Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoa Khôi Của Trường Chủ Động Mời Ta Ăn Cơm

Phiên bản Dịch · 2053 chữ

"Bạn bè trong wechat của ngươi tặng cho người 10 triệu? Ai vậy?" Ngô Tiểu Phàm càng tò hò hơn mà hỏi.

"Trần Viễn, chính là nam sinh sáng hôm nay tìm ta xin kết bạn wechat kia!"

"Là hắn? Hắn chính là Tịch Mịch Nhất Căn Yên, vãi nồi!"

Ngô Tiểu Phi kinh ngạc!

Nàng ta tuyệt đối không ngờ tới, nam sinh nhìn thoáng qua kia còn có chút ngây ngô nội tâm kia, lại là đại lão Thần hào vung tiên như rác ở trên mạng.

Độ tương phản này cũng quá lớn đi.

Thật ra thì vừa rồi trong đầu Ngô Tiểu Phi cũng đã nghĩ tới mấy tên con nhà giàu từng theo đuổi Triệu Ngọc Kỳ.

Nhưng trong số những người này, tuyệt đối không bao gồm Trần Viễn.

Bởi vì Trần Viễn là liếm cẩu nổi danh trong trường học a!

Có thể Triệu Ngọc Kỳ không để ý tới những chuyện bát nháo trong trường học.

Nhưng Ngô Tiểu Phi thì không giống.

Nàng ta đối với những chuyện bát nháo trong trường thế nhưng có thể nói là hiểu rõ trong lòng bàn tay!

Trần Viễn liếm cẩu như thế, điếu ti như vậy, thế mà lại là Thần hào thuận tay vung tiền khen thưởng quà tặng tới 10 triệu đồng?

"Kỳ Kỳ, ngươi có chắc chắn là Trần Viễn không? Không phải người khác chứ?"

"Sao vậy, trông phản ứng của ngươi, trước đó ngươi biết hắn sao?" Triệu Ngọc Kỳ hỏi.

"Cũng không nói tới là quen biết, trước đó ta từng nghe nói, Trần Viễn này là sinh viên cùng khoa và bằng tuổi với chúng ta, đều là sinh viên năm thứ ba, trước đây hắn một mực theo đuổi một nữ sinh, nữ sinh này chính là Lâm Thư Đồng, nghe nói theo đuổi ròng rã suốt ba năm vậy mà cũng không theo đuổi được, còn thường xuyên đứng ở dưới lầu ký túc xá tặng bữa sáng, bình quân mỗi một tháng lại thổ lộ một lần, châm nến, bày tỏ tấm lòng, hát các bản tình ca, đưa tặng các món quà nhỏ, nhưng Lâm Thư Đồng này vẫn luôn không đồng ý hắn!"

Ngô Tiểu Phi cũng không biết được là.

Ở vào một tháng trước Trần Viễn đã theo đuổi được Lâm Thư Đồng, tuy nhiên Lâm Thư Đồng yêu cầu hắn phải giữ bí mật.

Không cho phép thông báo trên vòng bạn bè.

Không cho phép thể hiện tình cảm.

Cho nên, không có nhiều người biết về mối quan hệ của bọn họ.

"Không thể nào, Trần Viễn có tiền như vậy, hơn nữa vẻ bề ngoài của hắn cũng không kém a, một nam sinh xuất sắc như vậy, tại sao theo đuổi một nữ sinh tới ba năm vậy mà cũng không theo đuổi được?"

Triệu Ngọc Kỳ càng cảm thấy hoài nghi hơn.

Nàng ta cũng đã từng nhìn thấy Lâm Thư Đồng, tuy rằng có mấy phần sắc đẹp, nhưng cũng không phải là quá đặc sắc.

Nữ sinh trong trường học có rất nhiều nữ sinh xinh đẹp hơn nàng ta, và cũng không ít nữ sinh xuất sắc hơn nàng ta.

Ngược lại là Trần Viễn, có được vốn liếng khủng bố như thế, có thể bỏ ra 10 triệu tới khen thưởng cho streamer một cách tùy tiện như vậy, đại thiếu giàu có dạng này, xa không phải con nhà giàu là có thể sánh nổi.

Con nhà giàu lái xe sang trọng trị giá mấy triệu đồng là rất bình thường.

Có thể để cho bọn họ bỏ ra mấy chục triệu đi khen thưởng, vậy thật thì chẳng có mấy ai.

Dù sao trong số ít công tử nhà giàu mà Triệu Ngọc Kỳ biết, không có người nào có loại thực lực này.

