Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kế hoạch

Tiểu thuyết gốc · 1860 chữ

Nghe tiếng hét Bắc Phong liền vội vã chạy ra xem có chuyện gì thì không thấy Tuyết Huân và Tô Tú đâu cả, chỉ thấy đằng xa xa đang có nhiều rất người bu lại xem thành một vòng tròn thế là hắn cũng chạy theo đến đó. Ở giữa trung tâm có một bóng người đang nằm ở đó người này chính là Tô Tú hắn nằm sõng xoài dưới đường máu tươi chảy ra từ một vết đâm trên lưng khiến áo ướt màu máu, Bắc Phong phải cố gắng lắm mới chen vào được bên trong hắn nhìn xung quanh không thấy có muội muội ở đâu liền hốt hoảng chạy tới mà lay Tô Tú đang bị thương dậy mà không ngừng hỏi.

"Này tỉnh lại đi chuyện gì vừa xảy ra hả? Muội muội ta đâu rồi?"

"Thiếu... thiếu gia tiểu thư bị người ta bắt cóc rồi!"

Câu này nói ra như một cú đấm thúc mạnh vào trên người hắn, Bắc Phong bắt đầu cảm thấy lo lắng mồ hôi trên trán chảy ra hắn không ngờ chỉ khi mới tách ra chưa được năm phút mà đã xảy ra chuyện lớn rồi. Bắc Phong liền lay Tô Tú đang nằm dưới đất dậy rồi bảo hắn kể hết cho ngọn ngành thì ra mới lúc nãy cả hai còn đang đi chơi trên đường lớn thì có hai tên nam nhân đi lại hỏi đường bọn chúng hỏi đường đến khách điếm lớn nhất ở trong thành. Khi Tô Tú còn đang chỉ dẫn cho hắn thì có một tên còn lại đi đến bắt chuyện với Tuyết Huân, nàng do còn nhỏ nên rất ngây thơ hắn hỏi gì thì cũng đều trả lời lợi dụng lúc Tô Tú đang mất cảnh giác tên kia liền ra tay bắt cóc nàng đi, ngay khi nghe thấy tiếng hét thì Tô Tú liền quay đầu lại thì bị tên kia lôi từ trong người ra một thanh đoản đao đã tẩm độc lao đến đâm vào lưng. Do không kịp phản ứng Tô Tú liền bị đâm một nhát mạnh sau đó lại ăn thêm một cú đá nữa liền bay ra ngoài nằm ở trên đất hành động xong bọn chúng liền dùng khinh công bỏ chạy thật nhanh đây chắc chắn là hai tên võ sư, một lúc sau thì Bắc Phong chạy đến thì Tô Tú mới miễn cưỡng đứng dậy được nhưng do độc tính tên vẫn còn bị tê liệt.

Nghe đến đây Bắc Phong sắc mặt liền tái đi nguyên nhân là do hắn đang tưởng tượng đến cảnh cha hắn nổi cơn lôi đình. Vì sảy ra vụ việc này là lỗi một phần do hắn sơ xuất không quản tốt muội muội để cho nàng chạy lung tung, nếu bây giờ mà về nhà nói chuyện này cho cha hắn kiểu gì hắn cũng bị giáo huấn nặng, Bắc Phong liền quay qua nói với Tô Tú xem hướng xử lí như thế nào. Vì kịp thời sử dụng khí lực để cầm máu và ngăn chặn hạn chế độc tố nên tình hình của hắn cũng không nghiêm trọng, Tô Tú sắc mặt trầm xuống bắt đầu phân tích vì do hai tên bắt cóc kia hành động rất nhanh gọn nên hai người hoàn toàn không có chút manh mối gì.

"Công tử ta nghĩ bây giờ nên về phủ nói chuyện này cho lão gia và phu nhân biết để họ có cách giải quyết! Chứ chúng ta bây giờ không biết nên làm thế nào cả?"

