Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta là con trai Thiên Đế

Phiên bản Dịch · 1652 chữ

Chương 1: Ta chính là con trai Thiên Đế

Nhóm dịch: Diệp Gia Quán

"Ta chính là con trai Thiên Đế!"

"Kinh mạch cả người ngươi đều tắc nghẽn, tu vi thì không có cái gì, chính xác là một kẻ phàm nhân."

"Ta chính là con trai Thiên Đế!"

"Ngươi tố chất ngu dốt, căn cốt thấp kém, từ trước đến nay lão phu rất hiếm thấy."

"Ta là con trai Thiên Đế!"

"Ngươi bị bệnh à? Có thể đừng nói đi nói lại câu con trai Thiên Đế không?"

"Ngươi không đẹp trai bằng ta."

"..."

"Đồ đệ ngươi không đánh nổi đồ đệ ta."

"...Hay là chúng ta nói chuyện của ngươi đi. Ngươi bình thường như thế này còn Kiếm Sinh lại là kỳ tài kiếm đạo. Bái ngươi làm sư phụ quả thật là lãng phí thiên phú của hắn."

"Ta là con trai Thiên Đế!"

"Ta chửi chết con mẹ ngươi."


Trên núi Thanh Dương, tại Xuân Thu tông, trưởng lão Liễu Bất Phàm râu tóc bạc trắng, dáng vẻ lúc đầu là tiên phong đạo cốt, rất có tu dưỡng. Nhưng giờ phút này lại bị Cơ Thiên làm cho tức giận đến mức cả người phát run, nổi trận lôi đình.

Cơ Thiên là một thiếu niên mặc áo trắng, khoảng chừng mười sáu mười bảy tuổi, khuôn mặt anh tuấn, cả người thẳng tắp như kiếm, một đôi mắt sáng ngời linh động, phảng phất như có mũi kiếm bén nhọn bắn ra, cả người không dấu diếm mà toát ra kiếm ý.

Kiếm Sinh, tu vi Võ Giả tầng thứ chín, thiếu một chút nữa là lập tức có thể tiến vào cảnh giới võ sĩ.

Cơ Thiên không hề có bất kỳ tu vi gì.

Nhưng Cơ Thiên lại là sư phụ của Kiếm Sinh!

Sau lưng Liễu Bất Phàm là một thiếu niên đang nằm với sắc mặt trắng bệch, bây giờ đang bị hôn mê bất tỉnh, trước ngực có một vết máu lớn.

Hắn là Đinh Dương - đệ tử của Liễu Bất Phàm, tu vi Võ Sĩ tầng thứ tám, là thiên tài nổi tiếng của Xuân Thu tông nhưng vừa mới bị Kiếm Sinh đánh bại bởi một kiếm!

Liễu Bất Phàm nhìn vào trong ánh mắt của Kiếm Sinh, vẻ mặt tràn đầy nhiệt huyết. Một người tài năng hoàn mỹ như vậy nếu có thể là đồ đệ của hắn, sau một thời gian nhất định sẽ thành đại cường giả, làm khiếp sợ đại lục Cửu Châu.

Liễu Bất Phàm càng ngày càng quyết tâm, nhất định phải cướp được đồ đệ này về.

Hôm nay trên núi Thanh Dương, bốn đại tông môn thu nhận đệ tử, mười ngàn dặm xung quanh dãy núi Thanh Dương, rất nhiều đệ tử thiên tài của các gia tộc cùng với các võ giả tán tu đều họp lại ở núi Thanh Dương, muốn gia nhập vào bên trong bốn đại tông môn.

Nhưng Cơ Thiên này, rõ ràng không có tu vi gì, đã vậy tư chất còn cực kém, hết lần này tới lần khác tự xưng là con trai Thiên Đế, muốn ở trên núi Thanh Dương thu nhận đồ đệ, gây ra trận cười không nhỏ.

