Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Súc Sinh Không Bằng Súc Vật

Phiên bản Dịch · 1971 chữ

Lúc này.

Một chiếc Ferrari 488 màu đỏ, đột nhiên dừng lại ở cửa trường học.

"Wow, đó là một chiếc siêu xe Ferrari, một chiếc xe sang trị giá hơn bốn triệu đồng!"

"Ngồi trên xe hình như là một anh chàng đẹp trai, trông dáng vẻ một tay lái Ferrari của hắn thật là rất đẹp trai a!"

Khi xe Ferrari dừng lại.

Chỉ thấy một nam thanh niên cao một mét tám hai, khoảng chừng 25 26 tuổi, đi thẳng tới trước mặt Triệu Ngọc Kỳ.

"Ngọc Kỳ, đi đâu vậy, ta cho ngươi đi nhờ một đoạn?"

"Không được, Trịnh Bân học trưởng, hôm nay ta có hẹn với người!" Triệu Ngọc Kỳ lắc đầu, biểu thị từ chối.

"Hẹn ai vậy, cùng lên luôn, đúng lúc ta biết một quán ăn rất ngon, mùi vị rất không tệ!"

"Vẫn là có chút không tiện lắm!"

Triệu Ngọc Kỳ cũng không có bởi vì đối phương lái một chiếc xe hơi sang trọng mà có chỗ dao động.

Một chiếc xe thể thao trị giá 4 triệu đồng mà thôi, Trần Viễn tặng quà tặng một lần đều có thể mua được hai chiếc Ferrari 488.

Vẻ mặt Trịnh Bân có hơi khó coi.

Hắn không nghĩ tới Triệu Ngọc Kỳ thế mà lại khó gặm như vậy.

Kể từ khi nhìn thấy Triệu Ngọc Kỳ bên trong một buổi sinh nhật, Trịnh Bân đã cảm mến nàng ta ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Hắn thề phải theo đuổi được em gái này!

Đồng thời còn đánh cược với các huynh đệ của mình, có thể bắt được trong vòng nửa tháng!

Thế nhưng cho tới bây giờ đều đã qua hơn một tuần lễ, vẫn vậy không có một chút tiến triển nào.

Lần này lái một chiếc xe hơi sang trọng tới, không nghĩ tới thế mà còn bị cự tuyệt, đây là chuyện hắn chưa từng gặp phải.

Nhưng vào lúc này.

Một nam sinh đẹp trai khác ngồi trên một chiếc xe đạp đạp chạy tới, chậm rãi đạp xe tới trước mặt hai người.

"Bạn Ngọc Kỳ, ta tới có phải là hơi muộn một chút rồi hay không, ta bị kẹt xe, không nghĩ tới ngươi lại tới sớm như vậy!" Trần Viễn nói lời xin lỗi.

Hắn nhìn vào thời gian trên điện thoại di động một cái.

Vừa đúng sáu giờ ba mươi.

Không hơn một phút cũng không ít hơn một phút, vừa vặn.

Trước kia khi Trần Viễn hẹn Lâm Thư Đồng đi ra ngoài, đối phương ít nhất cũng phải tới muộn hơn nửa giờ trở lên.

Mà chính bắn thân hắn bình thường sẽ tới sớm hơn nửa giờ.

Cứ như vậy mỗi lần hẹn hò là hắn ít nhất phải chờ đợi tới hơn một giờ.

Sau khi trải qua rất nhiều lần chờ đợi vô cùng sốt ruột.

Trần Viễn cũng đã bắt đầu có được kinh nghiệm!

Mỗi lần hắn đều nói cho đối phương biết mình đã tới rồi, sau đó mới bắt đầu đi tới.

Như vậy là có thể giảm bớt đi khoảng thời gian chờ đợi nhàm chán.

Bởi vì hôm nay là lần đầu tiên hắn cùng với Triệu Ngọc Kỳ ra ngoài ăn cơm.

Cho nên hắn không có chơi bài này nữa.

Mà là đúng sáu giờ ba mươi.

Không nhiều một phút cũng chẳng sớm hơn một phút.

Chủ yếu là hắn không nghĩ tới Triệu Ngọc Kỳ một nữ tử, đường đường là nữ thần hoa khôi, thế mà còn tới địa điểm hẹn sớm hơn hắn mười mấy phút!

Về phần tên gia hỏa lái Ferrari kia, hình như là muốn đào góc tường của hắn?

"Trịnh Bân học trưởng, chúng ta đi trước đây!" Triệu Ngọc Kỳ ăn nói rất lễ phép.

Sau đó trong ánh mắt nghẹn họng nhìn trân trối của mọi người, nàng ta ngồi lên chỗ ngồi phía sau chiếc xe đạp của Trần Viễn.

