Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không Cẩn Thận Gõ Thêm Một Số 0

Phiên bản Dịch · 1968 chữ

Tối nay, trăng sáng sao thưa.

Sau khi trần giỡn đàu giỡn với Chu Hải Quyền, Hùng Đào, Tào Cẩn Ngôn ba người bạ cùng phòng này xong thì chuẩn bị tắm rửa đi ngủ!

Ở trong phòng vệ sinh.

Trần Viễn phát hiện, chính mình thế mà có nhiều thêm tám múi cơ bụng, dáng người vốn gầy gò ốm yếu, sau khi cởi áo ra thế mà lại trông vô cùng cường tráng.

Mặc quần áo trông có vẻ gầy, cởi ra cái thì có cơ bắp!

"Điểm cường hóa của hệ thống quá có tác dụng, dáng người này thả vào trên người bình thường, ít nhất cũng phải mất ba tới năm năm luyện tập ở trong phòng tập thể hình mới có thể luyện ra?" Trần Viễn thầm nghĩ.

20 điểm cường hóa gần như khiến tố chất thân thể và lực lượng của hắn, tất cả đều tăng lên hơn hai lần.

Lúc này đây chẳng qua mới chỉ nghịch tập được một mình Lâm Thư Đồng mà thôi.

Nếu như nghịch tập nhiều thêm một số nữ thần nữa, Trần Viễn hoài nghi mình sau này có khả năng sẽ trở thành siêu nhân phải không?

"Tuy nhiên số tiền ban thưởng trong lần liếm cẩu này quá ít, mới chỉ năm ngàn đồng, sớm biết như vậy thì hắn dùng nhiều tiền liếm cẩu vào trên người Lâm Thư Đồng một chút!"

Trần Viễn có chút tiếc nuối mà lắc đầu.

Trước đây không lâu hắn vừa mới kiểm tra tài khoản cá nhân của chính mình một lúc.

Quả thực là có thêm năm ngàn đồng.

Năm ngàn đồng này đối với Trần Viễn mà nói thì chính là tiền của hắn, có thể thích tiêu như thế nào thì tiêu.

Đối với một tên sinh viên học đại học năm thứ ba bình thường mà nói thì đây chính là một khoản tiền lớn!

Tiền liếm cẩu có nhiều hơn nữa thì cũng không tiêu được vào trên người mình.

Có tiền trong tài khoản cá nhân thì mới có thể để cho sống lưng của Trần Viễn ưỡn tới thẳng hơn một chút.

Sau khi đánh răng rửa mặt xong.

Trần Viễn thấy một số tin nhắn chưa đọc trên Wechat.

Hắn ấn mở từng tin nhắn một.

Triệu Ngọc Kỳ: "Chúc ngủ ngon, top một trên bảng xếp hạng của ta!"

Lâm Thư Đồng: "Trần Viễn, ta biết hành động của ta khả năng đã hoàn toàn làm tổn thương tới trái tim của ngươi, nhưng ngươi không có chặn tài khoản Wechat của ta, vậy có nghĩa là, trong lòng ngươi ít ra vẫn còn có một chút sự quan tâm dành cho ta, ta biết bây giờ ta nói cái gì cũng vô dụng, ta rất hối hận, hối hận vì tới bây giờ mới hiểu được đến cùng ai mới là người thực sự tốt đối với ta, Trần Viễn, trong tim ta vẫn luôn quan tâm ngươi, hóa ra ta vẫn luôn quan tâm ngươi, xin ngươi đừng rời xa ta, cho ta một cơ hội để ta sẽ bù đắp lại những gì mà ta từng nợ ngươi!"

Từ Nhạc Nhạc: "Trần Viễn ca, ngươi ... có thể cho ta mượn ít tiền được không?"

Ba cái tin nhắn.

Tất cả Trần Viễn đều cẩn thận đọc một lần.

Tin nhắn của Triệu Ngọc Kỳ, hắn trả lời tin nhắn 'Ngủ ngon!'

Lâm Thư Đồng hắn căn bản không có trả lời.

Về phần Từ Nhạc Nhạc, cái tin nhắn này ...

Dựa theo lẽ thường để mà nói, người mà Trần Viễn không nên để ý tới nhất hẳn là Từ Nhạc Nhạc.

Bởi vì nữ nhân này mở miệng ngậm miệng đều là tiền.

Trước đó Trần Viễn đã bỏ ra cho nàng ta mấy trăm ngàn đồng, nàng ta còn chưa hài lòng, bây giờ thế mà còn chủ động hỏi mượn vay tiền?

