Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thái Cực Âm Dương Quyết - Luyện Tâm.

Tiểu thuyết gốc · 1974 chữ

"Ma tinh ảnh."

Hạ Vũ lướt đi trong bóng tối. Hắn dựa vào bóng râm của cây cối xung quanh, ẩn mình, đôi mắt như dã thú nhìn chằm chằm vào Trọng Lâm.

"Tên này, di chuyển nhanh quá!" Trọng Lâm âm thầm cảnh giác xung quanh.

Trọng Lâm bị vây tại nơi này, hắn không thể di chuyển, chỉ cần hắn vừa bước lên bậc thang là Hạ Vũ sẽ xuất hiện cho hắn một kích. Thanh kiếm của Hạ Vũ như một linh xà, quỹ tích khó đoán.

"Tên này thực lực vượt xa mình, nếu chiến đấu kéo dài, người thiệt hại sẽ là mình." Trọng Lâm đánh giá chính mình.

"Lưỡng Cực Âm Dương Quyền."

Trọng Lâm không còn suy nghĩ về vấn đề thương thế của mình nữa. Nếu tiếp tục kéo dài mất mạng nguy hiểm hơn là trọng thương.

Trọng Lâm nhanh chóng chạy lên bậc thềm. Hạ Vũ lại xuất hiện, khí tức u lãnh xuất hiện ngay bên cạnh Trọng Lâm, một kiếm như linh xà uốn quanh cổ Trọng Lâm.

Trọng Lâm tay dùng Kim Linh Khí, sắc bén và kiên cố chụp lấy kiếm, một tay còn lại chụp về phía Hạ Vũ.

"Như thế chưa đủ." Hạ Vũ lạnh lùng nói.

Thân hình Hạ Vũ lại tan biến, kiếm khí sắc bén cắt một vệt máu trên tay Trọng Lâm. Trảo công Trọng Lâm chụp hụt vào không khí.

"Chết tiệt, sức mạnh, sức mạnh, ta cần sức mạnh." Trọng Lâm nóng nảy.

Lần này hắn nhận định được thực lực của Hạ Vũ. Cổ Võ Giả cấp 4, còn là một tên sát thủ. Nhưng không phải là sát thủ bình thường, mà là sát thủ kinh nghiệm dày dặn. Sát khí trên người Hạ Vũ cực kỳ nồng nặc, đây là người vào sinh ra tử mới có, chứ không phải như lũ chim non giáo chúng.

Trọng Lâm mồ hôi trên trán tuôn ra như mưa. Hắn như lâm vào vũng bùn, nửa bước khó di chuyển. Tiến một bước là gặp một kích của Hạ Vũ, còn lùi lại thì sẽ không theo kịp Đại Trưởng Lão.

...

"Tên nhóc này gặp khó rồi!" Trần Chiến cười ha ha với Trọng Cường.

Trọng Cường như một khúc gỗ mục, không thể nhúc nhích, ánh mắt lo lắng nhìn chằm chằm vào Trọng Lâm.

"Không biết hắn lấy truyền thừa từ đâu, nhưng tinh yếu nắm khá kỹ, chỉ là... nóng vội quá mức." Trần Chiến lắc đầu.

Thái Cực Âm Dương Quyết không phải là pháp quyết chuyên về cường công. Mà là một pháp quyết chuyên đánh vào điểm yếu của đối phương, địch động ta động, địch lặng ta lặng, địch cương ta nhu. Thái Cực Âm Dương Quyết là pháp quyết cường đại, nhưng chỉ phát huy mạnh nhất khi hiểu biến tấu, hiểu được hai chữ Thái Cực.

Trần Chiến nhìn Trọng Lâm, hắn lắc đầu. Sau đó hắn lại cười cười.

"Bỗng nhiên hắn làm ta nhớ lại một người, chỉ là... lâu lắm rồi không gặp lại nó, không biết giờ phút này, nó chết mất xác ở đâu rồi, cũng là một tên nóng nảy."

Trong lòng Trần Chiến hiện ra hình bóng của một thiếu niên, thiếu niên luôn lẻo đẽo đi theo hắn từ nhỏ, bái hắn làm sư, hắn xem nó như con của mình. Chỉ là biến cố ập đến, cả hai phải chia lìa. Không biết giờ này nó còn sống hay không.

Trần Chiến bỗng truyền âm cho Trọng Lâm, lấy linh khí làm dẫn, đưa âm thanh đi trực tiếp vào tai của Trọng Lâm.

"Như ảnh tuỳ hình, dĩ biến tuỳ biến."

...

Trọng Lâm nghiến răng, hắn càng lúc càng khó chịu, địch thủ không động, chỉ khi nào hắn bước lên bậc thang mới ra cho hắn một kích. Trọng Lâm không hiểu tại sao lại như vậy, không phải muốn giết hắn hay sao. Sao cứ luôn im lặng, chờ hắn di chuyển mới hiện ra.

