Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta Có Một Bầy Họa Thủy - Chương 50: Thiếu

Phiên bản Dịch · 1345 chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Đào Sindy

Từ thị muốn lôi Phùng Nguyên ra hù dọa mẫu thân Bùi Trạch, nhưng lại không biết Phùng Nguyên sắp sống không nổi nữa rồi.

Sau khi bị mang đi, nàng ta cảm thấy đi đường hơn mười ngày đã đủ khổ sở, vốn dĩ cho rằng sau khi đến cuộc sống sẽ tốt hơn, còn tưởng tượng lấy được sủng ái của Nhị Hoàng tử Ô Lực Cát, lên làm Nhị Hoàng tử phi Hồ quốc.

Trong tưởng tượng của nàng ta, mình là tiểu thư đài các sinh ra tại kinh thành, có thể không sánh bằng những kẻ phơi gió phơi nắng trên thảo nguyên hay sao?

Tới chỗ này nàng ta mới phát hiện, trên đại thảo nguyên cũng có mỹ nhân duyên dáng, được xưng là minh châu của thảo nguyên, Bảo Âm Công chúa đẹp hơn nàng ta nhiều.

Bảo Âm bị kích thích ở chỗ Nhị ca, nghe nói nữ nhân này là muội muội của mỹ nhân tuyệt sắc ở Lương quốc, đặc biệt chạy tới nhìn nàng ta, nhìn xong rồi rất kinh ngạc, cũng không kiêng kị bản thân người đó còn ở đây mà nói thẳng: "Đây sao? Đáng giá một ngàn con ngựa để đổi lấy à? Nhị ca điên rồi ư?"

Có người nói với nàng ta, đây là còn chưa nẩy nở, qua hai năm nẩy nở sẽ trông xinh đẹp lên.

Bảo Âm:???

Mười ba mười bốn tuổi còn chưa nẩy nở? Nàng ta còn muốn nở thế nào?

"Được rồi, dù sao là tự Nhị ca ra ngựa, thua thiệt cũng thua thiệt hắn. Ta hỏi ngươi, kỵ xạ của ngươi thế nào? Biết nhảy múa không?"

"Ta không biết, không biết gì hết."

Bảo Âm triệt để kinh ngạc ngây người: "Dung mạo ngươi không đẹp, lại không biết cưỡi ngựa bắn tên, ngay cả múa cũng không biết, đừng ỷ vào Nhị ca ta, dù là ai cũng sẽ không thích ngươi?... Coi như là Nhị ca ta, cũng không thể ngu cả đời được!"

Ngoại trừ lúc rửa chân cho Hoàng Đế, Phùng Nguyên chưa từng bị sỉ nhục như vậy, nghe lời này nàng ta xấu hổ giận dữ đan xen, càng giận chính là, Bảo Âm Công chúa giống như muốn chỉnh nàng ta, cứ mấy ngày sẽ đến xem nàng ta đang làm gì, mỗi lần tới đều không có lời hữu ích.

Dù vậy Phùng Nguyên còn có thể nhẫn nại, hết lần này tới lần khác Hồ quốc và Lương quốc khác nhau, dù là khí hậu hay ăn ở, sáng sớm nàng ta muốn ăn bát cháo với hai đĩa dưa cà, buổi trưa muốn ăn cơm trắng với mấy món mặn, còn phải có hai loại trái cây tráng miệng... Lúc làm nô tỳ rửa chân mặc dù điều kiện không đạt tới, nhưng cơm và đồ ăn đều có, rời khỏi Lương quốc rồi, ăn uống hoàn toàn khác nhau.

Ô Lực Cát là nhi tử Hồ vương, hắn ta có nhiều ngựa dê bò, có thịt có sữa, bởi vì phùng Nguyên là muội muội của đại mỹ nhân, hơn nữa hắn ta dùng ngàn lương câu đổi mỹ nhân, cuộc sống đương nhiên không kém.

Dân du mục chỉ có thể dùng gạo kê hoặc cao lương nấu cháo loãng miễn cưỡng no bụng, nàng ta có thịt ăn không hết, còn có chén trà sữa dê to.

Loài cỏ này người vượn nằm mơ cũng muốn thời gian qua, Phùng Nguyên sống không quen.

Nàng ta ăn không nổi thịt dê xào nấu đơn giản, cũng không uống được sữa dê. Ô Lực Cát tìm người đo kích thước cho nàng ta, may xong y phục ở trong mắt Phùng Nguyên còn không bằng y phục của cung nữ Lương quốc. Cũng không còn cách nào, tơ lụa trên thảo nguyên đắt như vàng, bao gồm rau quả là thứ rất khó tìm.