Nói thật, tướng ăn của Từ Nhạc Nhạc hơi khó coi.

Hơn nữa thanh danh của nữ nhân này quả thực không được tốt cho lắm.

Không chỉ kết giao với đám con nhà giàu ở khắp nơi, ở trong trường học, chỉ cần nam sinh nào đó tiêu tiền cho nàng thì nàng ta giống như ai tới cũng không có từ chối!

Nếu như nói, Lâm Thư Đồng là một trà xanh điển hình, thì như vậy Từ Nhạc Nhạc chính là nữ cặn bã hám giàu, không chỉ có hám giàu mà còn cặn bã rành rành ra đó.

Thế nhưng là, đối với Trần Viễn bây giờ mà nói.

Loại người hắn thích nhất chính là loại người giống như Từ Nhạc Nhạc này.

Không sợ ngươi hám giàu.

Không sợ ngươi mở miệng ra là đòi tiền.

Chỉ sợ ngươi đòi không đủ nhiều!

Tiền liếm cẩu của lão tử có tới 90 nghìn tỷ đồng, hiện tại mới bỏ ra được bao nhiêu?

Cứ dựa theo tốc độ tiêu như bây giờ, sợ rằng tiêu tới một vạn năm cũng chẳng tiêu hết.

Giới hạn đầu ra nhất định phải được tăng lên mới được.

Trần Viễn quyết định gửi tin nhắn trả lời: "Cần bao nhiêu?"

Một bên khác.

Bên trong một gian phòng thuê ở Mộng Hồ Thủy Ngạn tiểu khu.

Nhìn vào dòng tin nhắn Trần Viễn trả lời, trong ánh mắt tuyệt vọng của Từ Nhạc Nhạc giống như xuất hiện một tia sáng.

Hai ngày vừa qua nàng ta bị công ty cho vay nặng lãi đòi nợ, ngay cả trường học cũng không dám tới.

"Trần Viễn, cha ta làm ăn thua lỗ, còn nợ đám cho vay nặng lãi, ngươi có thể giúp ta một chút không?"

Lời này của Từ Nhạc Nhạc cũng không phải là lừa Trần Viễn.

Ba nàng tên là Từ Thiên Ngạo, vốn là kinh doanh quán nét.

Ở Hán thành có tới 17 cái quán nét.

Tài sản trong nhà có tới mấy chục triệu.

Trước đó quán nét làm ăn rất thuận lợi, số tiền đã đầu tư trước đó có thể được hồi vốn chỉ trong một hoặc hai năm.

Nhưng ai mà biết được rằng một trận dịch bệnh đột ngột ập đến sẽ khiến quán nát toàn thành phố, thậm chí là cả nước đều phải hứng chịu đả kích trước nay chưa từng có!

Tất cả quán nét đều bị buộc phải đóng cửa.

Đồng thời thời gian kéo dài tới nửa năm.

Thế là, nhà của Từ Nhạc Nhạc bị phá sản!

Những người bạn trước đó chơi với nàng tương đối thân, bây giờ thì, đều giữ khoảng cách với nàng.

Ở trước khi mở miệng hỏi vay tiền Trần Viễn.

Từ Nhạc Nhạc gần như đều hỏi vay tất cả những người bạn của nàng.

Đặc biệt là những tên con nhà giàu từng theo đuổi nàng.

Tuy nhiên Từ Nhạc Nhạc mở miệng cái là một con số to lớn, những tên được gọi là con nhà giàu kia nghe thấy muốn vay tới nhiều tiền như vậy thì lập tức rũ sạch quan hệ với Từ Nhạc Nhạc!

Thậm chí còn có người sỉ nhục nàng ta là gà.

Đương nhiên, việc mắng chửi người khác thì chắc chắn là không đúng.

Nhưng để thay một cái góc độ tới nói, ngươi mở miệng hỏi vay người ta nhiều tiền như vậy, trong nhà còn đang dính vào khoản vay nặng lãi cái hang không đáy này, ngươi thật cho rằng tất cả mọi người là ngốc là hài hước hay sao?

Không có bất kỳ hứa hẹn cam đoan nào cả.

Không có văn bản thỏa thuận.

Chỉ bằng vào thân thể của ngươi? Ngươi đẹp?

Đừng ngây thơ!

Xã hội này rất thực tế.

Mấy chục nghìn đồng là có thể chơi được nữ nhân, dựa vào cái gì mà phải tốn tới mấy triệu đồng?

Nội tâm Từ Nhạc Nhạc có chút lo lắng.

Tuy rằng Trần Viễn có tiền, nhưng cũng chưa chắc có thể cho nàng ta mượn nhiều tiền tới như vậy.

