Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hệ thống rơi vào đầu

Tiểu thuyết gốc · 2798 chữ

Nhân lúc Tô Tú đang giao chiến cùng hai kẻ kia, Bắc Phong đã âm thầm tìm được cách lẻn vào trong nhà. Phía sau căn nhà có một chiếc cửa sổ bị đóng chặt, nhưng do ngôi nhà đã bị bỏ hoang lâu năm nên toàn bộ gần như đều đã mục nát nên hắn có thể dùng sức cạy ra được.

Nắm chặt hai tay vào cánh cửa sổ Bắc Phong dùng hết sức để kéo ra, lấy hai chân làm trụ toàn thân hơi ngả về phía sau hắn đang cố hết sức để bật tung cánh cửa ra.

“Rắc…. Bụp…”

Bụi và mùi ẩm mốc xộc ra bên ngoài khi cánh cửa bị cạy bung, sự việc bất ngờ khiến cho hắn theo quán tính đổ về sau. Loạng choạng đứng dậy Bắc Phong phủi đi bụi đất trên người tiến nhanh lại gần ô cửa sổ đã bị mục nát, thò đầu vào trong nhìn xung quanh hắn thấy được ở góc phòng nơi ánh sáng không chiếu đến có người đang nằm ở đó. Trong lòng hắn như mở cờ đó là muội muội nàng do bất tỉnh nên vẫn ở đó, cho hai tay vào trong trước Bắc Phong liền trèo qua cửa vào nhà.

Dù rất vui nhưng hắn vẫn nhẹ nhàng hết sức để tránh tạo nên tiếng động, đến gần chỗ Tuyết Huân đang nằm hắn vội vàng cõng nàng lên rồi hướng phía cửa sổ trèo quay ra. Toàn bộ kế hoạch đều thuận lợi khiến Bắc Phong sung sướng hắn cõng theo muội muội chạy nhanh về phía thành.

“Oaaaa… thằng chó mau chết đi….”

“Ha…ha…ha… ta lại thấy hai tên các ngươi giống chó hơn đấy.”

“Sao hả? Không cắn được ta nên tức lắm chứ gì, haha… các ngươi đúng là trông giống chó hơn ta thật đấy chứ!?”

Trong lúc chiến đấu cùng bọn chúng Tô Tú vẫn không ngừng chọc ngoáy, trêu tức bọn chúng khiến hai tên kia giờ đây đã như hai con thú điên chỉ biết lao vào tấn công. Mắt chúng vằn lên những sợi máu đỏ trong miệng không ngừng lôi ba đời nhà Tô Tú ra chửi, vốn dĩ hắn làm như vậy là để Bắc Phong có thể lẻn vào cứu Tuyết Huân ra đây chính là kế hoạch của hai người bọn họ. Đối mặt với hai kẻ đang điên cuồng tấn công Tô Tú càng ngày càng bất lợi hơn, do chất độc trong người vẫn còn nên dù đã dùng nội công để ngăn sự xâm nhập của độc tố nhưng nó vẫn khiến cho hắn trở nên suy nhược.

Một lưỡi dao sắc lẹm lướt qua trên ngực hắn để lại một vết cắt dài với máu đỏ đang chảy ra, tên đại ca thấy hắn bị chém chúng thì liền nhếch miệng cười mỉa mai. Cả hai tên đều đồng loạt lao đến, từng nhét chém hướng về phía hắn mà bay tới tấp không ngừng, Tô Tú chỉ có thể vừa tránh né vừa cầm máu để không bị mất máu quá nhiều. Vận nội công vào lòng bàn tay phải hắn liền lao đến áp sát kẻ địch một quyền như trời giáng đánh ra khiến một tên đang lao đến liền dính chưởng lập tức liền bị đánh hộc ra máu mà chết, nhưng ngay sau đó tên còn lại kia liền nhân cơ hội chém một phát mạnh vào lưng Tô Tú khiến hắn bị thương nặng cả người như không tự chủ được lập tức đứng không vững mà ngã xuống từ miệng viết thương máu tươi phun ra.

“Thằng chó chết tiệt!! Mày sẽ phải trả giá vì điều mà mình đã làm!” Tên đại ca điên cuồng lên vì cái chết của đệ đệ hắn.

“Tao sẽ giết mày… rồi sẽ phanh xác con nhỏ kia, nhưng đừng lo vì tao sẽ chưa giết mày luôn đâu. Vì mày phải sống để tận mắt chứng kiến cảnh tao giết nó chứ?!”

“Hahaha… bọn mày đúng là lũ chó ngu dốt, từ lúc bắt đầu các ngươi đã mắc bẫy rồi. Các ngươi không biết là vì sao ta luôn chọc tức các ngươi không, đó là vì để thu hút sự chú ý của các ngươi giúp thiếu gia có thể cứu tiểu thư ra ngoài.”

