Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lão thiên, mạch truyện bắt đầu?!

Tiểu thuyết gốc · 1383 chữ

Tất Nhân từ từ mở mắt. Xung quanh hắn là một màu đen sâu thẳm, mà hắn cũng chẳng còn khí lực để ngồi dậy hay làm bất cứ điều gì. Mắt hắn không thấy rõ có lẽ vì do xuất huyết não, hay thật sự hắn đã bị mù, Tất Nhân cũng chẳng rõ.

"Đây là đâu, chả lẽ lần này ta thật sự bán muối rồi ư?" Tất Nhân nghĩ thầm.

"Ích! Đau quá, đúng rồi, tức là ta chưa chết!"

Tật Nhân cực kỳ mừng rỡ, lúc chuẩn bị dịch chuyển, hắn đã tính toán được theo lý thuyết cự ly dịch chuyển.

"1.679004 x 10⁸¹ năm ánh sáng, ấy thế mà ta thật sống ư"

Tật Nhân nghi vấn, theo lý thuyết với cự ly dịch chuyển xa như thế thì cơ thể hắn đã sớm bị phá nát, nếu hắn còn sống thì chỉ có thể là cự ly dịch chuyển ngắn hơn hắn tính ra thôi. Nhưng hắn đã tận mắt thấy được tần suất dao động không gian, với một lần mém bán muối thì hắn rất tự tin với kiến thức về dịch chuyển không gian.

"Chả lẽ dưới âm phủ cũng có thể cảm thấy đau, ừm nghĩ cũng đúng, thấy đau thì mới trừng phạt được những kẻ có tội chứ."

"Nhưng không, ta còn chưa làm gì xấu a. Ta chỉ mới giết một tư lệnh của X, nhưng chính bọn hắn muốn hại ta a."

"Nhân phẩm của ta thừa vé để lên thiên đàng ấy."

Không biết lúc này đã trôi qua bao lâu, sống trong màn đêm làm người ta mất đi nhận thức về thời gian.

"4 giờ 39 phút 52 giây"

"4 giờ 39 phút 53 giây"

Hắn căn cứ vào nhịp đập của tim từ đó tính toán thời gian.

"Ta chắc chắn là còn sống, có thể đen như vầy là vì trời tối, nếu nơi đây chu kỳ quay của "mặt trời" gần giống như Trái Đất thì chỉ cần qua tầm 7 giờ nữa thôi thì trời sẽ sáng! "

" Nhưng không gian ở nơi đây hình như chặt chẽ hơn Trái Đất một xíu, trọng lực lớn hơn tầm 1.3%, nếu như vậy thì kích thước và chu kỳ quay có thể sẽ khác đi chút".

"Ài, mà điều kiện khí quyển ta vẫn chưa rõ ràng, vì thế cũng không dựa vào nhiệt độ để tính ra cự ly giữa nơi đây với "mặt trời" được. "

" Thôi, cứ tiếp tục tính giờ đợi trời sáng vậy"

Tất Nhân không ngủ, vì bình thường hắn cũng ít khi ngủ, nhưng đặc biệt lần này hắn lại thực sự không buồn ngủ. Hắn thầm nghĩ có thể là do vết thương, hoặc do tai nạn vừa rồi khiến tâm tình hắn ảnh hướng tới cơn buồn ngủ. Một lát sau, hắn bắt đầu hiểu được mình không thấy buồn ngủ là vì cái gì.

"Không khí nơi đây thật trong lành, hít vào cảm giác thật sảng khoái. Có lẽ vì điều kiện không khí nơi này khiến ta không thấy buồn ngủ"

"9 giờ 2 phút 43 giây"

Hắn bỗng giật mình khi nghe một tiếng kêu quái dị từ phương xa truyền tới

"Kờ ét, quắc quắc, kờ ét ét ét"

"Gà gáy sao, không giống lắm."

"Nhưng nếu có tiếng thú kêu có thể là thật đến giờ sinh hoạt của chúng nó. Động vật rất ít loài hoạt động về đêm, nếu hoạt động về đêm thì nãy giờ hẳn đã nghe tiếng kêu, vậy chứng tỏ trời đã gần sáng" nghĩ đến đây Tất Nhân trong lòng cảm thấy phần nào vui vẻ.

"Không biết nơi đây là nơi nào, mong không ở giữa rừng, nếu không thì khá nguy." vừa vui vẻ xong, nghĩ đến đây Tất Nhân bỗng dâng lên cảm giác nguy hiểm.

"9 giờ 34 phút 5 giây"

"Ha ha, ánh sáng, mặc dù ta chỉ thấy lờ mờ nhưng đây đúng là ánh sáng."

