Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chưa Từng Ra Khỏi Nhà Một Mình

Phiên bản Dịch · 1012 chữ

Chương 31: Chưa Từng Ra Khỏi Nhà Một Mình

Dễ thôi.

Sau khi lựa chọn xong, Giang Bắc Nhiên hài lòng vô cùng, khác hẳn với cảm giác nơi nơi đều là hố khi nữa.

Lựa chọn khen thưởng cho tiểu nhị này Giang Bắc Nhiên không gặp nhiều. Nhưng dùng kinh nghiệm của hắn để phán đoán, tiểu nhị trước mắt cũng không phải nguyên nhân chủ yếu phát động ban thưởng thượng phẩm, hành vi khen thưởng này của hắn sẽ không đưa ra một loạt phản ứng dây chuyền, cuối cùng đưa phiền phức tới cửa.

Đương nhiên, đây cũng chỉ là Giang Bắc Nhiên não bổ mà thôi, dù sao hắn cũng chẳng muốn vì tò mò mà tìm đường chết.

Chọn số hai, Giang Bắc Nhiên móc năm đồng ra đưa cho tiểu nhị:

"Ngươi đi xuống trước đi, có việc gì ta lại gọi ngươi."

Tiểu nhị mặt mũi tràn đầy ngạc nhiên nhận tiền đồng, liên tục gật đầu:

"Ai, tạ ơn đại gia, có việc ngài cứ lắc chuông, ta lập tức đến."

"Được."

Giang Bắc Nhiên gật đầu.

"Ngài nghỉ ngơi trước, ta xin phép cáo lui."

….

Ban thưởng hoàn thành nhiệm vụ: Cộng một điểm tinh thần.

"Báo cáo!/ Báo cáo!/ Báo cáo!

Âm thanh nhắc nhở của hệ thống vừa kết thúc, bên tai Giang Bắc Nhiên là thanh âm của ba tỷ muội Ngu gia.

"Ngươi nói trước đi."

Giang Bắc Nhiên chỉ Ngu sư muội đứng giữa.

Ngu Quy Chủy chỉ một gian phòng, sau đó dùng hai tay vòng một vòng lớn:

"Không phải phòng của khách sạn sẽ lớn như vầy hả? Phòng trước mắt này ta chưa từng thấy bao giờ."

Giang Bắc Nhiên nghe xong thì thầm thở dài, sau đó nhìn hai Ngu sư muội còn lại hỏi:

"Các ngươi thì sao, cũng muốn hỏi chuyện này?”

Hai Ngu sư muội lập tức lắc đầu.

Thế là Giang Bắc Nhiên chỉ Ngu sư muội bên trái hỏi:

"Vậy ngươi hỏi trước."

"Đây là thủ đoạn trừng phạt của sư huynh sao? Nhưng chúng ta không làm sai gì cả?"

"Ngươi thì sao?"

Giang Bắc Nhiên nhìn Ngu sư muội cuối cùng.

"Trong phòng không có bàn trang điểm thì biết làm sao bây giờ, có thể kêu tiểu nhị đưa tới không?"

Hiểu rõ nghi hoặc của ba tỷ muội, Giang Bắc Nhiên gật đầu:

"Vào nhà trước đi, vào rồi ta sẽ bổ túc cho các ngươi."

Một đoàn người đi vào gian phòng, Giang Bắc Nhiên đóng cửa phòng lại, sau đó nhìn về phía năm sư muội còn lại, hỏi:

"Hiện tại các ngươi có thể thoải mái nói chuyện, không cần hô báo cáo. Bất quá trước đó, ta muốn mạo muội hỏi một câu, không biết mấy vị sư muội có từng đơn độc ra khỏi cửa bao giờ chưa?"

Liễu Tử Câm nghe xong thì trả lời trước:

"Phụ thân không để ta một mình ra ngoài, bình thường đều sẽ để đại ca bồi ta, đại ca không có thì để Lã tiên sinh bồi ta."

"Lã tiên sinh là ai?"

Giang Bắc Nhiên hiếu kỳ nói.

"Môn khách của phụ thân, bản lĩnh cô cùng cao cường."

"Được rồi, ta đã hiểu."

Tiếp đó hắn nhìn ba tỷ muội Ngu gia:

"Các ngươi thì sao?"

"Bình thường chúng ta đều ngồi xe ngựa được Chu quản gia chuẩn bị, đi theo là. . . ba mươi năm mươi bảo tiêu, đều là phụ thân mời tới."

Giang Bắc Nhiên nghe xong thật sự lật bàn, những vấn đề này sở dĩ hắn chưa hỏi vì sợ nói chuyện quá nhiều sẽ ảnh hưởng tới uy tín của hắn.

Bây giờ trừ Phương Thu Dao ra thì bốn sư muội còn lại đều đã nghe lời hơn, vì thế hiện tại Giang Bắc Nhiên cần tìm hiểu kỹ xem rốt cuộc hắn đang phải

“đối mặt” với dạng thiên kim tiểu thư gì.

Khó trách Vu hộ pháp muốn đích thân đến nhờ ta thiết ấn cho đám sư muội này, độ khó thật sự quá bất hợp lý rồi.

Một đám thiên kim đại tiểu thư chưa từng đối mặt với thói đời, hơn nữa ai ai cũng có là quốc sắc thiên hương, đổi lại những thiết ấn khác, chỉ sợ sẽ bị đám “sói đói” dưới núi gặm cho không còn chút xương thừa.

Chờ ba tỷ muội Ngu gia trả lời xong, Giang Bắc Nhiên nhìn về phía Phương Thu Dao, nàng hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu sang chỗ khác, một bộ ta không nói chuyện với ngươi.

Giang Bắc Nhiên cũng không thèm để ý, nhìn về phía Liễu Tử Câm hỏi:

"Còn ngươi thì sao, hôm nay phụ thân ngươi có phái cao thủ hay bảo tiêu gì đi theo không?”

"Hẳn là không."

Liễu Tử Câm lắc đầu:

"Ta không nói phụ thân biết hôm nay ta sẽ xuống núi thí luyện."

"Chúng ta cũng thế, phụ thân không biết."

Ngu Quy Thủy cũng đáp.

"Ân. . ."

Giang Bắc Nhiên gật gật đầu:

"Cho nên có thể nói, trừ khi tới Quy Tâm tông ra, các ngươi chưa từng một người ra ngoài?”

"Đúng thế."

Bốn sư muội đồng loạt gật đầu.

Khá lắm! Vu hộ pháp này cũng quá tín nhiệm ta đi!?

Giang Bắc Nhiên thầm nghĩ, năm thiên kim đại tiểu thư này đoán chừng dù xảy ra chuyện gì thì Quy Tâm tông cũng khó tránh khỏi bị vấn trách. Dù Quy Tâm tông gia đại nghiệp đại không phải rất sợ, lúc thu đệ tử cũng ghi rõ ràng những rủi ro có thể xảy ra, nếu quá lo cho con cái mình thì đừng đưa chúng vào tông môn.

Nhưng nói là nói thế, nếu thật sự có chuyện chắc chắn sẽ nhấc lên một trận phong ba không nhỏ. Dù Vu Mạn Văn là sư phụ của các nàng cũng khó khỏi bị tội, càng không thể thiếu bị tông môn trừng phạt.

Bạn đang đọc Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài (Bản dịch) của Bách Phân Chi Thất
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 966

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.