Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vị khách họ Hàn

Tiểu thuyết gốc · 1961 chữ

Nhìn bản hợp đồng còn trên bàn, cô nhấn một dãy số rồi gọi đi.

Ngẫu nhiên trong cuộc đời của mỗi người, có kẻ đem lòng thù ghét thì cũng có kẻ thật lòng đối xử tốt với mình. Trong cuộc đời nữ phụ Cao Như Bình, có một người bạn thâm giao chí cốt là Tần Thiên, dù bản thân có sa đọa, tội lỗi đầy mình thì Tần Thiên vẫn coi cô là bạn bè. Lúc nữ phụ đứng trước toà án, mặc kệ lương tâm chính trực, anh vẫn theo án cô đến cùng, chỉ mong có thể giảm bớt tội trạng cho cô.

Có thể sẽ có người nghĩ anh yêu cô nên mới làm vậy. Thực ra không phải chỉ có tình yêu mới khiến ta dễ dàng bao dung cho một người, có một thứ tình cảm vượt trên tình bạn nhưng không phải là yêu. Tần Thiên chơi với nữ phụ Cao Như Bình từ lúc còn nhỏ xíu, người ta nói tình bạn trên hai mươi năm sẽ biến thành tình thân, cả hai đều coi đối phương là người trong gia đình, ngay cả vợ Tần Thiên cũng đối xử rất tốt với cô ấy.

Người bạn này, Cao Như Bình cô chốt rồi, mặc kệ sau này có muốn phát triển thế lực đến thế nào thì cô vẫn sẽ duy trì tình cảm bạn bè đối với Tần Thiên.

Máy vừa hiển thị kết nối, đầu dây bên kia liền phát ra một giọng nam đang hờn giận:

“Hừ, lâu lắm rồi mới thấy bà chủ gọi điện cho nô tài đấy, mọi hôm có chuyện gì cũng sai thư ký gọi đến mà. Nay chán người ta rồi à? Hay bị người ta vứt bỏ? Mà cũng phải thôi, hai mươi tám tuổi cũng coi là gái già, người ta nhìn mãi ngán là phải. Huống chi tên thư ký đó còn trẻ vậy, nhu cầu sinh lý cũng đâu phải gái già lỡ thì như bà có thể thỏa mãn.” Tần Thiên cầm điện thoại nói một tràng dài không ngừng nghỉ. Hắn từ lâu đã nhìn không vừa mắt tên thư ký Du Hào, vừa nhìn là biết là kẻ lươn lẹo, nịnh bợ. Chẳng qua được cái đẹp mã nên mới làm mờ mắt của kẻ đa tình như Cao Như Bình.

“Ánh Nguyệt đang tìm việc đúng không? Cậu thử hỏi cô ấy xem có hứng thú đến công ty làm thư ký cho tớ không?” Cao Như Bình phớt lờ những lời nói dông dài của Tần Thiên, cô trực tiếp nói vào vấn đề chính.

Im lặng…

Sau khi Cao Như Bình nói xong, đầu dây bên kia là một mảnh tĩnh lặng. Khoảng nửa phút sau liền nghe thấy tiếng thét của Tần Thiên.

“Bà xã ơi! Có người gọi điện mời em làm thư ký chủ tịch này.”

“Anh lại đùa em đấy à?” Ánh Nguyệt vừa xào rau vừa đáp lại lời của Tần Thiên.

“Anh nói thật mà, nhà chúng ta phát tài rồi, nghe nói thư ký chủ tịch được trả nhiều tiền lắm.”

Ánh Nguyệt tưởng Tần Thiên nói đùa liền cười nói:

“Anh làm như nhà chúng ta thiếu tiền lắm đấy.”

“Ơ thế em không làm thật à? Là Như Bình gọi đấy, là thật chứ không phải đùa.” Tần Thiên giơ chiếc điện thoại ra khua khua vài cái để chứng tỏ mình đang nói chuyện điện thoại thật.

Ánh Nguyệt thấy thế liền tắt bếp ga rồi tiến lại chỗ Tần Thiên. Cô cầm lấy điện thoại rồi nhẹ nhàng nói:

“Chị Như Bình, em Ánh Nguyệt đây, chị đang tuyển thư ký mới à?”

Cao Như Bình nghe giọng nói nhẹ nhàng mềm mại ở đầu dây bên kia liền mỉm cười.

