Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hệ thống trung cấp 4444

Tiểu thuyết gốc · 2090 chữ

Hệ thống 4444 từ khi sinh ra đến bây giờ, ngày nào cũng chăm chỉ làm nhiệm vụ, thành tựu thì tất nhiên là có, nhưng mãi chỉ đứng ở cấp độ trung cấp. Bây giờ nếu muốn trở thành hệ thống cao cấp thì phải hoàn thành nhiệm vụ cấp SS. Mà trong tất cả các loại nhiệm vụ thì A được coi là cấp độ dễ nhất, S là cấp độ khó, SS là cấp độc siêu cấp khó. Đời này 4444 đã làm cả trăm cái nhiệm vụ, nhưng nhiệm vụ cấp S lại chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Mà không phải lần nào làm cũng thành công, vì vậy mãi cũng không dám nhận nhiệm vụ cấp SS, cấp độ siêu khó.

Nhưng bây giờ nó chịu đủ rồi, mới hôm nọ nó bị một tên hệ thống cấp cao khinh bỉ vì nó ra đời trước mà vẫn mãi dậm chân ở trung cấp. Đã vậy nó liền chơi lớn, chọn một cấp độ SS, chỉ cần hoàn thành liền trở thành hệ thống cấp cao ngay. Càng nghĩ đến mai này xuất hiện với thân phận hệ thống cấp cao, nó liền vui vẻ.

Mở nhiệm vụ ra, nó liền hồi hộp như đang đợi giải xổ số.

Nhiệm vụ: cấp SS.

Thông tin đối tượng thực hiện nhiệm vụ:

Tên: Cao Như Bình

Giới tính: Nữ

Tuổi: 36

Nghề nghiệp: giám đốc công ty DFHK, công ty thiết bị gia dụng nổi tiếng. Là người tạo ra hàng chục công ty về lĩnh vực công nghệ thông tin. Người trong giới gọi cô là bà trùm công nghệ.

Nghề tay trái: võ sư

Tình trạng hôn nhân: Độc thân

Một số đặc điểm nổi bật: cực kì ưa sạch sẽ, không thích động chạm với người khác giới, ghét tình yêu và hôn nhân.

Nhân vật xuyên thành: Nữ phụ Cao Như Bình

Tuổi: 28

Nghề nghiệp: chủ tịch công ty giải trí DJUM

Tình trạng hôn nhân: độc thân

Một số đặc điểm nổi bật: thích trai đẹp, chuyên dùng thủ đoạn để ngủ được với đối tượng mình thích. Là người gây ra trắc trở cho nữ chính, hại nữ chính rất nhiều lần. Là đối tượng mà các nhân vật yêu nữ chính cực kỳ ghét.

Nhiệm vụ: công lược tất cả các nhân vật nam đem lòng yêu nữ chính.

Điều kiện hoàn thành nhiệm vụ: khiến các nhân vật nam yêu nữ chính chuyển sang yêu nữ phụ.

Điểm cộng tuyệt đối cấp SS: Đem các nhân vật nam công lược đều ngủ qua một lần.

Lưu ý: nếu không hoàn thành nhiệm vụ cấp SS, hệ thống sẽ bị trừ điểm và hạ cấp bậc.

Hệ thống 4444 sau khi đọc xong nhiệm vụ liền suýt hộc máu, mặc dù cơ bản là nó không có máu để hộc. Trong phút giây bốc đồng, nó quên mất là nếu không hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị hạ cấp. Huhu giờ trả lại không làm có được không? 4444 vô cùng phiền não, chưa kể người làm nhiệm vụ ở thế giới thật có tính cách trái ngược với nhân vật trong sách. Không thích con trai thì làm sao công lược nhân vật được.

Cao Như Bình ngủ một giấc, trong mơ có một hệ thống gì đó luôn miệng lải nhải rằng muốn cô hoàn thành nhiệm vụ công lược nam chính và các nhân vật nam phụ trong truyện “Yêu không lối thoát”. Hệ thống đó còn cho cô xem hết nội dung quyển sách, đọc xong chỉ kết luận một câu: “Nữ phụ độc ác, nữ chính dâm loạn.”

Có thể loại nữ nhân nào mà đem lòng yêu một đống nam nhân cùng một lúc như thế? Còn đám nam nhân như bị thần kinh, không phải nữ chính thì không được. Cô có bị điên đâu mà cùng đám thần kinh không ổn định này chơi trò công lược, thà để dành thời gian kiếm tiền còn hơn.

Cao Như Bình đang mơ mộng thì bị tiếng ồn ào đánh thức, vừa mở mắt ra thì thấy mình đang nằm trong một căn phòng xa lạ. Cửa phòng đang đứng ba bốn người, xô xô đẩy đẩy kèm theo âm thanh chửi bới.

