Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hệ Thống Liếm Cẩu

Phiên bản Dịch · 1947 chữ

"Trần Viễn, chúng ta chia tay đi!"

Lâm Thư Đồng vẻ mặt ghét bỏ nhìn vào một nam thanh niên thanh tú lôi thôi lếch thếch với mái tóc ổ gà, mặt mũi tràn đầy vẻ khinh bỉ.

"Tại sao? Thư Đồng, ta có chỗ nào không đúng sao? Ngươi nói ra đi, ngươi nói ra ta chắc chắn sẽ thay đổi!" Trần Viễn một mặt mộng bức, nét mặt trở nên bối rối và bất an.

Lâm Thư Đồng là nữ thần trong lòng hắn, hắn đã yêu nàng ta từ ngay cái nhìn đầu tiên kể từ năm học đại học thứ nhất.

Vì chiếm được trái tim của nữ thần, Trần Viễn đã liếm cẩu tới trọn vẹn ba năm.

Trong ba năm qua, hắn thường xuyên tặng bữa sáng ở tầng dưới trong ký túc xá nữ.

Hỏi han ân cẩn, tỉ mỉ chu đáo.

Chỉ vì đối phương muốn có một chiếc điện thoại Iphone, Trần Viễn đã làm việc bán thời gian trong bốn tháng tặng theo chuyển phát nhanh chỉ để nhìn nữ thần cười một tiếng.

Cũng không biết có phải là sự cố gắng của hắn đã làm ông trời cảm động hay không.

Một tháng trước đó, Lâm Thư Đồng cuối cùng đã đồng ý làm bạn gái của hắn.

"Trần Viễn, bạn trai cũ của ta tới tìm ta, trong lòng ta yêu vẫn chỉ là hắn mà không phải ngươi, rất cảm ơn sự cố gắng của ngươi dành cho ta trong những năm qua, thế nhưng ta thật sự không thích ngươi, sở dĩ ta đồng ý làm bạn gái của ngươi chỉ bởi vì ta cảm động việc ngươi ở bên cạnh ta lúc ta cần nhất, nhưng là cảm động chứ không phải là yêu, chia tay đi!"

"Thế nhưng là Thư Đồng, Hoàng Tuấn Khải hắn chính là một tên cặn bã a, hắn không chịu trách nhiệm về việc khiến ngươi có thai, tại sao ngươi lại một mực không chịu hiểu ra như vậy, có phải là bởi vì hắn có tiền hay không?"

"Làm ơn đừng xúc phạm bạn trai của ta, ngươi ngay cả một đầu ngón tay của hắn cũng không sánh nổi, ngươi chỉ là một cái điếu ti, ngươi biết tháng này bạn thân của ta nghĩ gì về ta không? Ta cảm thấy xấu hổ khi đi chơi với ngươi, cút đi!"

"Ngươi ······ "

Sắc mặt Trần Viễn trở nên trắng bệch, quả tim đau như dao cắt.

Cố gắng nỗ lực ba năm, không ngờ tới đổi lại là sự chán ghét.

Đây là nữ nhân đầu tiên hắn yêu thật lòng.

Để lấy lòng đối phương, hắn thậm chí không để ý tới việc Lâm Thư Đồng có mối quan hệ mập mờ lâu dài với những nam sinh khác trong thời gian ba năm qua.

Cam tâm tình nguyện làm một cái lốp xe dự phòng.

Âm thầm cố gắng, nhận bàn cũng không sao cả.

Hắn cảm thấy, chân thành là không nên để tâm đến quá khứ của đối phương!

Thế nhưng là, tấm chân tình đánh đổi lại là sự khinh thường và sỉ nhục của đối phương, vì sao lại bất công như thế? Luôn để những người hiền lành và tốt bụng bị xúc phạm và tổn thương?

Chẳng lẽ liếm cẩu liếm tới cùng thật không có gì cả sao?

"Thư Đồng, ngươi đừng có đi, làm ơn đừng có chia tay với ta có được hay không, ta sai rồi, ta thật sai rồi, ngươi nói cái gì ta đều sửa!"

"Cút, ngươi như vậy sẽ chỉ làm cho ta cảm thấy buồn nôn!"

Lâm Thư Đồng hất tay Trần Viễn ra một cách thô bạo, chẳng mấy chốc, nàng ta lên một chiếc Maserati màu đỏ ở bên đường và bỏ đi.

"Lâm Thư Đồng, ngươi sẽ phải hối hận!" Trần Viễn gầm lên với đôi mắt đỏ như máu.

