Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 6 Bé Lạc Là Người Tu Tiên???, Hạo Thiên Búa or Chuỳ??? Quá Nhiều Nghi Hoặc.

Tiểu thuyết gốc · 1500 chữ

Thuý Hoa đưa Văn Minh tới khu ngoài của thôn, nơi đây có một căn nhà, cả chặng đường đi Văn Minh vẫn chưa nhìn thấy hoặc gặp qua một thôn dân nào đó, kể cả bác Trưởng Không trong miệng của Bé Lạc

Hắn nghi hoặc ngó nhiêng nhìn xung quanh, rồi mới ngượng ngùng hỏi: “ A thì, Chị Thuý Hoa, không biết thôn mình có người không, từ nãy em chưa gặp qua một bóng người nào?”

Thuý Hoa đang dắt bé Lạc đi thì đột nhiên Văn Minh hỏi vậy, nàng chỉ mỉm cười đáp: “ Đệ quên rồi sao, mấy hôm này là ngay trọng đại của Tiên Kiếm Tông mà, mọi người đều đưa con đi tham gia hết rồi!”

“ Ách! Thì ra là vậy, cứ làm em tưởng thôn, mình chỉ có 5 người! Hì hì.” Văn Minh bước đi cười nói.

Thuý Hoa nhìn bé Lạc cưng chiêu, rồi cũng bước tiếp, nàng chợt hỏi “ Mà nãy đệ gọi ta là gì chị? Còn xưng là em?”

“ A chuyện đó ở chỗ em thì, Tỷ tỷ có thể gọi là Chị, còn ca ca sẽ gọi là Anh, còn xưng với anh chị, thì là em!” Hắn từ từ giải thích cho hai người hiểu,

“ Hì hì, vậy bé Lạc phải gọi Văn Minh ca thành Anh Văn Minh rồi!” Bé Lạc vội chạy cần lấy góc áo hoa của Văn Minh gọi.

Thấy vậy Văn Minh liền bế bé Lạc lên, rồi cừng chiều xoa đầu nói:” Bé Lạc con nhà ai mà ngoãn thế thơ, anh Minh một cái đi!”

“ Hì hì, chụt~ “ Bé Lạc cũng thật cao hứng khi được khen, thơ vào má hắn.

Sau đó cả hai bắt đầu chơi đùa, cả chặng đường bỗng có tiếng cười đùa, làm phá vỡ bầu không khí trầm mặc của vùng thôn xóm này.

Nhìn cảnh tượng này, Thuý Hoa ánh mặt dưng dưng, nàng chợt nhớ tới kẻ phụ tình năm xưa, đã bỏ lại mẹ con nàng, nếu hắn ta không bỏ đi, Bé Lạc đã có một gia đình thật là trọn vẹn.

“ Hì hì, anh Minh, sao cách ăn mặc của anh khác với của bé Lạc vậy?” Khi đang chơi đùa, thì bé Lạc chú ý tới cái áo hoa, thì hỏi.

“ Mà sao người anh có mùi thúi vậy? Oa thả bé xuống bé không chịu được!” Sau khi tỉnh lại, Bé Lạc vùng vẫy đòi xuống.

“ Ách! “ Văn Minh mặt đỏ ửng không thôi, cái này không thể trách hắn a, hắn xuyên tới cũng được 3-4 ngày.

Khi đến không có tiền tệ của thế giới này, lẫn cả hắn còn ăn mặc quái dị, không ai thèm cho hắn ở nhờ lẫn tằm nhờ cả, may là trời mùa hè nếu mà mùa đông, chắc Văn Minh đã chết rét rồi.

Nếu vậy, thì hắn sẽ trở thành kẻ xuyên việt xui xẻo nhất quả đất, trong cái suy nghĩ đấy bỗng hắn bị cảm giác như người bay lên.

Ầm~

“ Bé Lạc, con không được làm vậy?” Thuý Hoa vội ngăn cản, nhưng quá muội.

“ Bé Lạc không chịu được?” Bé Lạc đưa hai tay cầm lấy hai tay đang bế bé, nhẹ nhàng vung lên.

Lập tức, Văn Minh bị bay vút ra ngoài, đầu đập thẳng vào cái cửa gỗ căn nhà mà hắn sắp được ở.

“ Chuyện gì vậy????” Hắn chỉ nói được ba câu sau đó mắt nổ đom đóm, mà lăn ra ngất sỉu, cú va đập đó cũng khiến đầu hắn chảy rất nhiều máu.

“ A…a bé Lạc không cố ý..oa hu hu hu…..” khi bé Lạc và Thuý Hoa chạy đến thì Văn Minh đã ngất sỉu và chảy máu.

“ Không phải lỗi của con, chỉ là hắn ta là người bình thường, nín đi mẹ sẽ giúp cậu ta!” Thuý Hoa, vội lau nước mắt cho bé Lạc, an ủn nói.

“ Thật không mẫu thân? Ức” Bé Lạc đình chỉ khóc, rồi ánh mắt ngập nước nhìn Văn Minh đang ngất sỉu.

Thuý Hoa gật đầu, chỉ thấy nàng đưa cánh tay trắng trẻo, mảnh khảnh, cái đầu ngón tay thon gọn, đẹp tượng như điêu khác vậy, chợt có ánh sáng xanh lá hiện lên trong lòng bàn tay này.

“ Tiên Pháp: Khôi phục mộc quang!” Nàng nói nhỏ trong miệng.

