Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

"Trong cái xã hội chuẩn chỉ có mình tao là đẳng cấp! "

Tiểu thuyết gốc · 1184 chữ

Trăng tròn, trong khu rừng từng tiếng kiếm vang lên liên miên như mưa, một đạo kiếm vụt qua mang theo kình lực và cả sát khí đánh tới người thanh niên, lộ ra khuôn mặt điển trai kèm một vệt máu kéo dài cả gang tay. Thanh niên mặt không biểu tình, tâm không dao động nghiêng nhẹ đầu né đi đường kiếm.

Người thanh niên bỗng cúi người về phía trước, thân pháp quỷ dị tiếp cận bóng đen. Thanh niên ngẩng đầu lên nhếch mép cười lạnh. Một thanh kiếm ngắn từ phía dưới đâm thẳng về hạ bộ bóng đen.

Bóng đen nhướng người, lấy tay mình ép tay cầm kiếm của thanh niên xuống, lấy tay người kia làm điểm tựa, lộn nhào lên phía trên né đi phát đâm biến thái của thanh niên. Dưới chân bóng đen bỗng biến đâu ra một thanh đao ngắn, hướng về phía lưng của thanh niên mà lộn ngược đâm xuống.

Nhưng thanh niên vẫn cười, điều đó làm bóng đen trong lòng cảm thấy không ổn. Một cảm giác lạnh truyền từ sống lưng đến tay, bỗng dưng bóng đen nhận ra tay mình không còn đặt lên phía tay cầm kiếm của thanh niên nữa mà đang đặt vào hư vô, thanh niên đã biến đi đâu mất.

Thanh niên không biết tự lúc nào đã ở phía sau lưng bóng đen, vung thanh kiến ngắn hướng về sau gáy.

"Phập" - âm thanh của kiếm vang lên, nhưng nó không đâm vào cổ bóng đen mà trên một khúc gỗ. Bóng đen lúc nào đã xuất hiện trên một cành cây to gần đó.

"Ngươi là người làng nào? " thanh niên hỏi người kia.

Bóng đen không trả lời, vung tay. Một, hai, ba,... một loạt tiếng xé gió vang lên hướng về thanh niên bay tới. Thanh niên không né, nâng tay lên, ngón trỏ chỉ về hướng âm thanh. Một đạo kiếm ánh lên lấp loáng bay về người kia, va chạm với ám khí tạo ra chút âm thanh "linh kinh" nhưng không hề dừng lại mà tiếp tục bay thẳng về hướng bóng đen.

Kiếm bay tới, nhưng chỉ đâm vào cái bóng, còn bóng đen kia từ lúc nào đã biến mất. Thanh niên thu kiếm về, cẩn thận dò xét xung quanh.

Bỗng đâu dưới đất trồi lên một ụ đất, ụ đất chạy nhanh về phía thanh niên. Anh ta nhảy ngược về phía sau, tung hai thanh dao găm về phía ụ đất. Ụ đất ngừng lại ngay chỗ thanh niên đứng trước đó, một bàn tay bằng đất trồi lên, vung tay hất đi hai thanh đao rồi bắng đi một loạt đạn đất hướng về phía thanh niên ở trên không trung. Thanh niên đạp không, tiếp tục nhảy lên trên cao.

"Ngươi là người làng namec?!" thanh niên hỏi.

Nhưng bỗng nhiên sắc mặt thanh niên biến đổi.

"Hình như loạt đạn đất không đủ tầm?" thanh niên thầm nghĩ, rồi giật mình quay lưng lại nhìn lên trên trời. Giậc mình phát hiện bóng đen đã ở phía trên tự lúc nào. Nói thì lâu nhưng chỉ xảy ra trong tích tắc.

Bóng đen lấy tay làm phép, miệng phun ra một đoàn hỏa diễm bay xuống dưới. Ngọn lửa màu xanh rất quỷ dị hướng về thanh niên mà gào thét. Nhưng thanh niên không thèm né, bay thẳng về bóng đen. Bóng đen vừa thi triển ra dị hỏa diễm, thoát lực đứng im trên không nhìn ngọn lửa bay xuống. Bỗng hỏa diễm tách ra, một thân hình bay lên, đó chính là người thanh niên. Bóng đen hoảng hốt, dự định né đi nhưng đã muộn rồi. Thanh niên vung chân đạp mạnh, bóng đen rơi xuống đất.