"Ông trời của ta ơi! Triệu Ngọc Kỳ tình nguyện ngồi lên một chiếc xe đạp, cũng không muốn ngồi lên một chiếc Ferrari, hình như ta lại bắt đầu tin tưởng vào tình yêu rồi!" Một nam sinh với đôi mắt viền đen mặt mũi tràn đầy sự kinh ngạc mà nói.

"Yêu! Yêu! Không hổ là hoa khôi học tỷ của chúng ta, phẩm chất vừa thuần khiết vừa kiêu ngạo, khác hẳn với những nữ sinh tôn sùng vật chất kia a!"

"Ngọc Kỳ học tỷ, từ bây giờ ta trở thành fan hâm mộ của ngươi!"

"Vãi nồi, nam sinh chở Ngọc Kỳ học tỷ bằng xe đạp, không phải là Trần Viễn chuyên đi liếm cẩu người ta sao? Cái này ..."

Nhìn vào Trần Viễn ngồi trên xe đạp đèo Triệu Ngọc Kỳ rời đi.

Vẻ mặt Trịnh Bân xám xịt một lúc.

Ngươi muốn nói hắn thua bởi một kẻ con nhà giàu cùng cấp bậc thì hắn có thể nhận.

Nhưng thua bởi một tên điếu ti đi xe đạp, con mẹ nó thế này là chuyện gì xảy ra?

Má nó còn bị một tên điếu ti không thèm để vào mắt!

"Hừ! Một thằng điếu ti mà cũng muốn đấu với cao thủ, ngươi sợ là không biết sống chết!"

Trịnh Bân hừ lạnh một tiếng, một mặt âm trầm lái xe rời đi.

Triệu Ngọc Kỳ hắn là sẽ không từ bỏ.

Hắn sẽ để cho tên nam sinh nghèo kia biết được, thực tế là như thế nào.

······

"Bạn Ngọc Kỳ, chúng ta đi ăn cơm ở chỗ nào a, hôm nay thế nhưng là ngươi mời khách đó nha!"

Đang đạp xe đạp, Trần Viễn cười hỏi.

Vừa nghĩ tới cảnh tượng Triệu Ngọc Kỳ ở trước mắt bao nhiêu người, trèo lên chiếc xe đạp của hắn mà không lên chiếc siêu xe Ferrari kia, hắn đã cảm thấy lần này rất có thể diện.

Cảm giác như hôm nay mặt trời đang tỏa sáng rực rỡ, cuộc sống thật tươi đẹp.

Ai nói nữ sinh thà khóc trên xe BMW còn hơn cười trên xe đạp? Ai nghĩ ra câu nói này? 'Có phải ngươi kẻ đọc tới đoạn này nói không?'

Triệu Ngọc Kỳ không phải đang ngồi ở trên chiếc xe đạp của hắn sao?

Người ta còn là hoa khôi đây nè!

"Gần trường học không phải có một quán tôm hùm sao? Mùi vị vẫn là được, chúng ta đi ăn tôm hùm đi!" Triệu Ngọc Kỳ đề nghị.

"Được rồi!"

Đi tới quán tôm hùm.

Hoàn cảnh bên trong quả thật không tệ.

Hơn nữa giá cả cũng không đắt.

Một trận ăn uống, trên cơ bản cũng chỉ ba hoặc năm trăm đồng tiền.

Nếu như ba bốn người cùng nhau ăn, chia đều ra mỗi người bình quân không tới một trăm đồng tiền.

Học sinh bình thường cũng có thể ăn nổi!

Cho nên sinh ý của cửa hàng vẫn luôn rất tốt.

Triệu Ngọc Kỳ dường như rất thích ăn tôm hùm.

Hơn nữa khẩu vị của nàng ta là loại đặc biệt cay.

Cô nàng này ở trong ấn tượng của Trần Viễn, giống như dần dần bắt đầu trở nên chân thực.

Hóa ra nữ thần cũng có khẩu vị nặng như vậy!

Hóa ra tiên nữ cũng có thể kéo ba ba!

Ngay vào lúc hai người cười cười nói nói bắt đầu bóc vỏ gặm tôm.

Ngoài công lại có một đôi nam nữ xinh trai đẹp gái đi vào.

Nam trên người mặc toàn đồ hàng hiệu Versace, nữ thì trẻ trung xinh đẹp không kém, chỉ có điều so với Triệu Ngọc Kỳ thì không cần biết là khí chất, là dáng người, là dung mạo đều muốn hơi kém một bậc.

"Lâm Thư Đồng?"

Trần Viễn thực sự cảm thấy có hơi đen đủi.