"Ta hiểu rồi, Trần Viễn sở dĩ không tán đổ Lâm Thư Đồng, là bởi vì hắn luôn một mực giả làm kẻ nghèo, tiểu tử này vì che giấu tung tích, bình thường sẽ còn đi làm thêm công việc chuyển phát nhanh, trong trường học căn bản không có người nào biết hắn là kẻ có tiền, trước đó ta từng nghe nói một số công tử nhà giàu sẽ có một số đam mê đặc biệt, bọn họ thích tìm kiếm tình cảm chân thành, không thích nữ sinh bởi vì tiền mà tới với bọn họ, cho nên vương tử đóng vai ếch xanh, thần hào đóng vai điếu ti (Kẻ nghèo hèn), cái tên Trần Viễn này hẳn là như vậy!"

Ngô Tiểu Phi bình thường thích đọc tiểu thuyết mạng.

Sức tưởng tượng của nàng ta rất phong phú.

Thế là bắt đầu tự động bổ não phân tích nói.

"Thật là như vậy sao? Ta nghĩ hắn chắc hẳn là đã rất thất vọng, cho nên không có ý định tiếp tục đóng vai điếu ti nữa!" Triệu Ngọc Kỳ rất tán động ý nghĩ này, khẽ gật đầu.

Nàng ta đột nhiên cảm thấy.

Nam sinh này thật sự rất xuất sắc, rất biết quan tâm!

Vì nữ sinh mà mình thích, sẵn lòng cố gắng nhiều như vậy.

Đường đường một đại thiếu nhà giàu, vì tình cảm chân thành, cam tâm tình nguyện làm những chuyện không quá thể diện kia, đồng thời còn duy trì trong ba năm, chỉ vì muốn làm cảm động đối phương.

Vậy cũng quá lãng mạn đi!

Con người có đôi khi chính là kỳ lạ như vậy.

Một đại thiếu con nhà giàu đi làm thêm công việc chuyển phát nhanh, ngươi sẽ cảm thấy hắn bỏ ra thực sự rất nhiều công sức.

Nhưng một sinh viên gia cảnh bình thường đi làm thêm công việc chuyển phát nhanh, ngươi sẽ cảm thấy rất bình thường, cũng chẳng bỏ ra bao nhiêu công sức.

Ha ha, thực tế chính là như vậy!

Triệu Ngọc Kỳ ở trong mắt những học sinh bình thường kia là hoa khôi nữ thần cao không thể chạm.

Nhưng suy cho cùng, nàng ta cũng chỉ là một sinh viên đang đi học mà thôi.

Nàng ta cũng thích nam sinh xuất sắc hơn so với nàng.

Ở dưới cái nhìn của nàng, Trần Viễn đã rất xuất sắc rồi.

"Tiểu Phi, ngươi cảm thấy ta nên cảm ơn hắn như thế nào đây, người ta tặng quà 10 triệu đồng cho ta, ngay cả fan hâm mộ cũng tăng lên tới mấy chục nghìn, nhưng ta cảm thấy món quà này quá lớn, có chút quá nặng nề!"

Trong lòng Triệu Ngọc Kỳ có chút lo sợ bất an.

"Theo như ta thấy, tên kia chắc là thực sự có ý định muốn cua ngươi, không phải vậy hắn sẽ không ra tay xa hoa như vậy, tuy nhiên Ngọc Kỳ, ngươi thế nhưng tuyệt đối phải đứng vững a, không thể bị người ta bắt lại một cách dễ dàng."

Ngô Tiểu Phi đề nghị.

"Ta đã hiểu!"

Triệu Ngọc Kỳ khẽ gật đầu.

Sau đó nàng ta cầm điện thoại di động lên, gửi một tin nhắn cho Trần Viễn.

"Bạn Trần Viễn, cám ơn ngươi đã tặng quà cho ta, thật có chút xấu hổ, sáu giờ ba mươi tối ngày mai, ta mời ngươi ăn cơm a, xem như cảm ơn sự ủng hộ to lớn tới từ ngươi!"

"Cái gì? Hoa khôi (Giáo hoa) muốn mời ta ăn cơm?"

Sau khi nhìn thấy nội dung tin nhắn mà Triệu Ngọc Kỳ gửi cho hắn.

Trần Viễn có hơi mộng bức.

Hắn thật không nghĩ tới, có một ngày Triệu Ngọc Kỳ sẽ chủ động mời hắn ăn cơm!

Đây chính là nhân vật phong vân trong trường học a, Phó chủ tịch Hội sinh viên, đệ nhất mỹ nữ học viện văn, hoa khôi thứ hai của trường Đại học Hồ Đại.

Loại nữ thần này, nam sinh bình thường ngay cả theo đuổi cũng không dám theo đuổi.

Nhiều nhất chỉ có thể âm thầm mến mộ trong nội tâm mà thôi

Mà bây giờ, đối phương lại muốn mời hắn đi ăn cơm?

"Được a, có thể ăn cơm cùng với Triệu chủ tịch, là vinh hạnh của ta!"

