Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thanh trì đỉnh tuyết

Phiên bản Dịch · 1846 chữ

Dịch giả: Tĩnh Triều.

Lúc bị kẹt trong vòng lặp, Lâm Việt đã tìm hiểu cặn kẽ rất rất nhiều người, trong đó bao gồm cả Tư Đồ Huyền U, bí mật của hắn Lâm Việt đều nhất thanh nhị sở hết cả.

- Sứ giả tha tội! Lần này ngài xuất hiện không cùng thời gian với mấy lần trước nên lão nô nhất thời có mắt không tròng... Lão nô ngày đêm chịu đựng độc tố Giao Độc đan, đêm tới lục phủ ngũ tạng không khác gì bị cắn xé thiêu đốt, thống khổ vạn phần, cầu xin sứ giả ban dược, ngài muốn gì xin cứ hạ lệnh, lão nô muôn chết không từ!

Huyền U lúc này đã dập đầu đến chảy máu.

Lâm Việt mới chậm rãi nói:

- Thôi, lần này ta bỏ qua, từ hôm nay không có lệnh của ta cấm chỉ tự ý hành động, cầm lấy đi.

Đan dược lơ lửng bay đến trước mặt, Huyền U vội vàng nhận lấy nuốt vào, lập tức cảm thấy độc tính trong cơ thể bị áp chế hẳn xuống, lại cung kính quỳ lạy Lâm Việt lần nữa, cơ mà trong lòng lại cảm giác kỳ quái, tại sao lần này lại đồng ý dễ dàng vậy?

Như thể đọc được suy nghĩ của hắn, Lâm Việt lại tiếp:

- Đừng tưởng bở đơn giản thế, thuốc giải là bản tọa tự mình luyện thành, bất kỳ lúc nào ta không cần ngươi nữa, cũng có thế giết ngươi chỉ với một ý nghĩ, hiểu ý ta không?

Nói xong, hắn giơ tay phải chỉ về Huyền U, một sợi máu đỏ tươi từ trái tim đối phương xuyên da ra ngoài.

Lập tức, Huyền U có một loại cảm giác hoảng sợ khó tả, dường như tất thảy sinh tử của bản thân đều phụ thuộc vào ý niệm của Lâm Việt vậy.

- Sứ giả yên tâm, lão nô nhất nhất nghe mệnh lệnh của ngài!

Huyền U sợ hãi cúi đầu hô lớn, lúc ngẩng lên thì Lâm Việt đã biến mất tự bao giờ.

Thoát chết trong gang tấc, Huyền U thở phào một cái, lúc này Tư Đồ Quyết mới run rẩy hỏi phụ thân:

- Phụ thân... Hắn...

Bốp!

Khuôn mặt Tư Đồ Quyết lãnh trọn một cái tát như trời giáng, lại còn nghe mắng vốn:

- Ngươi biết ngài ấy là ai không?

- Ừm... Lâm Việt?

Tư Đồ Quyết lắc đầu, ngập ngừng đáp.

Huyền U trong mắt đầy vẻ bất lực:

- Ngu xuẩn, không nghe ngài nói tự mình luyện thuốc giải à? Lần này sứ giả đích thị là Y Độc đại thánh Tần Mặc, khó trách người này cổ quái như vậy, lúc chỉ là Phàm cảnh, lúc lại là Chuyển Luân cảnh.

- Tần Mặc đồng tu cả Y đạo lẫn Độc đạo, giết người không thấy máu, sau này cẩn thận chút, đừng có chọc giận ngài ấy, nhược bằng không cả hai phụ tử chúng ta đều phải chết, nghe chưa?

...

Sắc trời ngả tà, tòa sơn phong mà Tông Chủ điện dựa lưng vào là một ngọn núi tuyết khổng lồ, là cấm địa thần bí nhất của Vong Tiên tông.

Lâm Việt từ từ lên núi, thủ vệ canh gác đã sớm bị Cầm Cơ điều đi chỗ khác, lúc leo lên tới đỉnh lại thấy một ao nước xuất hiện.

Mặt ao hơi lạnh bốc lên, sương khói mờ ảo, mơ hồ có thể cảm nhận được ý chí đại đạo thâm sâu ảo diệu đến vô cùng.

Đây chính là địa danh thần thánh nhất Vong Tiên tông, Thái Thượng thanh trì!