"Không được, giờ mà về không chỉ có ta mà cả ngươi cũng sẽ bị giáo huấn nặng nề. Ta thì không sao cùng lắm là ở nhà ba tháng, nhưng còn ngươi thì chắc chắn sẽ bị đuổi ra khỏi phủ."

"Vậy... vậy bây giờ chúng ta nên làm thế nào đây??" Tô Tú mặt nghiêm trọng hỏi lại Bắc Phong, nhưng hắn không nói được gì cơ bản là đang hoảng sợ đây là đầu hắn gặp phải tình huống này thậm chí ngay cả kiếp trước hắn cũng chỉ mới qua màn hình mà thôi. Bắc Phong vắt óc lên để suy nghĩ phương pháp nhưng không có thì chợt nhiên nhớ ra một thứ liền lục người lấy ra, đó là một miếng ngọc bội hình con hổ Tô Tú thấy thế thì ngạc nhiên hỏi ,hắn liền giải thích đây chính là miếng ngọc bội mà mẹ Bắc Phong đã tặng cho hắn và muội muội và dặn là lúc nào cũng phải mang bên mình. Vì tò mò nên hắn đã hỏi cha và được biết rằng miếng hổ bội của hắn và long bội của muội muội thật chất là một nó là món pháp khí có thể giúp hai người linh cảm được vị trí của nhau khi nhỏ máu lên, miếng long bội kia đang được Tuyết Huân để trong người nên hắn có thể dùng nó để tìm ra nàng.

Bắc Phong sắc mặt vui như bắt được vàng liền quay qua bàn kế với Tô Tú vì để đảm bảo kế hoạch không thất bại thì sau một hồi mới thống nhất được kế hoạch thì cả hai liền bắt đầu hành động, hắn nhỏ một giọt máu lên miếng ngọc bội thì lập tức ngọc bội liền phát sáng và rung lên sau đó thì bay lên không trung. May là Bắc Phong nhanh tay nên mới giữ viên ngọc lại không cho nó bay đi mất, ngọc bội liên tục rung lên hướng về phía Nam như muốn bay đi hắn biết đó chắc chắn là nơi mà miếng ngọc bội kia đang ở cùng với muội muội liền gọi Tô Tú chạy về hướng ngoại thành.

Lúc này ở phía ngoại thành cách đó hơn ba dặm trong một căn nhà gỗ cũ có ba người vào đi trong đó, một người thì bị vác trên vai. Đó là hai tên đã bắt cóc Tuyết Huân giờ bọn chúng đang bàn nhau về việc tiếp theo hành động như thế nào.

“Đại ca… giờ thì làm thế nào tiếp đây!”

“Theo tao giờ cứ giết nó đi xong vứt xác vào trong rừng làm mồi cho thú ăn là được.”

"Đại ca nói chí phải! Mà em thấy nhiệm vụ này dễ quá sao bọn họ trả giá cao thế nhỉ?”

“Không rõ nữa, nhưng nhà con bé này cũng giàu nhất nhì cái thành này nên tốt nhất vẫn cẩn thận thì hơn.”

Trong góc nhà lúc này có một bóng người đang nằm đó, nàng là Tuyết Huân nhưng giờ đang bị ngất do một tên đánh vào gáy nên không biết rằng tai hoạ đang ập đến với mình. Lúc này Bắc Phong cùng với Tô Tú đang chạy như điên theo hướng của mảnh ngọc, càng đến gần mảnh ngọc càng rung lên mạnh mẽ.

Cuối cùng cả hai người cũng tìm thấy một ngôi nhà gỗ ở trong rừng, viên ngọc phát sáng và rung lên dữ dội khiến Bắc Phong chắc chắn rằng nàng đang ở bên trong. Cả hai lúc này đều mệt thở không ra hơi nhưng vẫn cố không gây ra tiếng động Bắc Phong quay qua nhìn Tô Tú thì thấy sắc mặt hắn có vẻ tái đi, Bắc Phong biết là hắn không chỉ mệt mà còn đang sợ hãi vì chỉ một sơ xuất nhỏ thôi thì hắn có chết cũng không hết tội.