Đồng thời, vừa rồi bởi vì Vương Vũ đột nhiên xuất hiện, dẫn tới Trần Viễn chó chỗ chán ghét nàng ta.

Nàng cảm thấy không chắc chắn.

"Trần Viễn ca, ta muốn mượn 500 nghìn đồng, ngươi yên tâm, ta có thể ký thỏa thuận với ngươi, nhất định ta sẽ trả lại cho ngươi!"

"Gửi số tài khoản ngân hàng của ngươi tới đi!"

Trần Viễn nhắn tin trả lời.

Hắn không có bất kỳ một lời nói dư thừa nào.

"Được rồi!"

"Số tài khoản ngân hàng của ta là 6225......"

Chỉ chốc lát sau, Từ Nhạc Nhạc đã nhận được tin nhắn chuyển khoản của ngân hàng.

"Leng keng! Tài khoản có số đuôi 6987 của ngài được chuyển tới 5.000.000 đồng!"

Từ Nhạc Nhạc nhìn vào tin nhắn nhắc nhở của ngân hàng.

Nàng ta lập tức mộng.

"Trần Viễn ca, ta vay chỉ là vay 500.000 đồng, tại sao ngươi lại chuyện cho ta 5.000.000 đồng?" Từ Nhạc Nhạc lập tức nhắn tin dò hỏi.

"Ô vậy a! Không cẩn thận gõ thêm một số 0!"

Nhìn thấy tin nhắn này.

Từ Nhạc Nhạc khóc.

Nàng ta là thật khóc.

"Trần Viễn ca, hóa ra ngươi có quan tâm đến ta, nếu không làm sao ngươi có thể biết được chuyện nhà ta nợ của đám vay nặng lãi kia tổng cộng là 5 triệu đồng!"

"Hóa ra ngươi sớm đã hỏi thăm, cám ơn ngươi, Trần Viễn ca, ta thật không biết nên làm gì để cảm ơn ngươi, ta nhất định sẽ báo đáp ngươi!"

Tất cả những ủy khuất mà nàng ta phải gánh chịu trong hai ngày qua, đều bùng phát vào lúc này!

Nàng ta thừa nhận áp lực rất lớn, trong nháy mắt áp lực này đã tan thành mây khói.

Nhà của nàng nợ đám cho vay nặng lãi tổng cộng bốn triệu tám trăm ngàn đồng.

Nàng ta chỉ là một nữ sinh viên, coi như bán thân thì cũng không có khả năng kiếm được nhiều tiền như vậy ở trong thời gian ngắn.

Nàng ta chỉ có thể ôm hy vọng có thể mượn được bao nhiêu thì mượn bấy nhiêu.

Nàng ta mượn khắp tất cả bạn bè, những nam sinh đã từng mở miệng nói muốn yêu nàng, muốn bảo vệ nàng, sẵn lòng vì nàng mà nỗ lực hết mình, kết quả thậm chí ngay cả một đồng tiền cũng không chịu mượn.

Đặc biệt là những tên con nhà giàu kia, càng có tiền càng là vắt chày ra nước!

Mà Trần Viễn.

Hỏi cũng chẳng hỏi.

Hắn thậm chí còn chẳng nói tới việc ký văn bản thỏa thuận vay tiền gì cả.

Thì đã lập tức chuyển khoản cho nàng một số tiền lớn tới 5 triệu đồng.

Số tiền này, đủ một lần trả hết khoản nợ vay nặng lãi của nhà nàng!

Từ Nhạc Nhạc cảm động.

Lớp vỏ cứng bên trong của nàng ta đã bị phá vỡ, hoàn toàn đắm chìm!

Vào lúc này, theo như Từ Nhạc Nhạc quan sát được, thân thể Trần Viễn hơi có vẻ như gầy gò, nhưng ở trong suy nghĩ của nàng hắn đột nhiên trở nên vô cùng to lớn.

Nàng ta cảm thấy nam nhân này có cảm giác an toàn trước nay chưa từng thấy!

Là làm cho người ta phải mê muội như vậy.

Về phần trên Wechat của Từ Nhạc Nhạc, một số nam sinh đã cho nàng ta mượn toàn bộ chi phí sinh hoạt cả tháng kia, dường như nàng ta đã bỏ qua một cách có chọn lọc.

Bạn đang đọc Ta Có 9 Triệu Tỷ Tiền Liếm Cẩu (Bản Dịch) của Phiên Gia Đệ Nhất Soái Ca
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhưuNguyệtCát
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 648

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.