Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trọng Lâm phát uy.

Tiểu thuyết gốc · 1906 chữ

"Cái gì? Miễu sát?" Đại Trưởng Lão thất thanh la lên.

Trọng Lâm chỉ là cấp 2 Cổ Võ Giả, nhưng lại miễu sát cấp 4 giáo chúng của bọn hắn. Điều này thật ngoài sự tưởng tượng của hắn. Thiên tài trên thế giới này không thiếu, vượt cấp chiến đấu cũng không hề thiếu, nhưng chỉ là trong cùng đại cảnh giới.

Cứ ba cấp là một đại cảnh giới. Cấp 1 đến cấp 3 là Sơ cấp, cấp 4 đến 6 là Trung Cấp, cấp 7 đến 9 là Cao Cấp. Các thiên tài vượt cấp như cấp 2 đánh giết cấp 3, cấp 4 đánh giết cấp 5 cấp 6, toàn bộ đều có. Nhưng vượt đại cảnh giới giết người là điều không tưởng, vì vượt qua một đại cảnh giới đã là khác biệt về chất.

Trọng Lâm cười lạnh lùng nhìn Đại Trưởng Lão. Nhưng trong lòng thầm cảnh giác, tên này chỉ xem chứ không ra tay, nhưng từ khí thế toát ra, là một cao thủ thật sự. Trọng Lâm thầm đánh giá Đại Trưởng Lão, từ khí thế hắn đánh giá ra được Đại Trưởng Lão khí tức như cha hắn, tức là Cao Cấp Chức Nghiệp Giả, còn thực lực thật sự, phải đánh mới biết được. Nhưng hắn biết rằng, chỉ cần đánh với Đại Trưởng Lão, hắn chết chắc.

"Phải nhanh chóng nghĩ cách, tiêu diệt toàn bộ bọn này, còn tên đấy, có lẽ phải trốn rồi."

Trọng Lâm nhanh chóng tiếp cận Trần Hảo. Trần Hảo vẫn còn đang ngẩn ngơ vì hành động miễu sát của Trọng Lâm. Dù rằng giáo chúng rất yếu, dù ngang cấp với Trần Hảo, nhưng nếu một chọi một thì Trần Hảo chắc chắn giết được bọn chúng. Chỉ là chắc chắn chứ không phải miễu sát.

Chỉ vài giây thất thần, Trọng Lâm đã tiếp cận được hai tên giáo chúng còn lại đang quần công với Trần Hảo. Lúc này bọn chúng cũng đang ngẩn ra.

"Thổ Mộc Lưỡng Cực Trảo."

Hai hệ Thổ Mộc tương khắc nhau. Một trảo cứng rắn, một trảo dẻo dai. Hai trảo cùng tập kích một tên giáo chúng. Tên giáo chúng bị tập kích bất ngờ, luống cuống chống đỡ. Vừa đỡ được một trảo thì cảm giác cứ như đại địa cuồng nộ, trọng lực nặng ngàn cân. Tên giáo chúng miệng trào máu tươi, xương tay đứt gãy.

"Lực đạo thật mạnh."

Hắn vừa muốn thoát ra, mặc kệ tay gãy. Nhưng vừa di chuyển thì một luồng ảnh như đằng xà nhanh chóng lướt tới, chụp lấy cổ họng của hắn.

Rắc! Rắc!

Hai tiếng rắc rắc vang lên. Cổ họng tên này hiện ra năm lỗ máu. Cuống họng đã bị bóp đứt. Máu tươi trào ra không dứt. Tên giáo chúng ngơ ngác nhìn Trọng Lâm. Miệng muốn nói ra vài câu nhưng không được, chỉ có thở ra mấp máy môi, máu tươi trào ra như suối. Hắn ngã xuống tắt thở.

"Bị chết rồi hả?" Trọng Lâm gầm lên với Trần Hảo.

Bất ngờ liên tiếp bất ngờ. Trọng Lâm đã miễu sát hai tên chỉ trong vài giây. Trần Hảo vẫn chưa kịp định thần lại thì đã nghe tiếng hét của Trọng Lâm.

"Nhanh chóng tiêu diệt tên này, rồi lên núi bảo hộ Dương Thiến." Trọng Lâm gầm lên.

Lúc này hắn đã không thể đánh lén tên còn lại. Trọng Lâm trong cơ thể kinh mạch cũng đã căng cứng, sử dụng lực lượng cuồng bạo của "Lưỡng Cực Âm Dương Quyết" dù rằng lực công kích rất mạnh, hắn cũng giải quyết được, nhưng đây là sử dụng quá mức, địch thủ quá cường đại, nên hắn đã bị tổn thương kinh mạch. Lúc này bên ngoài Trọng Lâm vẫn mạnh mẽ cương ngạnh, nhưng thực chất, hắn sức chiến đấu chỉ còn sáu phần. Hắn muốn giữ sức để phòng bất trắc, phía sau còn ba tên rất cường đại.