Nhờ ánh sáng chiếu từ bên ngoài vào ô cửa số có thể thấy được có hai bóng người đang đứng nói chuyện, đột nhiên một tên rút ra một con dao và bắt đầu di chuyển thấy thế Bắc Phong và Tô Tú đều hốt hoảng biết sắp có chuyện xảy ra nên bọn họ cũng lập tức hành động.

Trong nhà, lúc này một tên bắt cóc đã rút dao ra và hướng chỗ Tuyết Huân mà nhắm đến, sắc mặt hắn không có cảm xúc đối với hắn thì đây như là chuyện cơm bữa vậy đây hiển nhiên là một tên chuyên nghiệp. Khi chỉ còn cách hắn một bước chân nữa thôi hắn đang định ra tay thì xuất hiện biến cố.

“Này…”

“Hai tên chó chết nhà các ngươi có mau ra đây không!!!”

Đột nhiên một tiếng hét lớn làm cho cả hai đều bất ngờ, bọn chúng quay lại nhìn nhau rồi cùng gật đầu rồi mở cửa bước ra ngoài. Chúng khá là bất ngờ khi Tô Tú có thể tìm đến tận đây, một tên trong số chúng lên tiếng.

“Tao không biết mày làm cách nào mà mò đến được tận đây, nhưng, cản trở công việc của bọn tao thì chết đi…!!”

Sau khi tên kia hét lên cả ba cùng lao vào chiến đấu, Tô Tú mặc dù cảnh giới cao hơn bọn chúng nhưng vì không có vũ khí nên phải chiến đấu bằng tay không, cũng chính vì thế mà rất nhanh anh ta liền rơi vào tình thế bất lợi. Đối mặt với hai tên võ sư sơ kì Tô Tú không hề lúng túng mặc dù bản thân không có vũ khí nhưng dựa vào thân pháp linh hoạt và độ nhạy bén có thể né tránh được những đòn hiểm hóc của đối thủ, hắn vận nội công lưu chuyển trong kinh mạch rồi tập trung ở hai tay để giúp cường hoá đòn tấn công.

“Bụp… Crắc crắc…”

Một cú móc trái vô cùng mạnh đấm thẳng vào hàm của tên đàn em khiến hắn bị văng ra xa trên khoé miệng máu tươi đang tuôn ra, xương hàm thì rạn, đôi mắt hắn đỏ lên vì tức giận nhìn chằm chằm Tô Tú như muốn xé xác ra hắn gằn lên từng chữ.

“Thằng ch* chết tiệt, mày được lắm để xem hôm nay tao xé xác mày cho ch* ăn.”

“Mồm mày to quá đó, bị mất mấy con răng rồi mà vẫn nói được nhiều nhỉ. Thế để tao cho mày thay luôn bộ răng mới nhé…”

Tên đàn em như phát điên lên khi nghe Tô Tú chọc tức mình, hắn giờ như con thú hoang điên dại chỉ biết lao vào chém giết. Tô Tú thì cũng không dừng lại anh ta liên tục khiêu khích bằng cả lời nói và cử chỉ làm hai tên kia tức giận đến nỗi muốn nổ tung.

Trở lại về với Bắc Phong thì tất cả những chuyện vừa diễn ra đều nằm trong kế hoạch của hắn, lợi dụng Tô Tú để khiến bọn chúng mất cảnh giác chỉ tập trung vào giết một người thì hắn sẽ lẻn vào trong cứu muội muội sau đó bỏ chạy thật nhanh. Kế hoạch diễn ra khá thuận lợi vì trước đó khi ở trong thành chúng chỉ thấy một mình Tô Tú nên bọn họ tưởng rằng anh ta đến một mình mà quên mất Tuyết Huân vẫn còn ở trong nhà.

Bạn đang đọc Ta Đây Chính Là Đại Phản Diện sáng tác bởi ngũquỷ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ngũquỷ
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.