Bất ngờ lúc này một âm thanh truyền vào tai của Trọng Lâm. Trọng Lâm nghi ngờ nhìn xung quanh.

"Linh khí dẫn âm? Cao thủ!"

"Âm Dương tương sinh, nhu hoà vạn vật. Âm Dương tương khắc, phá huỷ vạn vật. Âm thịnh Dương suy, Âm Suy Dương Cường. Tất phá! Âm Dương cân bằng, sinh!"

"Là ai?" Trọng Lâm cảnh giác nhìn xung quanh. Hắn không thấy một hình bóng nào cả. Chỉ có âm thanh.

"Dĩ động chế tĩnh, dĩ tĩnh chế động! Địch tĩnh ta động, địch động ta tĩnh."

"Đây là...!" Trọng Lâm càng nghe càng hoảng hốt.

"Thái Cực chia âm dương lưỡng cực, động tĩnh lưỡng cực, nhu cương lưỡng cực. Nhất động khắc nhất tĩnh!"

"Thái Cực Âm Dương Quyết! Ngươi là ai?" Trọng Lâm hét lên.

Hắn nhận ra đây là phần quyết trong Thái Cực Âm Dương Quyết, phần quyết cơ sở nhất của pháp quyết, tác dụng chỉ có một cái, luyện tâm. Đây cũng là thứ hắn cần lúc này, tâm hắn loạn, hắn quên đi pháp quyết rồi, lời nhắc nhở trong âm thầm này, làm hắn bừng tỉnh, tâm hắn loạn, nào còn là Thái Cực Âm Dương Quyết. Đối thủ này không phải là hắn không thể đánh, mà tâm hắn đã loạn, hắn đánh không lại. Đối thủ chỉ im lặng bình tĩnh phán đoán cho hắn một kích, còn hắn lại bị loạn tâm, nóng vội. Như vậy, sao có thể chiến thắng được.

Trọng Lâm lắc đầu, hắn thầm cười khẩy. "Sống hai đời, vẫn còn hấp tấp!"

"Cảm tạ đã nhắc nhở! Ta không biết ngươi là ai, nhưng chuyện này, không xong với ta. Thái Cực Âm Dương Quyết! Ngươi phải cho ta cái bàn giao!" Trọng Lâm thầm nói, hắn tin chắc người đó sẽ nghe thấy.

Thật ra lúc này Trọng Lâm thêm một tầng hoảng loạn. Thái Cực Âm Dương Quyết, cả Vẫn Tinh Động Thiên, người biết không vượt qua một bàn tay. Tại đây lại có người biết. Còn nhận ra hắn đang sử dụng Thái Cực Âm Dương Quyết. Là địch hay bạn?

"Thái Cực Âm Dương Quyết là của tông môn ta! Ngươi phải cho ta thuyết pháp từ đâu mà có, bằng không sư phụ của ta sẽ không để yên đâu!" Trọng Lâm lẩm bẩm nói.

Chẳng qua kéo da hổ mà thôi. Sư phụ hắn mộ đang xanh cỏ, đến cả hắn thì mộ cũng chẳng có. Đào đâu ra tông môn, nhưng hắn phải kéo, chuyện này không tầm thường, không biết kẻ đến là địch hay bạn, nhưng biết đến Thái Cực Âm Dương Quyết thì hắn không an toàn, phải kiếm thứ làm lá chắn. Sư phụ và tông môn là hợp lý nhất cho hắn lúc này.

...

"Tông môn? Sư phụ?" Trần Chiến trầm mặc. Hắn thầm suy nghĩ. Xem ra cũng đúng, tuổi đời của Trọng Lâm quá nhỏ, sao có thể đi vào bí cảnh mà lấy được truyền thừa, vậy chắc chắn là có sư phụ, có tông môn.

"Xem ra lại phải đau đầu rồi!" Trần Chiến lắc đầu.

...

Trọng Lâm tâm tình bình tĩnh lại, hắn không quan tâm Hạ Vũ nữa. Thầm liếc sang Trần Hảo. Lúc này nóng vội cũng vô ích, chi bằng giúp anh Hảo, sau đó cả hai cùng lên núi là tốt nhất.

Trần Hảo lúc này đang bị tấn công liên tục, thương tích đầy mình. Hắn vẫn đang cố gắng chống đỡ, tên Đường Chủ thì đang luyên thuyên cái gì đấy, hắn nghe cũng không hiểu.

"Tạm biệt, ta không chơi với ngươi nữa!" Trọng Lâm nhìn vào bóng râm hai bên bậc thang, hắn biết chắc Hạ Vũ đang trốn một nơi trong đó.

Nếu hắn đã không ra, cũng không tấn công, vậy thì cứ ở đó ngủ đi, ta đi giúp Trần Hảo, sau đó cùng lên núi.