“Từ lúc bắt đầu đến giờ cũng đã hơn 15 phút rồi, thiếu gia đã cứu được tiểu thư và hai người họ giờ đã cao chạy xa bay rồi các ngươi đừng mơ bắt được nữa.”

Nghe Tô Tú nói tên kia như chết lặng hắn lập tức lao nhanh đến căn nhà đạp tung cánh cửa ra thì quả nhiên như thế, đập vào mắt hắn là chiếc cửa sổ đóng kín đã bị cạy ra và người thì hoàn toàn biến mất. Khuôn mặt tên kia lúc này lộ ra vẻ điên cuồng, khuôn mặt và mắt hắn đỏ lên hai hàm răng nghiến vào nhau ken két liền không nhịn được mà gần lên đầy điên dại. Hắn mang theo sát khí điên cuồng nhắm vào Tô Tú đang nằm gục trên đất, hắn bị nắm lấy cổ áo rồi liên tục phải chịu những cú đấm vào mặt khiến khuôn mặt biến dạng máu tuôn ra.

Tô Tú bị từng những cú đấm như thế giã vào mặt ngày một thô bạo, tên đại ca kia giờ không còn suy nghĩ được gì nữa ngoài việc giết chết hắn. Gã liền cầm lấy con dao ở bên cạnh rồi định kết liễu Tô Tú, nhưng ngay lúc đó không biết từ đâu một con dao khác đã xuyên qua thủng bụng của hắn. Máu tươi phun tứ phía bắn lên mặt của Tô Tú đang nằm mê man dưới đất, bị lượng lớn máu xộc vào mũi và miệng khiến cho hắn dần dần khôi phục ý thức. Khi cơ thể của tên kia đổ xuống thì hắn mới thấy được người đã giết chết tên hung tặc kia, trong chốc lát hắn cảm thấy mình không thể tin bởi vì được người đó chính là thiếu gia của Ninh phủ Ninh Bắc Phong.

Bắc Phong trên mặt dính đầy máu vì hắn mới tự tay giết chết một người, nguyên do hắn ở đây chính là trong lúc bỏ chạy sau khi đã chạy được một đoạn khá dài nhưng ko thấy ai đuổi theo thì hắn mới dám dừng chân lại nghỉ ngơi. Bắc Phong đánh thức muội muội của mình dậy, nàng vừa tỉnh dậy nên vẫn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra nên hắn đành tóm tắt mọi việc cho muội muội hiểu. Nghe xong khuôn mặt của Tuyết Huân xám đi hiển nhiên là cũng hiểu được sự nghiêm trọng, Bắc Phong liền bảo nàng chạy về thành gọi cứu viện còn hắn thì sẽ quay trở lại nơi Tô Tú đang giao chiến để giúp đỡ. Ban đầu muội ấy còn do dự nhưng khi nghe hắn giải thích thì nàng mới liền đồng ý.

Khi hắn chạy đến nơi thì thấy một tên đã chết tên kia thì đang đè Tô Tú xuống mà đấm liên tiếp vào mặt, biết rằng cứ để như thế thì hắn chắc chắn sẽ chết nên Bắc Phong quyết định sẽ đợi cơ hội để giết chết tên hung tặc kia. Bắc Phong nhìn thấy được một con dao khác đang nằm trong tay tên đã bị giết liền nảy ra kế hoạch, hắn lén lút lại gần từng bước rồi cố sức lấy con dao ra rồi lại nấp vào thân cây chờ đợi cơ hội. Khi tên hung tặc kia chẩn bị giết Tô Tú thì hắn mới liền ra tay, từ gốc cây đến chỗ đó khá gần nên rất nhanh đã đến sau lưng và dùng hết sức của mình đâm một nhát chí mạng. Máu tươi của hắn bắn lên khắp người của Bắc Phong, hắn hô hấp trở nên dồn dập và có chút hoảng loạn. Đây chính xác là lần đầu tiên hắn giết người ở cả hai kiếp nên cảm xúc có chút dâng trào, mặc dù lần đầu giết người và có chút vụng về nhưng trong thâm tâm hắn không cảm thấy tội lội hay bị ám ảnh gì mà khiến hắn ngạc nhiên vì cướp đi một sinh mạng lại dễ dàng như vậy. Bắc Phong nghe thấy trong không trung phảng phất một giọng nói lạnh lùng:

[Tinh! Kí chủ đã đáp ứng được với yêu cầu của hệ thống!]

[Tinh! Bắt đầu dung nhập hệ thống đại phản diện!]

[Tinh! Đã dung nhập thành công, bắt đầu khởi động hệ thống đại phản diện!]

Bắc Phong cho rằng là do mình nghe nhầm nên hắn cũng liền bỏ qua, chạy tới bên Tô Tú đang nằm dưới đất hắn lúc này đang rất yếu do bị mất máu quá nhiều máu đỏ ướt đẫm vạt áo. Nhận thấy mình phải làm gì đó Bắc Phong liền không suy nghĩ nhiều liền xé áo mình ra, kiếp trước hắn có học được học qua cách sơ cứu và băng bó nên dựa vào đó mà giúp cho Tô Tú cầm máu. Một lúc sau thì muội muội hắn cùng với một nhóm người nữa hớt hả chạy đến nơi, nhìn thấy hai người bọn họ ai cũng máu me khắp người Tuyết Huân liền chạy vọt tới.