Cấp tốc, ánh sáng nhỏ trong bàn tay này, bắn ra, bao trùm lấy Văn Minh, vết thương trên đầu dần dần khôi phục lại.

Chỉ trong thoáng chốc, vết thương trên đầu lẫn khôi sửng, chân gãy, tay bị thương đều đã khôi phục như lúc ban đầu.

“ Wow… bao giờ con mới được học loại tiên pháp này???” Bé Lạc thấy thật thần ký nhảy nhót nói.

“ Chỉ cần con ngoan ngoãn, không được phép dùng sức mạnh vào người thường thì ta sẽ dậy con!” Thuý Hoa thấy vết thương đã lành lặn thì, ngữ khí nghiêm nghị dăn dậy bé lạc.

“ Dạ… con biết rồi..lần sau sẽ không làm tổn thương anh Minh nữa!” Bé Lạc cúi đầu biết lỗi nói.

“ Được rồi, ngoãn tay không trách không!”

“ Nếu Anh Minh tỉnh dậy, sẽ xa lánh con không??? có coi con là quái vật không??” Bé Lạc lo lắng nói, chợt bé nhớ lại ký ức không vui, rồi hoảng sợ nói.

“ Ngoan sẽ không đâu mà con yêu!, Liễu Ninh, ngươi mau đưa hắn ta vào trong đi!” Nàng dỗ dàng bé Lạc, sau đó nói lên.

Sưu~

Từ trong hư không, bước ra một bóng nam tử, dáng người khôi ngô, lực lưỡng, đi tới sau Thuý Hoa, vội vàng quỳ xuống một chân, hành lễ cung kinh nói.

“ Thuộc Hạ Tham Kiến Thần Chủ Đại Nhân!” Xung quanh hắn ta nồng thâm không gian pháp tắc.

“ Miễn lễ, về sau người sẽ là hàng xóm của em ấy!” Thuý Hoa bỗng nhiên đổi giọng uy nghiêm, lời nói mang theo một chút gì đó của đạo.

“ Thuộc hạ tuân mệnh!” Hắn chấp tay nói, xong liền đi tới chỗ Văn Minh đang nằm ngất ở đấy.

Liền lôi Văn Minh dậy, rồi đỡ hắn vào trong nhà, Thuý Hoa đứng ở ngoài nhìn, còn về phần Bé Lạc đã ngủ từ lúc mà nàng nói ra câu nói đó.

“ Hazz! Đây có phải là sự lựa chọn đúng đắn không?” Nàng thở dài, sau đó quay người bước đi.

Bỗng không gian xung quanh thay đổi, từ ngồi nhà, từ vị trí, bên cạnh nhà của Văn Minh bỗng hiện lên cạnh nhà khác.

Liễu Ninh trong đi ra, đã thay bộ quần áo khác, vẻ ngoài oa hùng, sâm nghiêm đã biến mất, chỉ còn là dáng vẻ của một người nông dân, thợ săn.

……..

Ban đêm, tại nơi nào đó ở trong Bình Nguyên ngoài Tiên Kiếm Tông.

“ Ui~ đầu mình đau quá, chuyện gì xảy ra vậy?” Văn Minh, từ từ mở mắt, tay hắn thì ôm lấy đầu, miệng không ngừng kêu rên.

Sau một hồi, thì hắn mới thực sự tỉnh lại, ngó nhìn xung quanh thì, thấy mình đang nằm trên giường, khung cảnh có phần trong với nhà của Thuý Hoa.

Một gian phòng, một phòng tiếp khách, một nhà bếp, một nhà tắm và nhà vệ sinh.

“ Ô nơi này thật là tiện tích, cái gì cũng có, chỉ thiếu mỗi Wi-Fi, hazz!” Văn Minh khi đi nhìn mọi vật xung quanh, thì hắn cảm thán không thôi.

“ Bây giờ, phải bắt đầu cuộc đời mới, cuộc đời của người bình thường, trong cái thế giới toàn tu tiên giả…..” hắn tự lầm bẩm, sau đó vẻ mặt đắng chát, tự rót nước uống.

Hắn đang tự suy nghĩ như vậy, thì bỗng trên lòng bàn tay trái, đột ngột nóng lên, xuất hiện biểu tự của một cây búa hoặc chuỳ.

“ A..a..chuyện gì xảy ra với cánh tay của tôi vậy….” Văn Minh ôm lấy bàn tay trái không ngừng kinh hô.

Bịch~

“ Hô…hô…hô…”

Hắn không ngừng thở gấp, vẻ mặt tái nhợt, bộ áo hoa và gần thể thao, đã bị thâm ướt mô hôi.

Rắc~

“ Ahhh…..” Tiếng hết của Văn Minh vang vội, cả căn nhà, nhưng lạ kì không phát ra ngoài một chút nào.

Uỳnh!

Chợt một cây búa nhỏ từ trong bàn tay hắn rơi xuống mặt đất, tuy nặng nề đập xuống, nhưng không hề làm cho mặt đất nứt ra hay là có dấu hiện lõm xuống.

“ Hô..hô..” còn hắn thì không ngừng, thờ mạnh, hắn thực sự như là kẻ mới vừa thoát từ tay của tử thần vậy.

Vẻ mặt hoảng sợ vẫn còn trong ánh mắt, khi nhìn vào cây bùa đó, hắn liền ngất lần 2.

……..

Bạn đang đọc Ta Chỉ Là Đệ Tử Bình Thường sáng tác bởi VĩnhHằngTôn

Truyện Ta Chỉ Là Đệ Tử Bình Thường tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VĩnhHằngTôn
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.