Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quản Tuyết Nhị

Phiên bản Dịch · 1111 chữ

Editor: Linh Tống

Phụ trách: Vô Tà Team

"Hồn phách của ta bị thứ ở giếng cổ sau núi ăn một nửa." Sắc mặt Quản Tuyết Nhị trở nên dữ tợn, mới lạnh lùng nói. Vốn khuôn mặt nàng xinh đẹp quyến rũ, lúc này trông bên má phải vẫn rực rỡ mê hoặc, má trái lại như ác quỷ Tu La, trông mà giật mình.

Nàng lạnh giọng nói, "Vốn ta tưởng mình đã dữ nhiều lành ít, không ngờ trời cũng giúp ta! Trương Thạc lại thất thủ ở từ đường, đám đồng môn các ngươi chạy tứ tán, không có Luyện Khí tầng chín làm chỗ dựa, rất thích hợp để ta sử dụng."

"Đều yên tâm đi thôi, sư tỷ sẽ nhớ kỹ các ngươi!"

Lúc đang nói chuyện, toàn bộ nửa người trái của Quản Tuyết Nhị bắt đầu nhanh chóng tróc ra, từng miếng vốn là da thịt non mịn như sương như tuyết, trộn lẫn với huyết thủy không ngừng rơi xuống, chẳng mấy chốc đã để lộ ra ngọc cốt trắng hếu ở bên trong.

Vốn Ngọc Cốt của Luyện Khí tầng chín có màu sắc ôn nhuận như ngọc thạch thượng hạng, bây giờ lại bắt đầu ảm đạm dần, dường như sắp mất đi sinh cơ!

Nhưng ngay sau đó, khí huyết cả người Quản Tuyết Nhị đại thịnh, lại dùng Nhiên Huyết đại pháp!

Trong lòng nàng vô cùng tức giận, với tu vi Luyện Khí tầng chín của nàng, dưới tình huống bình thường căn bản không cần liều mạng đối phó hai Luyện Khí tầng tám còn có một Luyện Khí tầng bảy thế này.

Chỉ là cổ trùng, yêu sủng mà Quản Tuyết Nhị nuôi dưỡng trên người đều chết ở giếng cổ sau núi.

Mặc dù bản thân nàng may mắn chạy ra, hồn phách lại bị thôn phệ một nửa, đã sớm tổn thương nguyên khí.

Hiện nay, dù Lỗ Lục Tường và Từ Tung đều từng dùng Nhiên Huyết đại pháp không đủ đáng sợ, nhưng Bùi Lăng kia lại giả vờ bị thương, thực tế trạng thái rất tốt!

Vừa nãy ở diễn võ trường, ngay cả Lục Phục Giang trong trạng thái cực mạnh, cũng mãi không làm gì được đối phương, huống chi là nàng bây giờ?

Cho nên, nhất định phải vừa đến đã lấy ra toàn lực!

Nghĩ tới đây, trong lòng Quản Tuyết Nhị thầm hận, tiểu tử nham hiểm giỏi lắm! Nếu sớm biết đối phương giả vờ bị thương, vừa rồi nàng sẽ không vội vàng ra tay như vậy, dù là âm thầm hạ độc, hay là tìm cơ hội đánh lén sau lưng, đều tốt hơn bây giờ!

Thế nhưng, dù sao bây giờ đã rời khỏi sơn trang, gốc quỷ mộc kia sẽ không đuổi theo muốn thôn phệ một nửa hồn phách còn lại của nàng nữa, cuối cùng nàng có thể buông tay đánh cược một lần!

...

Vào lúc này, bên hồ hoa sen trong Hàn thị sơn trang.

Cành liễu như dệt, lá sen dày đặc.

Cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, cả hồ bừng lên sức sống, dãy núi chập trùng quanh hồ xanh tươi xinh đẹp không sao tả xiết.

