Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chúng Ta Không Thể Quay Lại

Phiên bản Dịch · 1846 chữ

Hoàng Tuấn Khải cái tên gia hỏa có vẻ hào nhoáng bên ngoài này, càng nhìn càng buồn nôn.

Không chỉ ăn bám, còn là phế vật, không cần mặt mũi còn chưa tính, ngay cả đánh nhau ngươi cũng đánh không thắng?

Ngươi không phải là phế vật thì là cái gì?

"Bà chủ, hôm nay những thứ bị đập hỏng trong cửa hàng này, còn tạo ra ảnh hưởng không tốt cho việc làm ăn, đều tính cho ta!"

Triệu Ngọc Kỳ bước đến quầy lễ tân mỉm cười và nói với bà chủ cửa hàng.

Lúc đầu bà chủ này còn đang định gọi điện báo cảnh sát tới xử lý, nhưng đã có người nguyện ý bồi thường tổn thất vậy thì không còn gì đáng nói!

Ánh mắt Triệu Ngọc Kỳ nhìn vào Trần Viễn.

Giống như càng ngày càng yêu thích hơn.

Một Thần hào nhiều tiền thích khiêm tốn, không chỉ có tướng mạo đẹp trai, ngay cả thân thủ vậy mà cũng tốt tới như vậy, còn có tinh thần trọng nghĩa rất cao.

Mặc dù Lâm Thư Đồng có lỗi nhiều lần với hắn.

Nhưng hắn cũng không có bởi vậy mà ghi hận đối phương, ngược lại còn ra tay trừng trị tên nam nhân cặn bã kia!

Đây là phong độ cỡ nào?

Đây là tiêu sái cỡ nào?

Triệu Ngọc Kỳ: Độ thiện cảm +10

Triệu Ngọc Kỳ: Độ thiện cảm +10

Triệu Ngọc Kỳ: Độ thiện cảm +10

Trong bất tri bất giác, độ thiện cảm của Triệu Ngọc Kỳ đối với Trần Viễn đã đạt tới 40 điểm.

Độ thiện cảm 40 điểm, đã có thể bắt đầu thành lập quan hệ mập mờ!

Trần Viễn ngược lại là không nghĩ tới, hắn ra tay hành hung Hoàng Tuấn Khải, thế mà có thể để cho độ thiện cảm của Triệu Ngọc Kỳ dành cho hắn vậy mà kéo lên nhanh chóng như thế.

Trên thực tế, là hắn giải vây giúp Lâm Thư Đồng, độ thiện cảm của Lâm Thư Đồng đối với hắn tăng vọt lên, cái này có thể hiểu được.

Nhưng Triệu Ngọc Kỳ chỉ là người đứng xem.

Độ thiện cảm của nàng ta thế mà cũng tăng lên tới nhiều như vậy.

Đây thật đúng là niềm vui ngoài ý muốn!

Xem ra nữ sinh sùng bái cường giả chắc hẳn là một loại bản năng có sẵn.

Gần như tất cả nữ nhân đều hy vọng nam nhân của mình là một người có thực lực, có phong độ, có trách nhiệm.

"Thật xin lỗi, bữa ăn ngày hôm nay ..."

Trần Viễn đi tới trước mặt Triệu Ngọc Kỳ, vừa nói lời xin lỗi vừa đưa tay lên gãi đầu.

"Không sao, ta cảm thấy hôm nay ta quen biết được một người không giống ngươi, giống như mỗi một lần tiếp xúc với ngươi đều có thể phát hiện một bộ mặt khác của ngươi!"

Triệu Ngọc Kỳ nháy nháy đôi mắt to.

Nhìn kỹ chàng trai trước mắt này.

Cái tên này thật giống như là một cậu bé kho báu!

"Cái gì mà một bộ mặt khác, không phải ta vẫn luôn là ta sao?" Trần Viễn giang tay ra nói.