“Ừm, chị đang cần tuyển một thư ký. Bữa trước nghe nói em đang tìm việc làm, mà vừa hay chị lại đang thiếu một nữ thư ký xinh đẹp, tài giỏi như em. Không biết em có muốn đến làm cho chị không, chỉ cần em đồng ý, chị sẽ trả cho em mức lương tốt nhất.”

Tần Thiên ngồi bên cạnh nghe thấy vậy thì trợn tròn mắt, Cao Như Bình nói hay như là đang đi tán gái vậy. Nhìn mặt Ánh Nguyệt đang đỏ dần kìa, này là định cướp vợ người ta hay gì?

“Chị… em đâu có tài giỏi hay xinh đẹp gì đâu.” Ánh nguyệt xấu hổ cúi đầu xuống.

Tần Thiên nhìn thấy biểu cảm của cô vợ nhỏ giống hệt thiếu nữ đang bị tán tỉnh vậy.

“Chị nói thật mà, giờ chị đang cần một thư ký có thể đảm đương những công việc quan trọng. Người khác chị không tin tưởng được, chỉ có em mới khiến chị an tâm.” Cao Như Bình xoay chiếc bút đen ở trên bàn, miệng lại tiếp tục nói. “Nếu như em còn đang phân vân thì cứ từ từ suy nghĩ, chị cũng không gấp.”

“Vậy để em suy nghĩ thêm đã, có gì em sẽ thông báo với chị sau nha.”

“Ừ, chị sẽ chờ em gọi lại. Thế nhá, giờ chị bận chút đây, hai vợ chồng làm gì thì làm tiếp đi”

“Dạ”

Cuộc gọi kết thúc, Ánh Nguyệt đưa điện thoại trả cho Tần Thiên rồi vào bếp tiếp tục nấu ăn.

Tần Thiên u ám nhìn điện thoại, Cao Như Bình cứ thế tắt máy mà không chào mình luôn. Ánh mắt u oán đó của hắn lại rời từ chiếc điện thoại sang bên người Ánh Nguyệt. Nhìn bóng dáng xinh đẹp của cô, hắn cảm thấy Cao Như Bình nhất định đang âm mưu gì đó, đang yên đang lành lại gọi Ánh Nguyệt đi làm thư ký.

Sau khi nói chuyện xong, Cao như Bình lại lên mạng tìm hiểu kỹ hơn về nữ phụ Cao Như Bình. Thật ra thì hai người cùng họ cùng tên, nhưng tính cách lại hoàn toàn trái ngược nhau. Nhưng có một ưu điểm mà Cao Như Bình tìm ra được, đó là cô nữ phụ này rất có khiếu làm ăn, trên phương diện lãnh đạo cũng cực kỳ tốt, mối quan hệ xã giao cực nhiều. Nếu như cô ta không tìm cách hãm hại nữ chính thì đây đúng là một cường nhân trong giới.

Lúc tra tài liệu xong thì kim đồng hồ chỉ đến bốn giờ, chuông điện thoại đồng thời liền vang lên. Là chuông báo thức, Cao Như Bình không hiểu báo thức được cài sẵn để làm gì. Đang suy nghĩ thì dì Hân gõ cửa nói:

“Cô chủ mau chuẩn bị đồ về nhà lớn thôi, tài xế Hoàng đang đứng ngoài cửa đợi cô đấy.”

Lúc này Cao Như Bình mới biết, thì ra báo thức này là để thông báo đến giờ về nhà lớn rồi. Nhà họ Cao mỗi tuần đều họp gia đình vào tối chủ nhật, không ai được phép vắng mặt. Đây coi như là luật lệ của một đại gia đình giới thượng lưu, dù có là ông to bà lớn gì thì cũng phải dẹp hết công việc để về nhà tối chủ nhật hàng tuần.

Cao Như Bình thở dài, cô rời ghế đi tới bàn trang điểm, chọn một thỏi son màu hồng nhạt rồi thoa lên. Mở tủ đồ ra, Cao Như Bình tìm trong đống váy sexy, không hở ngực thì cũng hở lưng. Cuối cùng thì ngoài mấy bộ công sở ra thì không còn bộ nào nghiêm chỉnh.

Trăm tuyển ngàn chọn, Cao Như Bình đành lấy ra một chiếc áo sơ mi trắng cổ chữ V, lửng tay. Một chiếc chân váy công sở màu xanh dương nhạt, cuối cùng là lấy một dây lưng nhỏ xỏ vào chân váy. Nhìn tổng thể vừa thanh lịch, lại còn không mất đi vẻ sang trọng.

