Ngày 10 Vạn Năm (Dịch) của Hoàng Thiên Tại Thượng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HCTver2
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 163

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.