Sau khi một đám người Tiêu Phác nhảy lên mấy cái, vội vàng trốn vào đình giữa hồ.

Lúc này bọn họ mất đi hai người, chỉ có Tiêu Phác, Lục Phục Giang, Đổng Thải Vi, An sư muội, cùng hai tên tu sĩ chưa tỉnh táo.

Trên người mọi người đều dính vết máu hoặc nhiều hoặc ít.

"Chậm một bước, đã qua thời gian trận pháp mở ra." Tiêu Phác nhíu mày, "Muốn đi ra ngoài, chỉ có thể chờ ngày mai."

Vừa rồi trên đường đến hồ sen, lại có hai tên đệ tử đột nhiên trong mắt hiện ra tro tàn, ra tay công kích đồng bạn bên cạnh.

Vậy mới tốn chút thời gian, bỏ lỡ mất cơ hội rời khỏi sơn trang trong hôm nay.

"Tiêu sư huynh, tại sao chúng ta phải vội vã rời khỏi Hàn thị sơn trang?" An sư muội nghe vậy, không nhịn được hỏi, "Vừa rồi Quản sư tỷ đã nói, có khả năng bảo khố đang ở từ đường. Vì sao chúng ta không đến từ đường?"

"Ngươi không cảm thấy lời nói của Quản sư tỷ có vấn đề sao?" Tiêu Phác nghe vậy hơi mỉm cười, "Trước đó rút thăm, đám người Trương Thạc đã đến từ đường Hàn thị. Nếu từ đường thật sự có bảo khố, sao ba người Từ Tung ba có thể đi chung với Quản sư tỷ chứ? Ngược lại không thấy một người nào trong đội ngũ của Quản sư tỷ."

"Nếu ta đoán được không sai, hiện tại chỗ nguy hiểm nhất toàn bộ Hàn thị sơn trang là từ đường và giếng cổ sau núi!"

Đám người ngạc nhiên, lại nghe Lục Phục Giang lạnh giọng nói: "Có lẽ cổ trùng trên người Quản Tuyết Nhị còn có thể giấu đi, nhưng con yêu sủng Khai Tuệ tầng chín kia không thể không đi theo bên cạnh nàng."

"Sở dĩ không thấy tăm hơi, chín phần mười là đã chiến tử."

"Ngay cả yêu sủng Khai Tuệ tầng chín cũng đã chết, e rằng người trong đội Quản Tuyết Nhị càng là dữ nhiều lành ít. Chỉ sợ cũng toàn quân bị diệt giống với đám đồng môn đã đến trước đó!"

"Hơn nữa, Quản Tuyết Nhị nói nàng vừa thăm dò giếng cổ sau núi, vậy xem ra chắc chắn giếng cổ sau núi có thứ mà Luyện Khí tầng chín, không, hẳn là Luyện Khí tầng chín và yêu sủng Khai Tuệ tầng chín liên thủ lại, cộng thêm rất nhiều Luyện Khí hậu kỳ giúp đỡ, đều không đối phó được!"

Tiêu Phác chậm rãi gật đầu, còn nói thêm: "Về phần từ đường Hàn thị... Mặc dù không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng vừa này Từ Tung và Lỗ Lục Tường không chỉ đi theo Quản sư tỷ đến đây, còn dựa dẫm vào sự che chở của nàng như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, nghĩ cũng biết chắc chắn Trương sư huynh đã xảy ra chuyện."

"Nếu không, trong số năm đội ngũ chúng ta, thực lực của Trương Thạc sư huynh gần với Đường sư huynh nhất, Từ Tung và Lỗ Lục Tường cần gì vứt bỏ hắn chọn Quản sư tỷ?"

"Ngay cả Trương Thạc sư huynh đều xảy ra chuyện ở từ đường, hiển nhiên chỗ kia không thể có bảo khố!"

Bạn đang đọc Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo (Dịch) của Bạo Tạc Tiểu Nã Thiết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vânkhinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 843

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.