Trần Hảo phóng tới tên giáo chúng còn lại, cùng tên này triền đấu. Trọng Lâm rút lại lực lượng Lưỡng Cực, cảm giác đau nhức trào lên.

"Chết tiệt, tác dụng phụ đau quá!" Trọng Lâm thầm nghiến răng.

Trọng Lâm đạp phong linh khí, liên tục du tẩu như u linh, tìm kiếm cơ hội ra tay diệt sát tên còn lại. Nhưng tinh thần của hắn thì nhìn chằm chằm vào ba tên còn lại. Chỉ cần ba tên đấy có động tĩnh là hắn phải làm ra phán đoán nhanh chóng.

...

"Xem ra là một tên thiên tài khó lường. Nhưng... chúng ta thích nhất là giết thiên tài." Đại Trưởng Lão lạnh giọng. Hắn nhìn sang Hạ Vũ. "Con mang đầu hắn về cho ta!"

"Vâng, sư phụ." Hạ Vũ ánh mắt loé lên sát khí.

Một luồng khí tức âm trầm bao phủ quanh người Hạ Vũ. Sau đó thân hình hắn biến mất.

"Tốc độ thật nhanh. Hắn là Cổ Võ Giả?" Đường Chủ ngạc nhiên nhìn Đại Trưởng Lão.

"Ừm, hắn là đệ tử duy nhất của ta thuộc hệ Cổ Võ." Đại Trưởng Lão trả lời.

"Hừ!" Đường Chủ hừ lạnh, sau đó hắn cũng biến mất. Không biến hắn đi đâu.

"Xem ra ta phải ra tay rồi!" Đại Trưởng Lão nhìn về phía đỉnh núi. Hắn bước đi từ từ, nhưng cứ như là thuấn di, một bước đi cả chục mét.

...

"Nguy hiểm!" Trọng Lâm phát hiện ra ba tên kia đã bắt đầu hành động. "Anh Hảo, đánh nhanh rút lui, đối phương đã di chuyển!"

Trần Hảo nhìn lại hướng ba tên luôn đứng im, hắn không thấy bất kỳ ai hết.

"Chết tiệt!" Trần Hảo cuống lên.

Trong đời làm Cổ Vệ của hắn, đây là lần đầu tiên hắn gặp đối thủ cường đại như thế này.

"Cổ Vệ Giả sao giờ còn chưa tới!" Trần Hảo thầm lo lắng.

Vừa lúc bắt đầu chiến đấu, hắn đã đưa tin cầu viện cho Cổ Vệ Giả. Địch thủ quá đông, hắn biết chắc mình không thể nào ngăn cản được, nên đã đưa tin cầu viện. Các Cổ Vệ Giả khi chấp hành nhiệm vụ, đều có một máy truyền tin riêng của mình, máy này chỉ có thể truyền tin về tổng bộ, cứu viện khi khẩn cấp. Vì mỗi Cổ Vệ Giả đều là báu vật của Cổ Vệ, hoặc có thể là đệ tử tinh anh báu vật của một môn phái nào đó. Nên khi tham gia nhiệm vụ, đều có máy truyền tin. Không thể vì làm nhiệm vụ kiếm tiền, mà mất mạng được. Nhưng chuyện hy sinh trong lúc làm nhiệm vụ tại Cổ Vệ, cũng thường xảy ra. Truyền tin không đảm bảo chắc chắn sống, nhưng đảm bảo có người cứu viện.

"Trọng Lâm, quay lại núi, bảo vệ Dương Thiến!" Trần Hảo hét lên.

Trọng Lâm nghiến răng. Hắn vẫn chưa thể đột phá, hắn không biết tại sao, nhưng điều này khiến hắn thật khó chịu, chỉ cần đột phá cấp 3 thì những tên này không thể làm khó hắn được. Một cảm giác tức giận lại tiếp tục nhen nhóm trong lòng Trọng Lâm. Lý trí của hắn bắt đầu bị tức giận thôn phệ.

"Bình tĩnh, bình tĩnh, không được loạn." Trọng Lâm thầm nhủ trong đầu.

Tên giáo chúng cuối cùng, đang triền đấu với Trần Hảo. Hắn luôn cảnh giác xung quanh, sợ Trọng Lâm cho hắn một kích mất mạng. Trọng Lâm liên sát hai tên chỉ vì hai tên đấy mất cảnh giác, tên cuối cùng luôn cảnh giác Trọng Lâm, nên Trọng Lâm khó mà làm miễu sát.