"Thôi đi, lại là một cái điếu ti bất tài nổi điên!"

"Ồ! Đây không phải là Trần Viễn, vua liếm cẩu tuyệt đỉnh trong trường học của chúng ta sao? Nghe nói hắn làm thêm quanh năm chỉ vì tán một nữ tử, ăn bánh bao hấp và dưa muối mỗi ngày chỉ để mua mỹ phẩm, quần áo và túi xách cho người ta, cũng thật trâu bò!"

"Người ta mà ngươi nói này là Lâm Thư Đồng sao? Ta thế nhưng là nghe nói, Lâm Thư Đồng ban đầu cũng không phải rất nổi, chỉ là cấp bậc hoa khôi của lớp đi, nhưng nàng ta bởi vì bị tiểu tử này liếm mà trở nên nổi tiếng, Hoàng Tuấn Khải chính là vì nghe nói tới chuyện này cho nên mới quyết định xuất thủ tán Lâm Thư Đồng, ban đầu tưởng rằng rất khó tán, ai ngờ chỉ mất ba ngày đã tán đổ! Ha ha!"

"Đối với người nghèo thì là nữ thần, đối với người giàu thì chỉ là cái chậu mới!"

Ở cổng trường, một đám sinh viên ăn dưa chỉ chỉ trỏ trỏ, không cần biết là nam hay nữ, ánh mắt nhìn vào Trần Viễn đều mang theo sự khinh thường!

Trần Viễn không có để ý những người này.

Bởi vì trong ba năm qua, da mặt dày đã trở thành thói quen của hắn.

Cũng không biết từ lúc nào, hắn đã đánh mất lòng tự trọng của mình, hèn mọn như chó!

"Đinh! Hệ thống Liếm Cẩu mạnh nhất, kiểm tra được ký chủ phù hợp xuất hiện!"

"Hệ thống đang trong trạng thái khóa lại ... khóa lại hoàn thành!"

"Hệ thống!"

Trần Viễn một mặt mộng bức (sững sờ, ngạc nhiên).

Hắn từng đọc không ít tiểu thuyết, nhân vật chính trong rất nhiều tiểu thuyết mà hắn đọc đều có hệ thống trên người, không nghĩ tới loại chuyện hoang đường này lại sẽ xảy ra ở trên người mình.

Một giây sau, một cái giao diện giả lập hiện ra trước mặt hắn.

Họ và tên: Trần Viễn.

Số tiền liếm cẩu (liếm chó): Chín mươi ngàn tỷ Hoa Hạ tệ.

Số tiền trên người: 230 Hoa Hạ tệ.

Điểm cường hóa: 0.

"Số tiền liếm cẩu? Đây là thứ gì, lẽ nào là tiền ta có thể tiêu sao?"

Ngay khi Trần Viễn đang nghi hoặc trong lòng, trên tay hắn không hiểu vì sao lại có thêm một tấm thẻ màu đen.

Tấm thẻ màu đen này trông không tầm thường.

"Ký chủ đoán không sai, tiền liếm cẩu chính là tiền mà ký chủ có thể tiêu!" Trong đầu đột nhiên vang lên một tiếng nhắc nhở của hệ thống.

"Cái này con mẹ nó ... chín mươi nghìn tỷ? Đậu xanh!"

Mã Vân mới bao nhiêu tiền?

Mã Hoa mới bao nhiêu tiền?

Bọn họ cộng lại, sợ rằng ngay cả một phần vạn cũng chưa tới a, phải không?

Trần Viễn choáng váng, đã hoàn toàn choáng váng!

"Nhắc nhở ký chủ, tiền liếm cẩu cũng không phải là tài sản riêng của ký chủ, chỉ có thể được sử dụng khi làm hành động liếm cẩu, mỗi lúc ký chủ quỳ liếm một nữ thần, mọi tiêu phí phát sinh trong lúc đó đều do hệ thống gánh chịu, mọi tiêu phí khác đều không ở trong phạm vi gánh chịu của hệ thống, ví dụ như: Mua nhà, mua xe, ăn cơm một mình hoặc cùng giới, giải trí một mình hoặc cùng giới (giới tính)..., mọi tiêu phí không liên quan tới hành động liếm cẩu với nữ thần, hệ thống chung quy không phụ trách!"

Trần Viễn nghe được loại lời nhắc nhở này của hệ thống, cả người không khỏe!