Bên bờ thanh trì, Cầm Cơ đã đứng đợi sẵn, khẽ lên tiếng:

- Đến rồi sao?

Lâm Việt gật đầu lấy lệ, rồi cởi y phục nhảy thẳng xuống ao.

Cầm Cơ nghẹn họng không biết nói gì:

- Ngươi...

Nàng không ngờ Lâm Việt có thể... cởi mở đến như vậy, nhưng cuối cùng chỉ đành làm như không thấy mà nhắc nhở:

- Khí lạnh trong ao dù rất hiệu quả trong việc tu luyện Chiến thể, nhưng lấy cảnh giới bây giờ của ngươi chỉ có thể ở lại nửa canh giờ thôi.

Lâm Việt ngả người lên bờ ao, mặc cho Thái Thượng chi lực xuyên phá làn da mà liên tục phá hỏng rồi hồi phục lục phủ ngũ tạng của hắn.

Đau khổ thế này quả thật đúng như Cầm Cơ nói, Phàm cảnh có thể chịu được một tiếng đã là kỳ tích.

Cơ mà Lâm Việt lại không chút khổ sở, không phải hắn không cảm nhận được đau đớn, mà là tâm lý tôi luyện suốt mười vạn năm khiến sức chịu đựng của người này mạnh hơn thường nhân vô số lần.

- Cởi đi, xuống đây a.

Lâm Việt giơ tay vẫy Cầm Cơ.

- Láo xược, ngươi nghĩ ngươi đang nói chuyện với ai vậy hả/

Cầm Cơ tức giận quát, cử chỉ của hắn làm nàng có cảm giác mình chẳng khác gì lũ gái điếm cả, tên này quá tự cao tự đại!

Lâm Việt nhắm mắt lại, cảm nhận cơ thể mình mạnh lên từng giây thì vui mừng thoải mái, lại tiếp:

- Đừng tự ái chứ, ta không có ý xúc phạm ngươi, muốn đột phá thì ta chỉ nghĩ ra cách này thôi.

- Ngươi...

Cầm Cơ nhíu mày, tố thủ đặt trên đại lưng lại bỏ xuống, rồi lại đặt lên...

- Âm dương giao hòa là cách duy nhất bổ khuyết cho Quy Khư Đại Mộng công mà ta biết, đã nói đến như thế thì còn lại ngươi tự xem rồi chọn đi.

Lâm Việt im lặng tiếp tục tu luyện, hấp thu Thái Thượng chi lực ở đây dung hợp với Thái Thượng chi lực mà hắn lấy được của Tần Y Y.

Hắn xuyên không cả cơ thể lẫn linh hồn đến đây, vậy nên Chiến thể hắn cũng chỉ nhỉnh hơn người trái đất bình thường một chút, vậy nên giao dịch lần này, một là dùng Thái Thượng thanh trì thăng cấp Chiến thể, hai là để ẩn đi dấu vết Thái Thượng chi lực của Tần Y Y.

Đây cũng là nguyên nhân lúc đầu Lâm Việt vừa tới liền thoát y xong lập tức nhảy xuống dưới, chẳng phải hắn ngại ngùng hay mạnh dạn gì cả, đơn giản là không cho Cầm Cơ chút thời gian để nhận ra điểm tương đồng mà thôi.

Đương nhiên, cho dù nàng có hiểu lầm cũng được, chả sao cả.

"Hiệu quả không tồi, chỉ một lúc đã tăng lên Nhị giai Phàm cảnh rồi."

Lâm Việt hài lòng gật gù, trong vòng lặp hắn cũng từng ở đây cùng Cầm Cơ ngâm mình, nhưng lúc ấy Diệu khí của hắn chỉ là Phàm cảnh, tốc độ hấp thu không bằng hiện tại được.

Cầm Cơ thấy Lâm Việt hình như thật sự không để ý tới mình nữa thì có chút do dự:

- Ngươi chắc chắn ta xuống thì có thể...

Lâm Việt không nói không rằng, vẫn yên lặng tu luyện.

Cầm Cơ hạ quyết tâm, cởi y phục ra, nhưng xấu hổ bị Lâm Việt nhìn thấy liền lập tức nhảy vào.

Nàng lặn xuống dưới sâu thật sâu chỉ để lộ mỗi đôi mắt ra ngoài mặt nước, đây là lần đầu tiên có hành động như này với nam nhân, cho dù là tông chủ Vong Tiên tông nàng vẫn cảm giác ngại ngùng tột độ a.