Khi nhóm người Đại Trưởng Lão rời đi, Trọng Lâm sát khí dâng lên. Hắn cảm thấy không thể kéo dài tiếp được. Hắn mặc kệ tổn thương, tiến hành cường công, không còn muốn đánh du kích.

"Thái Cực Âm Dương Quyền!"

Quyền pháp vừa cường vừa nhu, liên tục trọng kích lên người tên giáo chúng. Tên giáo chúng bị đánh bất ngờ, hắn chỉ nghĩ Trọng Lâm sẽ đánh du kích, không ngờ tên này lại đi lên cường công.

"Muốn chết!" Tên giáo chúng hét lên.

"Hừ!" Trọng Lâm hừ lạnh, né tránh công kích của tên giáo chúng.

Trần Hảo lúc này cũng không còn đánh du tẩu nữa, tình huống hiện tại không cho phép. Hắn cùng Trọng Lâm tiến lên cường công. Quyền lực của Trần Hảo là Cổ Vệ Cấp 4, mỗi quyền như núi, liên tục công kích tên giáo chúng.

Cách công kích rất dã man, rất tốn lực. Nhưng hai con quái vật cùng tấn công không màn sức lực thì một tên giáo chúng rất yếu ớt. Chỉ chống đỡ được vài quyền, hắn đã bị Trọng Lâm cùng Trần Hảo đánh thành thịt nhão, máu thịt bầy nhầy, không còn nhân dạng.

"Nguy hiểm!" Trọng Lâm vội vàng rút lui, hắn không có một hơi thở dốc. Tinh thần cảnh báo nguy hiểm của hắn báo động mức tối đa.

Trần Hảo cùng Trọng Lâm lập tức lui lại.

Keng!

Một thanh kiếm đâm tới hướng Trọng Lâm và Trần Hảo vừa đứng.

"Phản ứng nhanh đấy!" Một tiếng nói lạnh lùng vang lên.

"Tiếng Đại Việt?" Trọng Lâm phản ứng lại, tên này dùng tiếng Đại Việt.

"Hừ!" Hạ Vũ hừ lạnh, hắn nhìn xung quanh, hắn phát giác ra được, Đường Chủ cũng cùng theo hắn tới đây.

"Trọng Lâm thiếu gia, rút lui lên núi đi, bảo vệ Dương Thiến quan trọng hơn, ở đây giao cho tôi!" Trần Hảo cảnh giác nhìn Hạ Vũ.

"Được!" Trọng Lâm rút lui, hướng lên núi chạy đi.

Hạ Vũ thân hình biến mất, lần nữa xuất hiện là trước mặt Trọng Lâm.

"Chạy đi đâu?" Hạ Vũ lạnh giọng.

Trần Hảo lập tức di chuyển đến hướng của Hạ Vũ. Bất ngờ một bóng đen xuất hiện.

"Khà khà!"

Một trảo lướt ngang qua mặt Trần Hảo. Trần Hảo vội vàng né tránh, nhưng trên mặt vẫn hiện ra năm vết máu.

"Đối thủ của ngươi là ta!" Đường Chủ xuất hiện.

Trọng Lâm đối mặt với Hạ Vũ, Trần Hảo đối mặt Đường Chủ. Đại Trưởng Lão nhìn xuống, thầm gật đầu, sau đó tiếp tục hướng lên núi.

...

"Xem ra hắn trụ không nổi rồi!"

Trên một ngọn đại thụ, có hai người đang quan sát từ rất lâu. Một thanh niên và một trung niên.

Người vừa lên tiếng là thanh niên đang quan sát trận đấu. Người trung niên sắc mặt tái nhợt, hắn nghiến răng nhìn chằm chằm vào người thanh niên kia.

"Là hắn truyền thụ cho ngươi?" Người thanh niên cười ngả ngớn. "Đừng nhìn ta như vậy, ta chưa giết ngươi đã là may mắn của ngươi rồi!"

Người trung niên lạnh lùng nhìn người thanh niên. Hắn không nói lời nào, muốn nhảy xuống.

"Này, đừng vôi, ta muốn xem thêm chút nữa!" Người thanh niên kia bắt lấy người trung niên, rồi điểm huyệt.

Người trung niên chỉ có thể đứng im nghiến răng nhìn người thanh niên. Sau đó ánh mắt lo lắng nhìn về phía chiến trường, sâu trong ánh mắt có một niềm tự hào.

"Con trai ta đã trưởng thành rồi!"

....

Bạn đang đọc Ta biết võ sáng tác bởi goncazy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi goncazy
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.