Không để cho bóng đen có cơ hội ngóc đầu, thanh niên vọt nhanh về phía đối thủ, bóp cổ, đẩy về phía xa. Thân hình bóng đen đập mạnh vào thân cây to, máu từ miệng rỉ ra, hình như đã bị thương nặng.

Bóng đen run rẩy đưa mắt nhìn lên người thanh niên

"Ngươi tại sao lại không bị tổn thương bởi dị hỏa?" bóng đen sợ hãi hỏi.

"Hừ, chỉ là chút mánh thôi, căn bản như lửa bình thường thôi! " thanh niên hừ lạnh

"Nhưng cái đó là dị hỏa" bóng đen như ngạc nhiên mà như sợ hãi.

"Khi bị đốt nóng,những electron của nguyên tử bị kích thích nhảy lên những mức năng lượng cao hơn. Khi những electron đó trở về trạng thái ban đầu, chúng trả lại những năng lượng đã hấp thụ dưới dạng bức xạ. Vì thế ta thấy được màu của ngọn lửa, lửa màu khác chẳng qua đốt thứ khác và độ nóng khác nhau thôi."

"Lửa của ngươi ta dùng H3BO3 cũng có thể tạo ra được, dị hỏa cái rắm!"

Ánh mắt bóng đen ngơ ngác, nhìn thanh niên như người sao hỏa.

"Trả lời ta, ngươi thuộc làng nào?" thanh niên siết chặt cổ.

Bóng đen muốn phản kháng nhưng các khớp xương hai tay cùng xương sườn đã gãy. Lực bất tòng tâm chỉ còn chờ chết, nhất quyết không chịu hé răng tiết lộ nửa lời.

Thanh niên vẫn siết chặt. Nhưng bỗng nhưng buông lỏng ra, bình thản nói:

" Mà cũng không cần thiết"

"Mặc kệ ngươi là làng nào, tới đây ám sát ta thì lưu lại làm vật thí nghiệm đi."

Thanh niên giật chiếc khăng che mặt của bóng đen xuống. Một khuôn mặt trắng noãn thanh tú hiện ra. Sau lớp mặt nạ là một dung nhan động cả lòng người. Nếu như dùng từ để hình dung thì "chim sa cá lặng", "khuynh quốc khuynh thành" vẫn còn chưa đủ, chỉ biết rằng nó rất đẹp, có lẻ cả phái nữ cũng phải động lòng mà muốn yêu ngay gương mặt này.

Gió nhẹ nhẹ lướt qua, ánh trăng mờ mờ ảo ảo. Một đôi trai gái đứng dưới ánh trăng, trai tuấn tú, đôi mắt toát ra sự trí thức, gái dung nhan kiều diễm động lòng người. Nhạc cũng nổi lên, có vẻ "tác" muốn tác định mối tình này ngay từ chương 1. Nhưng không phải là thế đứng ép góc tường tổng tài bá đạo, mà là thế bóp cổ và ánh nhìn sắt như dao cạo, như muốn đem người nữ nhìn thấu. Và hiển nhiên nhạc vẫn nổi lên điểm tô thêm cảnh:

"Bố mày cắt đầu moi, bố mày là đàn em của..."

"Bố mày không rẻ rách.."

...

"Mau nổ ngay cho tao cái địa chỉ..."

Tiếng nhạc xập xình vang vọng cả căn phòng ngủ, cuối cùng người nằm trên giường cũng phải thức giấc. Gương mặt này rất quen thuộc, rất đẹp trai, đúng là thanh niên solo với bóng đen trong khu rừng. Híp mắt, ngồi dậy, thanh niên kia bỗng mờ mịt mở miệng:

" Trong cái xã hội chuẩn chỉ có mình tao là đẳng cấp..."

Bạn đang đọc Ta có thể nghiên cứu cả thiên đạo! sáng tác bởi DEADLYSHOT1scd
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DEADLYSHOT1scd
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.