Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cuối Cùng Ta Cũng Có Thể Thể Hiện Ra Kỹ Năng Của Mình

Phiên bản Dịch · 1916 chữ

Sau khi đóng lại tin nhắn nhóm Hoàng Đế.

Thời gian đã tới mười hai giờ trưa.

Trần Viễn cùng với ba người bạn cùng phòng là lão Tào, lão Chu, lão Hùng đi nhà ăn ăn cơm.

Cơm trưa ở nhà ăn của trường học rất rẻ, một bữa cũng chỉ bảy tám đồng tiền.

Sợ rằng sẽ chẳng có một ai nghĩ tới, Yên tổng Thần hào vừa mới bắn hơn 10 ngàn quả Hỏa Tiễn siêu cấp trên nền tảng Shark TV, lại có thể ăn một bữa cơm trưa trị giá bảy, tám đồng tiền, ngay cả thịt cũng không nỡ gọi.

"Tiểu Nhuế Nhuế, ta bây giờ đến cùng là nên làm cái gì? Trần Viễn hắn giống như không muốn để ý tới ta nữa rồi?"

Lâm Thư Đồng đang cầm chiếc điện thoại không được gửi tin nhắn trả lời suốt mấy giờ.

Tâm trạng có chút rệu rã.

"Thư Đồng, gần đây ngươi làm sao vậy, Trần Viễn trước kia không phải vẫn luôn bị ngươi nắm đằng chuôi sao? Làm sao mà ở sau khi ngươi biết hắn có tiền lại không có sự tự tin khi đứng trước mặt hắn rồi? Ngươi không thể như vậy, ngươi phải biết, nam nhân đều là đã xấu tính rồi, ngươi càng nuông chiều hắn thì hắn càng mặc xác ngươi, ngươi a, vẫn là cứ dựa theo phương pháp trước kia tới đối phó hắn là được, hắn không để ý tới ngươi thì ngươi cũng có thể không để ý tới hắn a!"

Tôn Nhuế đề nghị.

"Thế nhưng là, ta cảm thấy phương pháp này bây giờ đã không thể nào thực hiện được nữa rồi, Trần Viễn bây giờ có mấy con hồ ly tinh bám theo, có Từ Nhạc Nhạc ở học viện nghệ thuật, còn có Triệu Ngọc Kỳ ở Hội sinh viên, ta bây giờ mà lại lúc nóng lúc lạnh với hắn như trước kia, làm không tốt hắn sẽ bị hai con hồ ly tinh kia câu đi mất!"

Lâm Thư Đồng một mặt ủ rũ mà lắc đầu.

Lúc này không giống ngày xưa.

Trần Viễn trước kia chỉ theo đuổi mỗi mình nàng ta.

Bây giờ có hai cái đối thủ cạnh tranh nữa, hơn nữa dáng người nhan sắc của người ta đều không kém nàng.

Nàng ta trước đó còn từng sỉ nhục Trần Viễn, nói nhiều lời khó nghe như vậy.

Nếu như còn đối xử với hắn giống như trước, Trần Viễn tuyệt đối sẽ không tiếp tục lấy lòng nàng ta.

"Như vậy a, nghĩ lại cũng đúng, biết Trần Viễn có tiền cũng không phải chỉ có chúng ta, xem ra thật không thể lấy ánh mắt trước đây tới đối đãi với hắn.

Tuy nhiên Thư Đồng ngươi cũng có ưu thế.

Ngươi phải biết, Trần Viễn trước đó theo đuổi ngươi ba năm đều không từ bỏ, nói rõ địa vị của ngươi ở trong mắt hắn là không giống.

Nam nhân đều có tình tiết mối tình đầu, ngươi chính là mối tình đầu của hắn, điểm này, bất kỳ nữ nhân nào cũng kém hơn so với ngươi.

Cho nên ta suy đoán, sở dĩ Trần Viễn lạnh nhạt với ngươi như vậy, khả năng chính là đang muốn xả giận sự bất mãn trong lòng, dù sao trước kia ngươi cũng đối xử với hắn như vậy.

Chờ khi hắn xả giận đủ rồi, hết giận, đoán chừng có thể sẽ tha thứ cho ngươi.

Tới lúc đó cơ hội của ngươi sẽ tới!

Ban thân Tôn Nhuế, tiến hành một đợt phân tích bằng lý trí.

Lâm Thư Đồng nghe cảm thấy rất có đạo lý.