Tại sao đi tới chỗ nào cũng có thể gặp phải đôi cẩu nam nữ này.

Lần trước thì ở cửa hàng Gucci, lần này thì lại là ở quán ăn tôm hùm, quả thực là dai như đỉa đói.

Lâm Như Đồng nhìn thấy Trần Viễn thì cũng sững sờ.

Nhưng sau khi nàng nhìn thấy người ngồi cùng một chỗ với Trần Viễn là Triệu Ngọc Kỳ thì cả người đều có phần mộng bức!

Trần Viễn làm sao có thể hẹn được Triệu Ngọc Kỳ?

Điều này không có khả năng!

Đó căn bản là chuyện không có đạo lý a!

Trong khoảng thời gian mấy ngày vừa qua, ấn tượng của Lâm Thư Đồng đối với Trần Viễn tuy rằng có chỗ đổi mới, nhưng hình tượng liếm cẩu của hắn vẫn còn là ăn sâu bén rễ.

Nhưng ai có thể nghĩ tới.

Tên liếm cẩu này thế mà ngay cả mỹ nữ đệ nhất học viện văn, hoa khôi xếp hạng thứ hai của trường Đại học Hồ Đại cũng có thể hẹn đi ăn cơm được?

Hắn có ưu tú như vậy sao?

Tại sao đầu tiên là Từ Nhạc Nhạc tặng tranh cho hắn.

Triệu Ngọc Kỳ giờ cũng một mình tới ăn tôm hùm cùng với hắn?

"Chẳng lẽ ta trước kia thật sai lầm rồi sao, không phát hiện ra được phẩm chất ưu tú đặc biệt nào đó trên người Trần Viễn?"

Lâm Thư Đồng bắt đầu có hơi hoài nghi bản thân mình!

Đừng nói là nàng, ngay cả Hoàng Tuấn Khải cũng có hơi bắt đầu nghi ngờ cuộc sống.

Triệu Ngọc Kỳ thế nhưng là cô nàng cực phẩm mà ngay cả hắn cũng không dám tán.

Cái tên Trần Viễn này liếm cẩu tới mức nào mới có thể?

Thế mà có thể cùng một chỗ ngồi ăn tôm hùm với hoa khôi?

"Tuấn Khải ca, hay là chúng ta đổi ăn ở quán khác đi!" Lâm Thư Đồng giật giật ống tay áo của Hoàng Tuấn Khải, giọng nói có hơi kỳ lạ.

"Không cần đổi, quán ăn này thực sự rất không tệ, còn không phải có người quen kia sao!"

Hoàng Tuấn Khải nói xong, đi về phía chỗ trống bàn trống bên cạnh bàn của Trần Viễn.

Tay của hắn ôm lấy eo của Lâm Thư Đồng, đi đi lại lại như thể là đang khoe hàng.

Tuy nhiên ánh mắt của hắn, thế nhưng lại một mực dừng ở trên người Triệu Ngọc Kỳ.

Rõ ràng ăn trong chén lại nhìn vào trong nồi.

"Hoàng Tuấn Khải, ngươi cái tên đàn ông cặn bã này, ngươi đang làm gì?"

Đột nhiên, bốn cô gái ngồi ở trong một góc, trong đó có một người phụ nữ rất béo, trông rất đáo để, đột nhiên đứng lên và quát lớn một tiếng.

"Ngụy ... Ngụy Tiểu Thanh, tại sao ngươi lại ở chỗ này!" Hoàng Tuấn Khải ấp úng, khuôn mặt trắng bệch hơn phân nửa.

"Câu nói này hẳn là ta phải hỏi ngươi mới đúng? Nói, tiện nữ bên cạnh ngươi là ai?"

"Còn có ngươi cái đồ đê tiện này nữa, tiểu tam, ngươi không biết hắn là người có bạn gái rồi sao!"

"Hoàng Tuấn Khải ngươi không phải là người, chẳng lẽ ta đối với ngươi có chỗ nào đó không tốt hay sao? Ta mua quần mua áo cho ngươi, mua cả giầy, cả đồng hồ, ngay cả xe cũng cho ngươi mượn để lái, ngươi thế mà đi tìm tiểu tam ở sau lưng ta, ngươi cái tên súc sinh không bằng súc vật này!"

Nữ tử mập mạp này vô cùng tức giận đạp cho Hoàng Tuấn Khải một đạp.

Trở tay cho Lâm Thư Đồng một cái bạt tai.

"Ba!"

Lâm Thư Đồng bị đánh tới choáng váng!

Bạn đang đọc Ta Có 9 Triệu Tỷ Tiền Liếm Cẩu (Bản Dịch) của Phiên Gia Đệ Nhất Soái Ca
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhưuNguyệtCát
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 676

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.