“Cao Như Bình, đồ khốn khiếp mau ra đây.”

“Phu nhân, bà không được làm vậy, cô chủ chúng tôi đang ngủ, có chuyện gì để sau rồi nói.”

“Ngủ à, hại nhà tôi thành ra như vậy còn ngủ được. Cao Như Bình, mày ra đây cho tao, trả lại công ty của chồng tao đây. Ông ấy không thể nào giao toàn bộ tài sản cho mày, mày chỉ là cháu họ thôi, còn thằng Minh nhà tao mới là con trai ruột của ông ấy. Ông ấy có con trai thì làm sao lại viết di chúc chuyển toàn bộ tài sản cho mày, vậy con trai ông ấy vứt đi đâu. Cao Như Bình, cô mau ra đây cho tôi, là cô động chân động tay vào di chúc của chồng tôi phải không?.”

Giọng đàn bà chanh chua oang oang bên tai khiến đầu Cao Như Bình như muốn nổ tung. Tình huống này giống hệt phân đoạn mợ của nữ phụ đến đòi tài sản, lời thoại cũng giống hệt luôn.

Cao Như Bình tung chăn đứng dậy, cô bước đến chỗ đám đông ồn ào này.

Trần Ánh Phượng cuối cùng cũng thấy Cao Như Bình xuất hiện, âm thanh lại càng vang vọng hơn.

“Con ranh con, mày cuối cùng cũng ra đây rồi, khôn hồn thì mau trả lại số tài sản của chồng tao đây. Không thì tao sẽ kiện mày tội làm giả giấy tờ, cướp tài sản, tao sẽ cho mày ngồi tù mọt gông. Tao sẽ…

Trong nháy mắt khi Cao Như Bình bước ra, tất cả mọi người đều ngây ngẩn. Cô gái vừa tỉnh dậy, đôi mắt vẫn còn ngấn nước, khuôn mặt mộc tinh khiết, mái tóc dài buông xõa. Không những nhan sắc xinh đẹp lại còn mặc mỗi một chiếc váy ngủ hay dây bằng lụa bước ra, không mặc áo ngực. Váy lụa bó sát vào cơ thể, tạo ra một đường cong quyến rũ. Nhất thời người giúp việc, bảo vệ, Trần Ánh Phượng và Nguyễn Cao Minh đều ngây người.

Cao Như Bình trong ấn tượng của mọi người, không trang điểm sẽ không gặp người. Ăn mặc hở hang thì mọi người nhìn quen rồi, nhưng ăn mặc như có như không thế này thì chưa bao giờ thấy qua. Bác bảo vệ ho khụ khụ vài cái rồi quay mặt đi, Nguyên Cao Minh khuôn mặt đỏ bừng nhưng đôi mắt cứ dán chặt vào thân hình nóng bỏng trước mặt.

Thấy mọi người nhìn mình một cách kỳ quái, Cao Như Bình mới nhìn xuống, khuôn mặt lạnh tanh chẳng có lấy một chút ngại ngần, đưa mắt nhìn dì giúp việc.

“Dì Hân, nhờ dì lấy giúp tôi chiếc áo khoác.”

Dì Hân nghe vậy liền buông cánh tay đang giữ Trần Ánh Phượng ra, nhanh chóng vào trong phòng tìm áo khoác.

“Mày còn biết ngại cơ đấy, mặc như vậy ra đây để quyến rũ con trai tao à? Mày đừng tưởng con trai tao ngu ngốc đến mức thấy mày liền dâng hết tài sản ra đâu. Cái thân hình lẳng lơ của mày giống hệt như người mẹ của mày. Lúc nào cũng tự cho mình là xinh đẹp, chẳng phải đến cuối cùng cũng chết, chồng thì cưới vợ mới đấy sao?”

“Ba”

Cao Như Bình giơ tay tát một cái rõ mạnh vào mặt Trần Ánh Nguyệt, trên mặt hiện rõ nét năm dấu tay.

“Như Bình, cô dám tát mẹ tôi?” Nguyễn Cao Minh tức giận hét lên, hắn xông đến định đánh trả thì bị Cao Như Bình đạp một phát ngã xuống đất.

Thấy con trai bị đạp ngã, Trần Ánh Phượng vốn đang ngây người vị bị tát đột ngột liền xông tới muốn túm tóc Cao Như Bình. Nhưng tay chưa kịp chạm vào tóc đã bị bắt lại, Cao Như Bình cầm cổ tay Trần Ánh Phượng, nhìn trông nhẹ nhàng nhưng đau đớn thế nào bà ta là người hiểu rõ nhất.