Suy đoán nếu như chính mình đứng vào vị trí của Trần Viễn thử một chút, nàng ta chắc chắn cũng sẽ tức giận, cũng muốn xả giận.

Suy bụng ta ra bụng người, cũng có thể hiểu được vì sao Trần Viễn không gửi tin nhắn trả lời nàng ta!

"Ta hiểu rồi, tiểu Nhuế Nhuế, bây giờ muốn xoay chuyển Trần Viễn, đầu tiên phải để cho hắn nguôi giận, ta sẽ không bỏ qua!"

"Cố lên, Thư Đồng ngươi nhất định sẽ thành công!"

Tôn Nhuế giơ nắm tay nhỏ lên nói lời động viện, mặt ngoài một bộ duy trì dáng vẻ bạn thân nhưng trong nội tâm lại hết sức xem thường.

Lâm Thư Đồng ngươi trước đó ghét bỏ người ta, coi người ta chỉ là một tên liếm cẩu.

Hiện tại biết người ta có tiền rồi thì mới bắt đầu nhớ tới người ta?

Muốn cứu vãn?

Ngươi là đang làm một giấc mơ giữa ban ngày sao?

Tuy rằng Lâm Thư Đồng không có cơ hội, liệu mình có cơ hội hay không đây?

Thế nhưng là trò chuyện trực tiếp với Trần Viễn thì có vẻ hơi trà xanh.

Vừa đúng Chu Hải Quyền người bạn cùng phòng Trần Viễn này đang theo đuổi nàng ta.

Mối quan hệ này có thể lợi dụng một chút.

······

Sau khi ăn cơm trưa xong.

Ba người lão Tào, lão Chu, lão Hoàng, mạnh mẽ kéo Trần Viễn đi tới quán nét chơi liên minh.

Lúc đầu không muốn đánh, nhưng không muốn để cho đám bạn tức giận.

Bởi vì buổi chiều không đi học.

Đều là sinh viên, lại không có hoạt động giải trí nào khác.

Ngoại trừ nằm ngủ trong phòng hoặc là đọc tiểu thuyết ra, đoán chừng sinh viên hoạt động nhiều nhất chính là đi tới quán nét chơi game.

"Quản lý quán, có bốn máy gần nhau hay không!" Lão Tào đi vào quán nét bắt đầu hỏi.

"Có a, gần đây quán nét làm ăn không được tốt lắm, còn rất nhiều máy!"

Em gái ngồi ở quầy thu tiền cười trả lời, trông dáng dấp còn là rất không tệ.

"Từ Nhạc Nhạc, tại sao ngươi lại ở chỗ này? Ngươi làm thêm việc trông quán nét sao?"

Nhìn vào hai em gái ngồi ở quầy thu tiền, một người trong đó chính là Từ Nhạc Nhạc, Trần Viễn một mặt mộng bức mà hỏi.

"Ta không phải quản lý quán a, quán nét này chính là nhà ta mở ra, Trần Viễn ca ngươi không biết sao?"

Từ Nhạc Nhạc có chút vui mừng.

Nàng ta không nghĩ tới thế mà có thể gặp được Trần Viễn ở quán nét nhà mình.

Nhà nàng có mười bảy quán nét, bởi vì tình hình dịch bệnh ảnh hưởng tới, làm ăn tới nay còn chưa khôi phục lại được.

Trong quán nét có sáu bảy nhân viên, đã có ba bốn tháng còn chưa được trả tiền lương!

Hơn nữa sắp tới thời gian trả tiền thuê nhà.

Tiền thuê nhà mở quán nét, chí ít một năm trả một lần, quán nét này ở ngay gần trường học, khu vực rất tốt, tiền thê hàng năm cao tới hai 200 ngàn đồng.

Hôm nay Từ Nhạc Nhạc tới chính là để phát tiền lương cho nhân viên.

Thuận tiện trả tiền thuê nhà.

Trần Viễn cho nàng vay 5 triệu, đầy đủ duy trì hoạt động của các quán nét, đồng thời trả hết nợ nần trước đó!

"Ta thực sự không biết, nhà ngươi hóa ra có tiền tới như vậy, thật sự kinh doanh quán nét!"

Trần Viễn cảm khái mà nói.

Cái quán nét này có gần 200 bộ máy tính, đều là cấu hình cao, cộng thêm trang trí, tiền thuê nhà, mở ra một quán nét sợ rằng không có 2 triệu đồng thì cũng khó mà mở ra được.