Trần Viễn lập tức gửi tin nhắn trả lời.

"Vậy thì sáu giờ ba mươi, cửa đông của trường học, không gặp không về! :P (Icon lè lưỡi)."

"Đến lúc đó ta ăn hết của ngươi!"

"Ha ha, cứ việc phóng ngựa lao tới, nhà ta mở quán cơm, ngươi cứ ăn hết mình."

Triệu Ngọc Kỳ trả lời tin nhắn vẫn là rất nhanh, không để ý Trần Viễn nói đùa với nàng ta một chút nào.

Mặt ngoài, Triệu Ngọc Kỳ mang tới ấn tượng cho người là một bộ dáng vẻ yêu kiều duyên dáng, tiểu thư khuê các.

Nhưng ở lúc riêng tư, nàng ta dường như là một nữ sinh rất hoạt bát.

Hơn nữa còn nói rất nhiều.

Trò chuyện một lát, Trần Viễn cũng sắp theo không kịp tiết tấu của đối phương.

Trên cơ bản Trần Viễn gửi một cái tin nhắn thì đối phương ít nhất cũng đã gửi tới hai ba cái tin nhắn.

Lại nghĩ tới lúc mình nhắn tin cho Lâm Thư Đồng trước kia.

Cơ bản đều là gửi tới mười mấy cái tin nhắn thì đối phương mới gửi một tin nhắn trả lời.

Hơn nữa còn là khoảng thời gian hai đến ba giờ sau đó.

Trần Viễn cảm thấy rất chi là xót xa.

Hắn luôn luôn lừa gạt mình, chỉ cần kiên trì nỗ lực bền bỉ, một ngày nào đó Lâm Thư Đồng sẽ thấy được điểm tốt của hắn.

Nhưng trên thực tế, một lần lại một lần đánh mắt hắn.

Nếu một người đàn ông không cải thiện bản thân.

Không cần biết ngươi làm những gì, ở trong mắt nàng ngươi suy cho cùng vẫn chỉ là một tên liếm cẩu.

"Lão tứ, đừng có suốt ngày nghịch điện thoại di động như vậy, tới chơi một trận, ta thiếu hỗ trợ, kéo ngươi lên rank hoàng kim!" Chu Hải Quyền nói.

"Thôi đi, ngươi có trình độ gì mà ta còn không biết, chơi liên minh bảy năm, đến nay vẫn là rank bạch ngân, ngươi nói muốn kéo ta lên rank hoàng kim, ta tin ngươi ta làm quỷ!" Trần Viễn liếc mắt mà nói.

"Chúng ta là ở trong AIO không giống với những khu vực khác, ta chỉ là bạch ngân, vẫn có thể treo vương giả của những khu vực khác lên đánh, nếu không phải đồng đội quá hố, bảy năm qua ta làm sao chỉ mới bạch ngân?"

"Không chơi, đi sang một bên, ta còn muốn nhắn tin trò chuyện với hoa khôi đây!"

"Ừ ngươi cứ chém đi!"

······

Chỉ chớp mắt, đã tới sáu giờ ba mươi chiều ngày hôm sau.

Tại cửa đông của trường đại học Hồ Đại.

Một nữ sinh mặc áo phông trắng dài ngang lưng, đi một đôi giày nhỏ màu trắng, buộc tóc đuôi ngựa, đã đợi ở chỗ này được hơn mười phút.

Sinh viên đi qua đi lại không ít, tỷ lệ quay đầu nhìn vào nữ sinh này gần như cao tới hơn chín mươi phần trăm.

Mà ngay cả nữ sinh nhịn không được cũng quay đầu lại nhìn một cái.

Một đôi chân thon dài mảnh khảnh của người ta thật đẹp, thực sự rất thu hút con mắt.

Tuy rằng ăn mặc rất đơn giản, nhưng lại cho thấy hình thể hoàn hảo một cách rõ ràng và sống động, cho thấy sức sống tươi trẻ hơn.

Không chỉ có như thế, sau khi nam sinh nhìn thấy nữ sinh này thì càng không thể nhấc nổi bàn chân!

"Nữ sinh này là ai a, quá con mẹ nhà nó đẹp!"

"Triệu Ngọc Kỳ mà ngươi cũng không biết? Phó chủ tịch Hội sinh viên của chúng ta, chủ tịch Câu lạc bộ Múa, xếp top 2 hoa khôi trong trường chúng ta!"

"Hóa ra nàng ta chính là Triệu Ngọc Kỳ a, trông dáng vẻ giống như là đang chờ ai a!"

Bạn đang đọc Ta Có 9 Triệu Tỷ Tiền Liếm Cẩu (Bản Dịch) của Phiên Gia Đệ Nhất Soái Ca
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhưuNguyệtCát
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 705

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.