“Cao Như Bình, buông tay tao ra, mày định bóp gãy tay tao đó hả? Con khốn.” Bà ta hoang mang không biết tại sao một đứa vốn yếu đuối lại khỏe đến vậy.

Nguyễn Cao Minh vừa đứng lên, chưa kịp làm gì liền thấy Cao Như Bình đẩy Trần Ánh Phượng về phía mình. Cậu ta vội ôm lấy không để bà ngã xuống đất.

“Cao Như Bình, chị một vừa hai phải thôi, đây dù sao cũng là mợ của chị, là vợ của cậu chị đấy. Hành động đánh trưởng bối là chị học ở đâu? Giáo dưỡng bao nhiêu năm qua của nhà họ Cao chị không được học sao?” Nguyễn Cao Minh tức giận đến mức đầu sắp bốc khói.

Cao Như Bình nhận áo khoác của dì Hân rồi khoác lên người. Ánh mắt nhìn mẹ con hai người trước mặt ngày càng lạnh lẽo.

“Một tên nhóc chưa trưởng thành như cậu vẫn chưa có tư cách đứng đây chất vấn tôi đâu. Nếu hai người muốn nói về vấn đề tài sản, một là đem luật sư nói với tôi, hai là luật sư của các người nói chuyện với luật sư của tôi. Ngày hôm nay vấn đề tài sản tôi chưa muốn nói, nhưng vấn đề gia đình thì tôi lại có chuyện để bàn đây.”

“Giữa chúng ta còn có gì để bàn ngoài vấn đề tài sản? Tôi không đem luật sư theo nhưng tôi nghĩ nếu cô có lương tâm thì không cần luật sư cô vẫn có thể trả lại công ty cho chúng tôi được, luật sư chỉ là cái cớ để cô ỉm chuyện này đi mà thôi.” Trần Ánh Phượng phồng má trợn mắt lên nói.

Cao Như Bình nghe xong chỉ cảm thấy đầu óc của người phụ nữ này thật là không thông minh. Thời buổi này muốn bàn về vấn đề tiền bạc, luật sư là nhân vật không thể thiếu. Mà thôi đi, dù sao cũng phải giải quyết chuyện này ngay bây giờ.

“Chuyện này trẻ nhỏ không có tội, lỗi lầm của người lớn thì người lớn giải quyết. Vốn tôi muốn bàn riêng với bà, nhưng xem ra bà muốn tôi nói hết ra trước mặt con trai bà thì mới vui có phải không? Bà có tin những lời tôi sắp nói ra có thể khiến bà không còn chỗ đứng ở cái tầng lớp thượng lưu này, tương lai của con trai bà cũng vì nó mà biến mất không?”

Trần Ánh Phượng đứng đơ tại chỗ, đau đớn ở má cũng không khiến bà cảm thấy tồi tệ như lúc này. Khí thế ban đầu cũng bị dập tắt bởi câu nói của Cao Như Bình, trái tim bà đập loạn nhịp, đưa mắt sang nhìn Nguyễn Cao Minh:

“Con trai, đi ra ngoài để mẹ bàn chuyện với Như Bình.” Giọng Trần Ánh Phượng khàn đi, có thể cảm thấy rõ sự run rẩy trong đó.

“Mẹ, mẹ sao lại muốn ở riêng với chị ta? Mẹ không sợ chị ta nổi điên đánh mẹ sao?” Nguyễn Cao Minh bướng bỉnh không muốn đi.

“Mẹ bảo con đi ra ngoài, đóng cửa lại.” Trần Ánh Phượng hét lên khiến Nguyễn Cao Minh giật mình, cậu ta nhìn Cao Như Bình một cái rồi xông ra ngoài đóng sập cửa lại. Đi ra đến cửa, dù tức giận nhưng cậu vẫn cố đưa tai áp vào cửa để nghe trộm. Nhưng hiệu quả cách âm quá tốt, bên trong nói gì cũng không nghe được. Bực tức quay người lại liền phát hiện ở ngoài này có người đang nhìn chằm chằm cậu, là dì Hân và bác bảo vệ. Biết hành động ấu trĩ của mình bị người khác nhìn thấy, cậu lúng túng giải thích.

“Tôi không có nghe trộm, các người nhìn nhầm rồi.” Nói xong liền chạy xuống dưới tầng ngồi đợi Trần Ánh Phượng.

Dì hân nhìn bác bảo vệ, hai người không ai bảo ai đều gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Bạn đang đọc Ta Cùng Hệ Thống Không Chung Đường sáng tác bởi Hằng_Chun
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hằng_Chun
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 50

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.