"Thật ra thì trước đó ta một mực không có ấn tượng gì đối với ngươi, thẳng tới lần trước ngươi xin kết bạn wechat với ta, mà lại còn nói thẳng ra, lúc đó ta đã cảm thấy ngươi là một người rất chân thành, không có nhiều lý do cong cong thẳng thẳng giống như những người khác, nhưng ai mà ngờ được, ngươi trở về còn tặng quà tại phòng livestream của ta, hơn nữa thời điểm ta biết ngươi nổi tiếng như vậy trên mạng, ta mới biết được ngươi giàu tới mức không bình thường, hiện tại ngươi thế mà ngay cả đánh nhau cũng lợi hại tới như vậy, thực sự là bất ngờ!"

Trong đôi mắt thật to của Triệu Ngọc Kỳ tỏa ra ánh sao.

Trần Viễn lúc đầu không nằm trong phạm vi cân nhắc của nàng ta.

Nhưng là bây giờ thì, Trần Viễn đã trở thành một tuyển thủ cốt lõi cạnh tranh trái tim của nàng.

Ở trong tất cả các nam sinh ưu tú mà nàng ta quen biết, Trần Viễn tuyệt đối có thể xếp vào top 3.

"Là như vậy sao? Ta thế nhưng là để ý tới ngươi từ rất lâu rồi, vốn tưởng rằng nữ thần hoa khôi của trường học chúng ta là một vị tiên nữ không dính khói lửa trần gian, ai mà ngờ ngươi lại là người có khẩu vị nặng như vậy? Đặc biệt là ăn rất cay, ăn tôm không đeo găng tay, đã thế mà còn thích mút ngón tay?"

"Ngươi không phải là thẳng nam cương thiết đó chứ, thế mà nói ra những lời như vậy với một nữ tử, chán ghét~~"

Triệu Ngọc Kỳ giẫm chân thở phì phà phì phò.

Vẫn rất đáng yêu!

Lâm Thư Đồng nhìn vào cảnh Triệu Ngọc Kỳ và Trần Viễn liếc mắt đưa tình với nhau, trong nội tâm cảm thấy rất khó chịu.

Tuy rằng vừa rồi là Trần Viễn giải vây giúp nàng ta.

Nhưng cũng không có đi an ủi, lấy lòng nàng ta giống như ngày trước, ngược lại lại nói chuyện với Triệu Ngọc Kỳ càng lúc càng vui vẻ.

Như thể hắn đã thực sự quên đi toàn bộ con người nàng vậy!

Lâm Thư Đồng vào lúc này, trong lòng đột nhiên sinh ra một cỗ cảm giác nguy hiểm trước nay chưa từng có.

Triệu Ngọc Kỳ không cần biết là dáng người, là tướng mạo hay là cách ăn nói, các phương diện trên đều chẳng kém nàng, thậm chí có thể nói là vượt lên trên nàng ta một cấp bậc.

Một nhân vật cấp bậc nữ thần như thế này, thế mà có thể biểu hiện ra sự hứng thú không giống bình thường đối với Trần Viễn.

Trần Viễn đã có một mục tiêu phát triển tốt hơn.

Hắn làm sao có thể toàn tâm toàn ý đối với mình, làm sao còn có thể nâng niu chính mình cẩn thận từng ly từng tý một ở trong lòng bàn tay như trước nữa được hay sao?

Không thể nào!

"Tại sao ta vừa mới phát hiện được mặt tốt của Trần Viễn, lúc muốn một lòng một dạ đi tìm hiểu hắn, thích hắn, yêu hắn thì hắn lại bị nữ sinh khác vơ lấy đi rồi?"

"Không thể, không thể như vậy được!"

"Trần Viễn là của ta, Trần Viễn chắc chắn là của ta, ai cũng không thể cướp đi được!"

Người bình thường khi có được sẽ không biết trân quý!

Tới khi mất đi rồi có hối hận thì cũng không còn kịp nữa!

Đây có lẽ là hình ảnh khắc họa chân thực nhất về trái tim Lâm Thư Đồng ở vào thời điểm này.

"Trần Viễn, ta có thể nói chuyện với ngươi được không?"

Lâm Thư Đồng đi tới, cắt ngang câu chuyện của Trần Viễn và Triệu Ngọc Kỳ.

"Ta cảm thấy chúng ta không còn gì cần thiết để mà nói đi!"