Ban đầu hắn cho rằng lập tức có thể lấy tiền đi trang bức đánh mặt, nghịch tập lật bàn, ai ngờ vẫn còn là phải làm liếm cẩu (chó liếm).

Có vô số tiền trong ví, lại chỉ có thể trả tiền cho người khác!

Hắn vẫn là kẻ nghèo rớt mồng tơi.

Kẻ nghèo hèn giá trị bản thân chín mươi nghìn tỷ.

"Nhắc nhở, chỉ cần ký chủ nghịch tập (phản công) thành công, biến một nữ thần thành liếm cẩu (chó liếm) ký chủ, tiến hành chuyển đổi thân phận, tất cả số tiền liếm cẩu mà ký chủ dành cho mục tiêu sẽ được chuyển hóa 10% lấy làm ban thưởng chuyển vào tài khoản cá nhân của ký chủ, trở thành tài sản riêng của ký chủ!"

Nghe tới đó, Trần Viễn xem như hiểu.

Chỉ cần đi liếm nữ thần một cách điên cuồng, mua đồ một cách điên cuồng, tiêu phí một cách điên cuồng cho các nàng, ví dụ như tiêu đi một triệu, nghịch tập là có thể kiếm được một trăm nghìn, nghịch tập là có thể kiếm được một trăm ngàn.

Chung quy, ta không sợ ngươi tiêu tiền, chỉ sợ ngươi tiêu không đủ nhiều!

Chỉ cần tiếp tục làm liếm cẩu, chẳng mấy chốc là có thể thực hiện tự do tài chính, đi đến đỉnh cao của cuộc sống!

Chỉ chốc lát sau, Trần Viễn dựa theo hướng dẫn của hệ thống, ràng buộc số tiền liếm cẩu trong thẻ đen vào tài khoản thanh toán trên điện thoại di động của mình.

Đi đến siêu thị của trường học, Trần Viễn mua một số đồ ăn vặt, thêm vài lon bia.

Khi hắn dùng tài khoản trong thẻ đen ràng buộc lại trên điện thoại để trả tiền.

Giao diện quét mã thanh toán, làm thế nào cũng không mở ra được!

"Ta nói ai kia, có thể nhanh lên được hay không, trả tiền thôi mà cũng lề mà lề mề, không thấy đằng sau còn có người xếp hàng chờ hay sao?"

Đằng sau Trần Viễn, là một nữ sinh đang xếp hàng, cách ăn mặc rất đẹp và lóa mắt, có chút khó chịu mà nói lời thúc giục.

"Mỹ nữ, có thể kết bạn Wechat hay không, kết bạn ta sẽ trả tiền giúp ngươi!"

Trần Viễn cũng không có nổi giận, ngược lại nói một câu mang tính thăm dò.

Đương nhiên, hắn hắn dò cũng không phải là nữ sinh xinh đẹp này có thể kết bạn Wechat với hắn hay không.

Mà hắn thăm dò là làm liếm cẩu có phải thực sự là có thể sử dụng tiền liềm cẩu hay không.

Dù sao lấy tính cách thường ngày của hắn, thật rất xấu hổ khi đi bắt chuyện với những người con gái xinh đẹp.

Quả nhiên, lời này vừa nói ra, trong đầu lập tức vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống.

"Đinh! Hành động liếm cẩu mở ra!"

Họ và tên: Từ Nhạc Nhạc.

Tuổi: 21 tuổi.

Chiều cao: 165 cm.

Cân nặng: 47 kg

Giá trị nhan sắc: 7,9 điểm.

Độ thiện cảm của nữ tử này đối với ký chủ: -50 điểm.

Ràng buộc quan hệ liếm cẩu, làm cho nữ tử này có độ thiện cảm đối với ký chủ đạt tới 95 điểm thì nghịch tập thành công, thân phận chuyển đổi, đối phương trở thành liếm cẩu ký chủ.

Nghịch tập thành công, ban thưởng 10% số tiền liếm cẩu đã bỏ ra cho nữ tử.

Ban thưởng điểm cường hóa: 5 điểm (Cường hóa điểm có thể cường hóa thuộc tính thân thể của ký chủ bao gồm các loại như: Thể chất, tinh thần, thiên phú, lực lượng.)

Đậu xanh rau muống, thế này thì móa nó muốn nghịch thiên a!

Bạn đang đọc Ta Có 9 Triệu Tỷ Tiền Liếm Cẩu (Bản Dịch) của Phiên Gia Đệ Nhất Soái Ca
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhưuNguyệtCát
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 10
Lượt đọc 1486

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.