- Lại đây.

Lâm Việt ra lệnh.

Cầm Cơ nín thở đi lại, một luồng sức mạnh tràn đầy tính dương cương nóng bỏng bủa vây lấy nàng.

- Đây...

Cầm Cơ rõ ràng cảm thấy chúng đang thâm nhập vào cơ thể mình nhưng ngược lại không có chút khó chịu nào.

- Có phải thấy rất dễ chịu đúng chứ?

Lâm Việt hỏi.

Cầm Cơ gật đầu, chính nàng cũng không nhận ra trong lúc bất giác gương mặt nàng đã đỏ bừng lên, so với nét thanh xuân tươi tắn của Tần Y Y thì nàng lại hơn ở sự thanh cao tao nhã, càng ngắm càng mê.

Lâm Việt giải thích:

- Quy Khư Đại Mộng công quá chú trọng vào âm tính vì cho rằng công pháp này chỉ dành cho nữ tu, tuy nhiên cô âm hữu khuyết, từ Bát nhiên Chuyển Luân cảnh về trước còn có thể chịu được, nhưng một khi đạt tới Cửu nhiên, lúc này âm tính cực thịnh, thịnh cực tất suy, khiến cho tu vi lùi ngược lại.

Cầm Cơ chăm chú lắng nghe, dù rằng Lâm Việt trong mắt nàng chỉ là một tên nhóc nhưng lời hắn nói đều hợp tính hợp lý cả.

Đây cũng là nguyên nhân nàng chấp nhận hoàn cảnh xấu hổ bây giờ.

- Ta dẫn dương khí vào cơ thể ngươi có thể tạm thời trung hòa, nhưng đây không phải chuyện ngày một ngày hai là xong...

Cầm Cơ có chút nôn nóng ngắt lời:

- Thế trị tận gốc cần bao lâu?

Lâm Việt nhẩm tính:

- Theo ta nghĩ với cảnh giới Chiến thể hiện tại chắc ít cũng mất nửa năm trời.

Cầm Cơ nhíu mày, thời gian không ngắn a.

Kỳ thật Lâm Việt không nói hết, Chiến thể của hắn cũng có thể thăng cấp mà, tính toán đâu vào đấy chỉ khoảng hai tuần nửa tháng là cùng.

- Ta đoán ngươi đang lo lắng chuyện Xích Tiêu các và Yêu Ma hải, còn có Hồng Mông đấu chiến cũng chỉ còn một tháng chuẩn bị nữa?

Quả vậy, Hồng Mông lục địa rộng lớn, tông môn nổi danh hơn trăm, nhưng có ba tông môn là mạnh nhất, cơ mà ở ba vị trí đầu này, Vong Tiên tông xếp bét.

- Ta sớm đã không hy vọng gì Hồng Mông đấu chiến nữa rồi...

Lâm Việt lắc đầu:

- Đừng, chưa tới đường cùng không được buông tay a, dù sao bây giờ có thánh tử này giúp ngươi cơ mà.

Cầm Cơ nghe vậy, trong lòng xuất hiện một tia hy vọng, tuy Lâm Việt chỉ mới tới đây mà đã khiến nàng cảm giác mọi thứ sẽ thay đổi rất nhiều.

Ít ra hiện tại, nàng biết tu vi Diệu khí của nàng không mất đi nữa, không phải sao?

Lâm Việt lại nói:

- Lại gần tý nữa đi.

Cầm Cơ ngập ngừng thoáng chốc rồi đi lại, khoảng cách giữa hai người giờ đủ để họ nghe rõ tiếng thở của đối phương, cũng may nàng kiểm soát được bản thân, nếu thay thành Tần Y Y có lẽ trống ngực đã thình thịch từ lâu rồi.

Nhưng mà lúc lấy hết can đảm ngẩng lên nhìn Lâm Việt, lại thấy sắc mặt hắn không chút dâm ý, bình tĩnh lạ thường.

Bất giác Cầm Cơ cảm thấy bản thân cực kỳ thất bại.

Chả lẽ ta không có tý hấp dẫn nào à? Mình già rồi sao? Phi lý a?!

Bạn đang đọc Ta Bị Kẹt Tại Cùng Một Ngày 10 Vạn Năm (Dịch) của Hoàng Thiên Tại Thượng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HCTver2
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 381

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.