"Đậu xanh, ta nhớ được 'Quán nét Đại La' dường chính là có cả một chuỗi quán đi, có mười mấy quán đây, chẳng lẽ toàn bộ quán nét Đại La đều là của nhà ngươi sao?" Hùng Đào khiếp sợ nhìn vào Từ Nhạc Nhạc.

"Đúng vậy a, có điều tất cả các quán nét của nhà ta bây giờ làm ăn rất kém cỏi, cơ bản đều ở vào trạng thái lỗ tiền, nhà ta cũng sắp phá sản!"

Từ Nhạc Nhạc thừa nhận một cách thoải mái.

Còn vô tình hay có ý liếc nhìn Trần Viễn.

Nếu như không có sự giúp đỡ của Trần Viễn, quán nét nhà nàng thực sự sẽ bị phá sản!

"Lợi hại a! Từ Nhạc Nhạc ngươi thế mà cũng là con nhà giàu?" Chu Hải Quyền than thở mà nói.

"Trước đó ở trong trường học còn có rất nhiều tin đồn liên quan tới ngươi, nói ngươi là nữ hám giàu, có điều bây giờ xem ra khả năng đều là tin đồn vớ vẩn!" Lão Tào mỉm cười nhìn về phía Trần Viễn.

Có vẻ như vận đào hoa của ngươi cái tên gia hỏa này không khỏi cũng quá tốt một chút đi.

"Bọn họ nói không sai a, ta vốn chính là nữ hám giàu, đừng tưởng rằng chúng ta quen biết nhau thì các ngươi sẽ được chơi miễn phí, hừ! Đương nhiên, ngoại trừ Trần Viễn ca ca, hắn chơi game ở quán nét nhà ta thì sẽ vĩnh viễn miễn phí!"

Từ Nhạc Nhạc pha trò đùa.

Hóa giải đi một cái chủ đề xấu hổ một cách rất tự nhiên, quan trọng còn để cho Trần Viễn cảm thấy có thể diện.

EQ này thật không thấp.

"Vãi nhỉ, lão tứ ngươi hay là đi theo nàng ta đi!"

"Không chịu nổi, muốn nôn!"

"Móa nó, làm sao lại không có em gái tán ngược ta? Chẳng lẽ vẻ bề ngoài của ta không đẹp trai sao?" Hùng Đào một mặt ghen tỵ mà nói.

Mấy người bạn cùng phòng này bây giờ càng ngày càng không hiểu.

Trần Viễn cái tên gia hỏa này làm sao đột nhiên có nhiều em gái thích như vậy?

Không có lý do a?

Muốn nói ai biết tán gái nhất ở trong phòng thì vẫn luôn là Hùng Đào, gia hỏa này biết ăn biết nói, vẻ ngoài đẹp trai, làm người vui tính hài hước, tới đại học năm thứ ba đã nói chuyện với bảy tám em gái.

Đương nhiên, chủ yếu là hắn không kén chọn.

Chỉ cần hơi có chút sắc đẹp là được rồi, chứ cũng không nhất định phải tìm các em gái xinh trội.

Mà ba cái em gái theo đuổi Trần Viễn, hình như đều là xinh trội, một nữ xinh đẹp hơn so với một nữ.

Hoàn toàn không khoa học!

"Mở năm máy ngần nhau đi, đợi lát nữa Tôn Nhuế sẽ tới!" Chu Hải Quyền đột nhiên nói.

"Ai, Tôn Nhuế? Nàng ta không phải là bạn cùng phòng với Lâm Thư Đồng sao? Lão Chu ngươi móc máy từ lúc nào vậy?"

"Thật ra thì ta đã theo đuổi nàng ta hơn mấy tháng rồi, ta cảm thấy ấn tượng của nàng đối với ta cũng không tệ lắm, vừa rồi ta nói ta và mấy người bạn cùng phòng đi chơi game ở quán nét, nàng ta thế mà rất thân thiết nói có thể hỗ trợ cho ta, vừa đúng năm người, ha ha, cuối cùng ta cũng có thể thể hiện ra kỹ năng của mình ở trước mặt em gái!"

Chu Hải Quyền xoa xoa hai tay, một mặt đầy vẻ vui mừng.

Bạn đang đọc Ta Có 9 Triệu Tỷ Tiền Liếm Cẩu (Bản Dịch) của Phiên Gia Đệ Nhất Soái Ca
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhưuNguyệtCát
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 640

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.