Tháng ba tháng tư trời dần dần ấm áp lên, Phùng Nguyên muốn tắm rửa thường xuyên, Bảo Âm nghe nói cũng rất ngại, trên thảo nguyên không có giếng khoan, nước dùng đều đến bờ sông nhỏ xách, mỗi tắm nước nóng ngày muốn dưới cái nhìn của nàng ta là một người xấu thích giày vò.

...

Tóm lại, Phùng Nguyên sống ở Hồ quốc dùng lời nói của nàng ta là chính mình chịu khổ, so với lúc sinh ra ngậm bồ hòn im lặng còn khổ hơn.

Hết lần này tới lần khác tất cả mọi người chê nàng ta khó hầu hạ, cho rằng nàng ta thân ở trong phúc không biết phúc.

Cuộc sống không được thỏa mãn, quan hệ với những người khác cũng kém, nàng ta thường hay ở ranh giới bên bờ sụp đổ, cả người ủ rũ. Bởi vì ăn ít, người gầy hơn trước rất nhiều, làn da bị bão cát thổi thô ráp hơn chút, nàng ta luôn cảm thấy trên người mình có mùi khai của dê, còn có mùi nước tiểu và phân của súc vật, rửa cũng rửa không sạch.

Biết được mình bị ngàn con lương câu đổi đi không cần phải rửa chân cho Hoàng Đế nữa, Phùng Nguyên nhẹ nhõm cả người.

Hiện tại nàng ta đã hối hận, nằm mơ cũng muốn trở về.

Ô Lực Cát trở về bận bịu chuyện của mình, phân phó người chăm sóc cuộc sống cho nàng ta, vốn không quản Phùng Nguyên, đã qua mười mấy hai mươi ngày hắn ta mới nhớ bản thân có mang một người trở về, đã nhớ tới, liền đi xem một chút.

Xem xét xong, hắn ta không ổn rồi.

"Đây là Phùng Nguyên?!"

"Mới qua mấy ngày người đã trông như quỷ rồi, các ngươi hầu hạ sao đấy?"

"Không nghe rõ đúng không? Đây là người lão tử dùng ngàn thớt lương câu đổi lấy!"

Phùng Nguyên xem như chỗ dựa tới, định tố khổ cho tốt, ai biết người hầu hạ nàng ta bước khóc lên trước, còn nói quá khó hầu hạ, nào có người khó hầu hạ như vậy? Làm gì nàng ta cũng không thích ăn, lãng phí không biết bao nhiêu lương thực, lại ngại y phục thô ráp, một ngày không làm gì lại đòi tắm rửa... Tỳ nữ không thèm đếm xỉa đến mang mà khóc lóc kể lể một phen, đồng thời tra hỏi từ tận linh hồn, hỏi Nhị Hoàng tử tại sao vậy? Vì sao dùng một ngàn con ngựa đổi nàng ta trở về? Nàng ta có chỗ nào đáng giá?

Mắt thấy Ô Lực Cát nhíu mày lại, Phùng Nguyên thầm nghĩ không tốt, miễn cưỡng lên tinh thần biện giải cho mình, nói nàng ta không phải muốn làm khó dễ ai, nàng ta ăn không quen những thứ kia.

Lời này, dù người khác không tin, Ô Lực Cát vẫn tin, hắn ta từng đến Lương quốc biết nàng ta khi trước sống thế nào.

"Trên thảo nguyên chúng ta là như vậy, ngươi theo ta ăn thịt bao no, những thứ khác không có là không có."

"Ta ăn không vô, ta nuối không trôi."

Vậy làm thế nào?

Mới về nửa tháng người đã gầy một vòng lớn, nhìn còn xấu hơn lúc mới về, nếu nàng ta tiếp tục ở trên thảo nguyên không phải sẽ mất mạng sao?

Nghĩ đến chết một Phùng Nguyên tương đương chết mất ngàn thớt lương câu, Hoang tử Ô Lực Cát người ngốc ngựa nhiều cũng đau lòng lắm.

Hắn ta lo lắng hơn là tin tức truyền đến tai Hi phi nương nương ở Lương quốc khiến người hiểu lầm, tưởng rằng hắn ta giày vò Phùng Nguyên đến chết, coi như Hoàng Đế Lương quốc có chết thì đại mỹ nhân còn

Bạn đang đọc Ta Có Một Bầy Họa Thủy của Nam Đảo Anh Đào (Anh Đào Đảo Nam)
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.