Tất Nhân gắng hết sức nghiêng đầu qua lại quan sát xung quanh, hắn chỉ thấy xung quanh rất tối, chỉ hơi lờ mờ thất rõ. Duy nhất ở một hướng có một nơi rất sáng, đó nhìn như là một cái cửa vòm bằng ánh sáng. Tất Nhân chợt nghĩ đến điều gì rồi kích động.

"Hang động, đây có thể là một hang động, và kia là cửa hang"

Bình thường nghe đến bản thân đang thừa sống thiếu chết nằm trong một hang động lạ thì ai cũng rất sợ, vì rất có thể đó là hang ổ của một loài thú nào đó. Nhưng tối qua Tất Nhân lắng nghe cả đêm và cảm nhận thật kỹ vẫn không nhận ra bất cứ tiếng thở hoặc tiếng tim đập nào ngoài bản thân thế nên hắn hiểu rõ nơi đây an toàn.

Hắn cũng cảm thấy có gì là lạ, rõ ràng hôm qua hắn cảm thấy cơ thể bị thương rất nặng, hầu như không thể động đậy. Nhưng sáng hôm nay hắn cảm thấy mình đã có một tí sức, cũng không cảm thấy đói.

"Không khí, là không khi. Trong không khí nơi đây có gì đó khiến cơ thể ta tốc độ lành lặn nhanh hơn. Thậm chí còn có năng lượng để ta không đói!"

"Linh khí?" Tất Nhân nghi ngờ, hắn lúc rảnh rỗi cũng rất hay đọc tiểu huyết mạng, xem truyện tranh và phim hoạt hình.

"Nếu đây thật sự là linh khí vậy ta đã xuyên không. À không, máy của ta cũng thuộc dạng xuyên không mà. Vậy có thể ta đã đến một hành tinh nơi có thứ năng lượng giống như linh khí"

"Hê hê, nếu vậy chắc ta cũng có thể tu tiên chứ nhỉ" Tất Nhân nghĩ trong lòng.

Qua 3 ngày sau, tất cả vết thương của hắn thế mà khôi phục gần phân nửa. Mặc dù không thể cử động mạnh nhưng hắn cảm nhận được bản thân đã có thể đi lại.

Tất Nhân huy động sức lực, cố gắng đứng dậy, bỗng dưng hắn cảm thấy chân mình dẫm lên thứ gì lạnh lạnh, tròn tròn. Hắn nhình xuống, chân hắn đang dẫm lên đầu của một người, thân thể lạnh băng chắc là đã chết.

"Á, ấy thế mà bấy lâu nay ta nằm cạnh người chết ư"

Trước đó hắn xác thực không biết, vì mắt hắn chỉ thấy lờ mờ trong khi nơi này rất tối. Mà xúc giác của hắn cũng bị tổn thương nặng nên hắn không cảm nhận được gì nhiều.

"Nơi này rất hỗn loạn, như bị lựu đạn nổ một dạng!"

"Hắn không phải vì vụ chấn động không gian mà chết ấy chứ!"

"A, ta không có ý, a di đà phật, ta thật sự không cố ý. Ta sẽ làm cho ngươi một ngôi mộ thật tử tế, đừng lo ta sẽ cúng cho người. Thông cảm, thiện tai, thiện tai."

Tất Nhân lấy lại bình tĩnh, xem kỹ lại xác chết kia.

"Hắn chết là vì trúng độc, không phải do ta"

"Phù Phù" Tất Nhân thở phào nhẹ nhõm

Tất Nhân xem kỹ lại tên kia một lần nữa, thấy hai tay người kia đang ôm ngực.

"Độc tác dụng lên tim à?"

"Không phải, trong áo hắn có gì đó!"

Tất Nhân lấy trong áo người kia ra, trong đó có một cái túi vải màu vàng. Trong túi có một cuốn sách cũ, mép sách rách nát hết trơn. Một thanh kiếm ngắn. Vài viên đá gì đó, lành lạnh, có lẽ là tiền. Tất Nhân rất nhanh chú ý đến cuốn sách kia.

" Điệp Ảnh Trùng Thiên Đao! "

Bí kỹ, đây chắc chắn là bí kỹ. Hắn nhớ đến việc các nhân vật chính tình cờ nhặt được bí kỹ, sau đó tu luyện thành tài, quét sạch toàn map.

"Ta đây lại nhặt được bí tịch, hahaha"

"Lão thiên, mạch truyện nhân vật chính bắt đầu chứ hả!"

"Đùng" sét đánh ngay cửa hang làm đất đá văng tung tóe, kém chút đánh sập cả cửa hang.

Tất Nhân sống lưng lạnh toát, nuốt nước bọt!

Bạn đang đọc Ta có thể nghiên cứu cả thiên đạo! sáng tác bởi DEADLYSHOT1scd

Truyện Ta có thể nghiên cứu cả thiên đạo! tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DEADLYSHOT1scd
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 37

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.