"Thế nhưng là, ta thật sự có chuyện muốn nói với ngươi, ngươi trước kia sẽ không đối xử lạnh lùng với ta như vậy, ta trước kia có nhiều chỗ không đúng, ngươi đều sẽ tha thứ cho ta, lần này, ta thật biết ta sai rồi, chúng ta có thể trở lại như trước kia có được hay không, ngươi còn yêu ta, đúng không?"

Lâm Thư Đồng nước mắt rưng rưng, trông rất đáng thương mà hỏi.

Nàng hy vọng đạt được đáp án khẳng định của Trần Viễn.

"Trở lại như trước kia? Tiếp tục giống như một con chó chạy quanh bên cạnh ngươi sao? Ngươi vui thì trả lời hai tin nhắn cho ta, không vui thì chẳng thèm ngó ngàng gì tới ta, ta và ngươi bên nhau một tháng, ngươi không cho phép ta đăng ảnh chụp chung lên vòng bạn bè, không cho phép ta nắm tay ngươi ở những nơi công cộng, lý do lại là sợ gia đình biết chuyện và ảnh hưởng không tốt? "

"Ta tin ngươi ta làm quỷ, ta thấy ngươi đây là sợ những lốp xe dự phòng kia của ngươi biết được thì từng cái tất cả đều chạy phải không?"

"Ba năm, ba năm này ta phải chịu đựng ngươi những gì ngươi có biết không? Ta đã cố gắng hết sức để làm cho ngươi vui, mọi nỗ lực của ta thực ra đều chỉ là trò cười trong mắt của ngươi, ngươi chỉ là hưởng thụ quá trình ta theo đuổi, ngươi căn bản không có để ta vào trong lòng, Lâm Thư Đồng, ta bây giờ sẽ nói cho ngươi biết, ta không thể quay lại, ta không còn yêu ngươi nữa!"

Câu nói sau cùng của Trần Viễn, gần như là hét lên!

Hắn không tiếp tục đi để ý tới Lâm Thư Đồng.

Mà là quay người nắm lấy tay của Triệu Ngọc Kỳ rời đi, rời khỏi quán tôm hùm.

······

Trên đường đi, Triệu Ngọc Kỳ bị Trần Viễn chủ động nắm tay kéo đi.

Nàng ta không biết nên nói cái gì!

Cũng không biết cái tên Trần Viễn này đến cùng là cố ý hay là vô tình?

Dù sao vừa rồi ở quán tôm hùm, ngay trước mặt Lâm Thư Đồng, Triệu Ngọc Kỳ không chống lại việc bị Trần Viễn nắm chặt tay dẫn đi.

Cũng không biết có phải là vì cho Trần Viễn thể diện hay không.

Hay là một loại yếu tố tâm lý kỳ lạ nào đó gây ra.

Triệu Ngọc Kỳ cứ như vậy thành thành thật thật để Trần Viễn nắm lấy tay mình đi được một đoạn đường rất dài.

"Thật ra thì, ta không biết nên nói cái gì cho phải, trong lòng ngươi bây giờ chắc hẳn là đang rất khó chịu, ta từng nghe nói về chuyện giữa ngươi và Lâm Thư Đồng, chỉ là ta nghĩ mãi mà không hiểu, ngươi đã thích nàng như vậy rồi vậy mà tại sao không hào phóng nói cho nàng ta biết thân phận của ngươi, nếu như nàng ta biết được thân phận thật sự của ngươi thì chắc là sớm đã ở bên ngươi từ lâu rồi?"

"Ta có thân phận gì?"

Trần Viễn có phần mộng.

Hắn có thể có thân phận ghê gớm gì khi sinh ra và lớn lên trong một gia đình bình thường?

Thế nhưng rất nhanh, hắn đã phản ứng lại.

Triệu Ngọc Kỳ chắc hẳn bởi vì nhìn thấy hắn quẹt quà hàng chục triệu trong phòng livestream, ra tay vô cùng hào phóng.

Cho nên mới suy đoán thân phận của hắn không tầm thường.

Bạn đang đọc Ta Có 9 Triệu Tỷ Tiền Liếm Cẩu (Bản Dịch) của Phiên Gia Đệ Nhất Soái Ca
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhưuNguyệtCát
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 658

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.