Trọng Lâm quay người lướt sang hướng Trần Hảo.

"Tên này, vậy mà lại bình tĩnh như thế!" Hạ Vũ nhíu mày thầm nghĩ. "Thực lực của hắn cũng thật đáng sợ, chỉ là cấp hai, nhưng mà sức mạnh lại không yếu hơn cấp 4."

Hạ Vũ sờ lên cổ, trên cổ hắn cũng có ba vết cào, đây là vết tích của Trọng Lâm để lại cho hắn. Dù hắn đã né tránh, nhưng lực đạo quá mạnh, vẫn gây ra thương tích cho hắn.

Nhìn Trọng Lâm rời đi, Hạ Vũ âm thầm đi theo Trọng Lâm. Hắn hiện ra thân hình cho Trọng Lâm nhìn. Trọng Lâm liếc sang rồi lại không thèm để ý đến hắn. Tiếp tục di chuyển đến chỗ Trần Hảo.

"Không xong! Ta không cầm cự nổi, hy vọng Trọng Lâm có thể lên núi cầm cự một thời gian chờ Dị Năng Cục cùng Cổ Vệ tới, còn ta...không xong rồi!" Trần Hảo thầm nghĩ trong đầu.

Thương thế của Trần Hảo lúc này cực kỳ nặng, tay trái gần như đã bị gãy, trước ngực máu me be bét, trên mặt cũng sưng tím khắp nơi. Chưa kể trong người nội thương cũng đã cực kỳ nặng. Hắn đang cố gắng kiến trì làm bao thịt cầm chân Đường Chủ, tranh thủ chút thời gian cho Trọng Lâm.

Hắn nhìn về hướng lên núi, bỗng thấy Trọng Lâm đang di chuyển về phía hắn. Ánh mắt hắn đỏ ngầu tức giận.

"Đừng tới đây, nhanh chóng lên núi, em đánh không lại hắn đâu!" Trần Hảo gầm lên.

Hắn tức giận thật sự, Trọng Lâm không lên núi bảo vệ Dương Thiến, quay lại đây làm gì? Như vậy khác nào hắn chịu đựng nãy giờ là công cốc.

"Đi nhanh lên!" Trần Hảo lại gầm lên.

Trọng Lâm nhìn Trần Hảo cùng ánh mắt tức giận của Trần Hảo, hắn đoán được, xem ra Trần Hảo nghĩ hắn lo chuyện bao đồng quay lại cứu Trần Hảo. Trọng Lâm cũng cười khổ, không phải hắn không muốn đi, mà là đi không được.

Trọng Lâm thầm cảnh giác Hạ Vũ, Hạ Vũ vẫn luôn đi theo hắn, nhiều lần lộ ra sơ hở chờ hắn ra tay, nhưng Trọng Lâm vẫn không để ý. Kế dụ địch mà thôi, Trọng Lâm hiểu. Hắn đang tụng lại khẩu quyết Luyện Tâm của Thái Cực Âm Dương Quyết. Tâm tính tĩnh lặng, địch không động ta không động.

Trọng Lâm vẫn tiếp tục di chuyển đến Trần Hảo, mặc kệ Trần Hảo gầm thét thế nào.

"Lưỡng Cực Thuỷ Hoả Quyền!"

Hai luồng linh khí thuỷ hoả như hai đầu rồng quấn quanh người Trọng Lâm. Một quyền thuỷ, một quyền hoả, chân đạp phong linh khí, lướt nhanh về phía Đường Chủ.

Hạ Vũ nhìn chằm chằm Trọng Lâm, thấy hắn tấn công vào Đường chủ, thì lúc này hắn cũng động.

"Cơ hội!" Hạ Vũ như một u linh, kiếm xuất ra u lãnh nhắm ngay sau đầu của Trọng Lâm lao tới.

"Oát con, muốn chết!" Đường Chủ nhận ra Trọng Lâm đang tấn công hắn, hắn cười gằn. Chỉ là một tên cấp hai lại muốn tấn công hắn. Nếu là tại Vận Quốc, kẻ như vậy đã bị chết cả chục lần rồi.

Đường Chủ quay sang Trọng Lâm cười gằn,hắn hời hợt xuất ra một đấm, một luồng khí âm u quỷ dị kèm theo tiếng cười rờn rợn lao về phía Trọng Lâm. Đường Chủ chắc chắn chỉ cần một quyền này, Trọng Lâm sẽ bị ăn mòn đến chết.

Trọng Lâm cười khẩy, hắn nhận ra, tên này lối tấn công, y hệt tên trên sân thượng hắn đã gặp.

"Tao chờ là lúc này!" Trọng Lâm gầm lên.

Bạn đang đọc Ta biết võ sáng tác bởi goncazy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi goncazy
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.