Trước khi ra khỏi cửa, trong đầu cô cố nhớ lại những thông tin về gia đình họ Cao. Một gia đình đầy sóng gió, Cao Như Bình nhận định như vậy.

Nhà họ Cao nhiều đời đều mang dòng dõi quân nhân, ông nội Cao từng là Thượng Tướng có tiếng trong quân đội. Ông có tất cả hai người con trai, con lớn Cao Thái Tuế là cha của nữ phụ Cao Như Bình, đồng thời là nam đinh duy nhất của nhà họ Cao không theo nghiệp quân đội. Con trai thứ nhà họ cao Là Cao Xuân Tiến, hiện tại đang là cục trưởng cục tác chiến.

Nhắc đến Cao Thái Tuế thật đúng là khác biệt trong sự khác biệt. Không theo nghiệp cha mà đâm đầu vào kinh doanh, hiện tại cơ ngơi cũng được coi là hoành tráng. Vợ con thì đuề huề, ba vợ và sáu người con. Mẹ của nữ phụ Cao Như Bình là vợ cả, mệnh bạc nên mất sớm, cô là con đứa con duy nhất của vợ cả. Sau đó Cao Thái Tuế lấy vợ hai, sinh được một cặp sinh đôi nữ và một cậu con trai. Đến lúc tuổi già lại lấy thêm một cô vợ trẻ, đẻ thêm được hai người con trai, đứa nhỏ nhất giờ mới hai tuổi.

Cao Như Bình cảm thấy hôm nay chắc chắn sẽ được xem một vở kịch gia đấu vô cùng đặc sắc.

Vừa bước xuống xe, đập vào mắt cô là biệt thự cổ kính, từ ngoài cổng kéo dài đến sân là hai hàng cây tùng cao xanh mướt. Vì trời đã nhá nhem tối, những chiếc đèn nháy đặt trên thân cây tùng liền phát sáng lấp lánh, cảnh tượng như đang đi công viên ánh sáng vậy. Thật là không biết ai nghĩ ra việc quấn đèn nháy lên cây tùng, mất đi vẻ hùng vĩ và sự cổ kính của nó.

“Cô chủ nay về sớm thế, giờ mới có năm rưỡi.” Mọi lần nữ phụ Cao Như Bình đều đến rất muộn, Cao Như Bình biết điều đó, trong truyện có đề cập đến lý do. Cơ bản là do trang điểm quá lâu, vì không muốn bị lép vế. Dù sao cũng là con gái cả, so với đàn em trẻ tuổi hăng hái đều không sánh bằng. Trang điểm để che đi sự lão hóa do tuổi tác, quan trọng là nhìn sẽ sang trọng hơn. Nhưng đấy là nữ phụ nghĩ như vậy, giờ đây cô chiếm thân xác người ta, nhưng ý chí là của cô. Đối với cô trang điểm chỉ dành cho người rảnh rỗi, còn người luôn bận rộn như cô thì lại không mấy quan tâm. Thay vì trang điểm, cô chú ý ăn mặc nhiều hơn.

Cao Như Bình gật đầu với người giúp việc, cũng không nói gì liền bước vào trong nhà. Ừm, nhìn bàn ăn được trang trí ở phòng khách, lại nghe thấy tiếng cười nói ở tầng trên. Nay có lẽ ngoài họp gia đình còn có khách quý nữa, cô đoán vậy.

“Ai ở trên kia thế?” Cao Như Bình hỏi một người giúp việc.

“Là Thượng Tướng và ông hai cùng với gia đình nhà họ Hàn.

Nghe thấy họ Hàn, cô liền nghĩ ngay đến Hàn Yến, chồng cũ của nữ chính Hoàng Ngọc Mẫn. Xem ra nhà đó vừa đá cô con dâu đi liền muốn kiếm ngay cô con dâu mới đây mà. Thật đúng là phong cách đánh nhanh thắng nhanh của nhà họ Hàn. Cao Như Bình không nói gì nữa mà ngồi xuống ghế sofa, tay cầm điện thoại tiếp tục công việc xem nhà ở.

Bạn đang đọc Ta Cùng Hệ Thống Không Chung Đường sáng tác bởi Hằng_Chun
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hằng_Chun
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 32

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.