Đồ đệ Kiếm Sinh của Cơ Thiên lại là một kỳ tài kiếm đạo, thực lực siêu việt tuyệt vời, nửa bước võ giả đã lĩnh ngộ kiếm ý. Vừa rồi một kiếm đánh bại Đinh Dương vì châm chọc Cơ Thiên.

Tu luyện võ đạo có chín cảnh giới lớn, theo thứ tự là: Võ giả, Võ Sĩ, Võ sư, Tiên Thiên Võ sư, Võ Tông, Võ Tôn, Võ Vương, Võ Hoàng, Võ Thánh, mỗi một cảnh giới lại phân làm chín tầng.

Tu vi của Đinh Dương cao hơn Kiếm Sinh nhưng bị một kiếm của Kiếm Sinh đánh bại, có thể thấy thiên phú bất phàm của Kiếm Sinh.

Liễu Bất Phàm muốn nhận Kiếm Sinh làm đồ đệ nên mới xuất hiện một tràng đối thoại kia.

"Cơ Thiên này thật sự là không biết sống chết. Hắn là một phàm nhân, cũng dám khiêu khích Liễu trưởng lão. Nếu như Liễu trưởng lão không phải có một tấm lòng nhân hậu thì chỉ sợ một tát vả chết hắn."

"Cũng không phải đâu! Cơ Thiên này không có bất kỳ tu vi gì, kinh mạch toàn thân tắc nghẽn, chính là phế vật trời sinh nhưng lại tự xưng là con trai Thiên Đế. Các ngươi nói có phải hắn hóa điên rồi không?"

"Nhưng đáng thương cho Kiếm Sinh, mới võ giả mà đã lĩnh ngộ kiếm ý, kiếm đạo kỳ tài. Nếu là bái nhập một vị cường giả môn phái, nhất định có thể toả hào quang rực rỡ!"

"Vậy mà không biết Cơ Thiên rót mê hồn dược gì cho hắn, khiến hắn trung thành tuyệt đối với Cơ Thiên , quyết một lòng!"

"Đúng vậy! Thật là đáng tiếc. Kiếm Sinh đi theo Cơ Thiên , chính là Bảo Châu bị vấy bẩn!"

"Liễu trưởng lão chính là Đại trưởng lão của Xuân Thu tông. Nghe nói Tông chủ Xuân Thu tông đều là đệ tử của Liễu trưởng lão. Nếu Kiếm Sinh có thể bái Liễu trưởng lão là thầy, đó mới là lựa chọn chính xác nhất!"

"Đều do Cơ Thiên, quả thực là dạy hư đồ đệ!"

". . ."

Xung quanh có thật nhiều người vây xem, bàn luận với nhau ầm ĩ. Nhưng đưa ánh mắt nhìn về phía Cơ Thiên sẽ thấy vẻ mặt tràn đầy châm chọc khiêu khích.

"Làm sao? Các ngươi không phục? Ta chính là con trai Thiên Đế, cho dù đám rác rưởi các ngươi muốn bái ta làm sư phụ, ta cũng không nhận!"

Mí mắt Cơ Thiên khẽ đảo, nhìn mọi người một cái rồi nói.

Ngay lập tức Cơ Thiên đã làm rất nhiều người tức giận.

Một người đàn ông vạm vỡ khôi ngô mặc áo dài màu đen cười lạnh, dùng chuôi đao chỉ Cơ Thiên : "Cơ Thiên, loại phế vật như ngươi thì có tài đức gì nhận Kiếm Sinh làm đồ đệ?"

"Cút ra đây,có tin ông đây một đao chém chết ngươi!"

"Không sai, Cơ Thiên, muốn chúng ta thừa nhận ngươi có tư cách làm sư phụ Kiếm Sinh thì ra tay đi. Ngươi không chết thì ngươi có đường sống!"

Có người nhảy ra, chống eo cười lạnh.

Vẻ mặt cực kỳ tức giận.

Khóe miệng Cơ Thiên hiện ra nụ cười nhạt. Hắn bước lên trước một bước, đột nhiên nâng tay phải lên.

