Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngươi Có Rất Nhiều Dấu Chấm Hỏi Phải Không?

Phiên bản Dịch · 1036 chữ

"Bạn học, ngươi là sinh viên thuộc học viện nào?"

"Ta ở học viện văn học!"

"Cái gì?"

Huấn luyện viên một mặt mộng bức.

Sinh viên học viện Văn học, không phải đều là một đám mọt sách hay sao? Thế mà ở trong cuộc thi điền kinh chuyên nghiệp, vậy mà thực sự đã nghiền ép một đám mãnh nam của học viện thể thao rồi?

Làm sao mà nghe cứ thấy có hơi khó hiểu vậy nhỉ?

Ngươi chắc chắn rằng ngươi đây không phải là đang trang bức chứ?

"Trần Viễn, tại sao là tiểu tử ngươi?"

Vẻ mặt Lý Dương đột nhiên trở nên có hơi khó coi.

Trước đây hắn thế nhưng là đã từng đánh nhau với Trần Viễn.

Giữa hai người thấy ngứa mắt lẫn nhau đã rất lâu rồi.

Ở trong mắt Lý Dương, Trần Viễn chẳng qua chỉ một tên liếm cẩu làm cho người ta cảm thấy vô cùng phiền chán.

Thời điểm học ở trường cấp ba.

Hắn muốn theo đuổi Tiêu Nhược Vũ thế nhưng mà cái tên tiểu tử Trần Viễn này cứ một mực đứng ra cản trở hắn.

Con mẹ nhà nó bản thân ngươi không dám đứng ra theo đuổi vậy mà còn không cho ta theo đuổi?

Cái này là đạo lý gì?

Ngươi đây không phải là đầu óc có bệnh rồi sao?

Có một lần Lý Dương sắp xếp bài hay còn gọi là sáo lộ chơi kiểu anh hùng cứu mỹ nhân.

Hắn tìm hai người anh em ở ngoài trường, cố ý chặn Tiêu Nhược Vũ ở trên đường nàng ta tan học về.

Chỉ đợi thời khắc mấu chốt, chính mình sẽ nhảy ra để cứu lấy Tiêu Nhược Vũ, dùng hành động này để chiếm được trái tim của mỹ nhân.

Nhưng đâu biết ai mà ngờ được, vào thời khắc mấu chốt nhất thì Trần Viễn lại nhảy ra ngoài.

Tiểu tử này đã đi theo Tiêu Nhược Vũ suốt một đoạn đường, đoạt lấy cơ hội thể hiện của hắn, chạy ra ngăn cản 2 người anh em đang diễn kịch.

Thế là đành đã đâm lao thì phải theo lao, đánh cho hắn một trận nên thân.

Ai biết tiểu tử này không chỉ không chớ dai, về sau mỗi ngày ngày nào cũng đi theo đuôi Tiêu Nhược Vũ về nhà.

Cũng chính bởi vì có sự ngăn cản của Trần Viễn, kế hoạch anh hùng cứu mỹ nhân mà hắn vạch ra đã hoàn toàn triệt để ngâm vào trong nước nóng.

Cuối cùng đến ngày tốt nghiệp, Lý Dương cũng không theo đuổi được Tiêu Nhược Vũ.

Chuyện này cũng trở thành một sự tiếc nuối lớn nhất trong lòng của hắn!

Bởi vậy, hắn rất hận Trần Viễn.

Cứt tiểu tử ngươi đúng là đầy hầm cầu, một tên liếm cẩu cũng muốn làm hộ hoa sứ giả?

"Lý Dương ngươi biết người bạn học này sao, vừa đúng, tuy rằng người bạn học này học ở học viện Văn học, nhưng không có ai có quy định sinh viên của học viện Văn học thì không thể gia nhập đội điền kinh đi! Bạn học, chỉ cần ngươi đồng ý gia nhập đội điền kinh, ta sẽ đặc biệt tặng cho ngươi một cái danh sách đề cử duy nhất thi cấp tỉnh!"

Tới lúc đó, trước tiên ngươi đại biểu trường học chúng ta tham gia giải thi đấu điền kinh cấp tỉnh, có thể thể hiện ra hết tài năng thì chẳng bao lâu là có thể tiến vào đội tuyển quốc gia

Lấy thiên phú của ngươi, chẳng mất bao lâu là có thể tham gia giải thi đấu quốc tế ở thế vận hội Olympic, thậm chí có hy vọng đoạt được quán quân Olympic mang lại vẻ vang cho nước ta a!

Huấn luyện viên một mặt hưng phấn mà nói.

Biểu hiện vừa rồi mà Trần Viễn bộc lộ ra thực sự là quá kinh người!

Đây chắc chắn là một tuyển thủ hạt giống có thiên phú tốt nhất mà hắn gặp được trong suốt những năm hành nghề của hắn từ trước tới nay.

Hắn không trải qua bất kỳ huấn luyện chuyên nghiệp nào cả vậy mà đã có thể chạy nhanh tới như vậy!

Nếu như được huấn luyện chuyên nghiệp một phen thì còn tới đâu nữa?

"Huấn luyện viên, không phải ngươi nói sẽ đưa danh sách đề cử thi cấp tỉnh này cho ta sao?" Lý Dương mộng bức mà nói.

"Lý Dương a, lão sư hiểu tâm trạng của ngươi, tuy rằng ngươi cũng rất xuất sắc, thế nhưng là xem như ngươi lấy được cái đề cử này thì cũng không thể chắc chắn có thể đại biểu cho trường học của chúng ta lấy được quán quân tranh tài cấp tỉnh, nhưng người bạn học này thì lại không giống, lực bộc phát của hắn vừa rồi ngươi cũng nhìn thấy rồi đi, mạnh hơn ngươi rất nhiều, ta dám chắc chắn, chỉ cần hắn chịu tham gia thi thì chắc chắn có thể giành được quán quân cấp tỉnh, hơn nữa nhất định có thể trở thành vận động viên ưu tú quốc gia!"

Vận động viên ưu tú quốc gia là khái niệm gì?

Cao hơn vận động viên cấp một quốc gia một cái cấp bậc.

Mà tranh tài của bọn họ ngày hôm nay, chẳng qua chỉ là tuyển chọn vận động viên cấp hai quốc gia mà thôi.

Giữa hai bên, khác nhau giống như một trời một vực, khoảng cách chênh lệch trong đó thật không phải chỉ là một chút.

Nếu như hôm nay thiên tài đột nhiên xuất hiện này là người khác thì cũng thôi đi.

Thế nhưng mà hết lần này tới lần khác không phải người khác mà chính là cái tên Trần Viễn này.

Là một tên liếm cẩu mà hắn đã từng xem thường, thế mà ở vào lúc hắn cực kỳ khẳng định rằng đây sẽ là thời khắc đáng tự hào nhất trong sự nghiệp của mình, thế mà lại bị hắn chiếm???

Bạn đang đọc Ta Có 9 Triệu Tỷ Tiền Liếm Cẩu (Bản Dịch) của Phiên Gia Đệ Nhất Soái Ca
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhưuNguyệtCát
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 593

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.