Sau một khắc.

Coong!

Keeng!

Sắc mặt đám võ giả tán tú căng thẳng, lùi ra sau một bước đồng thời rút đao kiếm ra...

Aaa!

"Mẹ tiên sư. Kẻ nào dám đâm một đao vào mông ta?"

Một võ giả tán tu ôm lấy cái mông máu me của mình, kêu lên một tiếng đau đớn.

"Thật xin lỗi vị huynh đài, đao kiếm không có mắt..."

Một võ giả mập mạp bên cạnh có vẻ mặt xấu hổ, ngượng ngùng cười.

Cơ Thiên thấy một cảnh này, suýt nữa thì cười ra tiếng, tay phải chỉ hướng bọn họ: "Một đám kiến hôi các ngươi mà cũng muốn đánh một trận với ta? Đánh thắng được đồ đệ của ta rồi hãy nói sau."

"Kiếm Sinh!"

Bên trong con ngươi của Kiếm Sinh hiện ra ánh sáng, trong chớp mắt rút kiếm.

Coong!

Một tiếng kiếm vang lên, nghe như tiếng rồng ngâm, trường kiếm thoát khỏi vỏ. Một đường trắng sáng, kiếm quang nhanh như chớp, giống như một dải lụa hồng, phi thẳng tới trước mặt mọi người.

"Khốn khiếp."

"Lớn mật."

Tất cả mọi người vừa sợ vừa giận, không hề nghĩ rằng Kiếm Sinh dám ra tay với bọn họ. Trong nhất thời rối rít tiến lên.

Rắc keng!

Chỉ nghe thấy một loạt tiếng vang thanh thúy, trong nháy mắt tất cả các đao kiếm trong tay bọn họ bị chém đứt. Một lượng sức lực vô cùng to lớn đánh tới, bọn họ bị bay lên ngang trời, miệng phun ra máu tươi tung tóe.

Hơn mười vị thiếu niên thiên tài cùng với võ giả tán tú khí thế như rồng bị một kiếm của Kiếm Sinh đánh bại.

Thấy một kiếm này của Kiếm Sinh, ánh mắt của Liễu Bất Phàm càng trở nên nóng rực giống như đang nhìn một bảo vật hiếm thấy, vô cùng kích động.

"Coong!"

Kiếm Sinh thu kiếm vào vỏ, kiếm ý của bản thân đang tỏa ra ngút trời đột nhiên thu lại, lùi về sau một bước, trở về sau lưng Cơ Thiên.

Im lặng ...

"Kiếm Sinh, ta đã từng nói, không thể cứ chém chém giết giết. Muốn nói đạo lý với bọn họ thì cần lấy đức thu phục lòng người!"

Cơ Thiên nói lời thấm thía.

"Vâng"

Kiếm Sinh nhẹ nhàng gật đầu. Đối với hắn, lời Cơ Thiên nói chính là chân lý.

Nhưng những người khác lại tức đến hộc máu.

Lấy đức thu phục long người sao?

Vừa rồi là ai để cho Kiếm Sinh ra tay? Trong nháy mắt đã quên rồi?

Chưa bao giờ thấy người nào không có liêm sỉ như vậy.

Nhưng mà một kiếm này của Kiếm Sinh cũng khiến tất cả mọi người ngậm miệng, không còn bất kỳ ai dám mở miệng khiêu khích Cơ Thiên.

Cơ Thiên nhìn bốn phía xung quanh một vòng, rất hài lòng với kết quả này.

Chẳng qua có chút tiếc nuối, đám củi mục này mắt mù không thấy ngọc sáng, lại không muốn bái con trai Thiên Đế làm sư phụ?

Đám người không có mắt này!

Cơ Thiên chuẩn bị đưa Kiếm Sinh đi thì bị một người ngăn cản.

Bạn đang đọc Ta Chính Là Con Trai Thiên Đế (Bản Dịch) của Mộ Vũ Thần Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi diepgiaquan.1212
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 92

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.