“Ca ca… huynh không làm sao chứ, sao khắp người lại đầy máu thế này!?”

“Huynh không bị thương chứ… muội lo cho huynh lắm đấy!” Tuyết Huân lộ ra vẻ mặt lo lắng mà gấp gáp hỏi.

“Yên tâm đi ca ca không bị làm sao hết, đây không phải máu của ta.” Bắc Phong nhẹ nhàng vừa nói vừa xoa đầu muội muội, vừa lúc đó một lão giả chạy tới hắn vừa nhìn đã nhận ra người đó là Vương lão là một quản gia trong phủ đồng thời cũng là người chịu trách nhiệm quản thúc hắn. Chính lão đã đề xuất việc Bắc Phong chơi với Tuyết Huân vì lâu rồi hai huynh muội mới gặp lại nhau do nàng còn phải đi học ở học viện hiếm khi mới về.

Vừa chạy tới nơi Bắc Phong đang đứng thì lão liền lập tức quỳ xuống. “Mọi việc hôm nay xảy ra là lỗi do ta đã chủ quan đã khiến cho thiếu gia chịu khổ, xin thiếu gia trừng phạt!” Bầu không khí bỗng trở nên nặng nề khác thường, ai cũng biết sự việc xảy ra ngày hôm nay là không ai muốn cả nhưng là một người chịu trách nhiệm trực tiếp với Bắc Phong thì sự việc xảy ra ngày hôm nay cũng có một phần lỗi là do lão. Toàn thân Vương lão đều quỳ rạp trên nền đất hướng về phía Bắc Phong đang đứng, cả người cúi đầu về phía trước như đang đợi nhận tội, khuôn mặt của lão vô cùng nghiêm túc như thể đã sẵn sàng chịu tội .

Thời gian cứ trôi qua và không có một ai dám lên tiếng lại càng khiến bầu không khí trở nên căng thẳng hơn. Khi Bắc Phong vẫn còn đang chưa biết nếu xử lí thế nào thì có người kéo ống tay áo hắn, là muội muội nàng thấy mọi chuyện chỉ là ngoài ý muốn Vương lão không có tội gì nên muốn xin hắn tha cho ông ấy. Bắc Phong liền hiểu ý của nàng, hắn đỡ lấy Vương lão đang quỳ ở dưới đất dậy đồng thời lên tiếng.

“Vương lão ông mau đứng dậy đi, đây là chuyện mà không ai muốn xảy ra với lại ta và muội muội cũng đều không sao. Nên lão cứ yên tâm ta sẽ không phạt lão đâu.”

Sau khi nghe được âm thanh của Bắc Phong lão không đứng dậy mà còn không ngừng cúi lạy cảm ơn Bắc Phong, vẻ mặt lộ ra biểu cảm vô cùng cảm khích.

“Đa tạ thiếu gia đã giữ cho ta một mạng!!! Ta nguyện cả đời này làm trâu làm ngựa phục vụ cho Ninh phủ để báo đáp ơn nghĩa này của ngài!”

Đỡ lão dậy sau đí Bắc Phong trò chuyện cùng một vài người hầu, hắn đã cho một vài y sĩ qua chữa trị cho Tô Tú. Thấy một y sĩ đang đi tới hắn liền hỏi han về tình trạng Tô Tú, vị y sĩ kia cho biết hắn không quá nguy kịch cũng may là do được chữa trị sớm. Y sĩ kia thấy Bắc Phong khắp người máu me nên tiến lại muốn băng bó vết thương cho hắn, hắn khua tay bảo không cần vì hắn không có bị thương gì hết đây không phải máu của hắn, chỉ cần đưa hắn chiếc khăn để lau qua thôi.

“Ta không có bị thương, đây là do ta đâm chết một tên khiến máu hắn vô tình bắn lên người thôi!” Bắc Phong không nghĩ rằng một câu nói tuỳ tiện của hắn liền khiến cho mọi người kinh ngạc.

Lời này vừa ra như sấm nổ bên tai làm toàn bộ mọi người không thể tin những gì vừa nghe được, một thiếu gia từ nhỏ được sống trong nhung lụa, thậm chí còn chưa đọc qua bất kì loại võ công nào nhưng lại có thể giết chết một võ sư sơ kì. Sau một lúc tất cả đã bình tĩnh lại, Bắc Phong liền kể cho họ những chuyện xảy ra tiếp sau đó để họ hiểu rõ tình hình. Vì trời đã khá tối rồi nên tất cả mọi người đều quyết định xử lí nhanh chóng rồi đưa thiếu gia và tiểu thư về phủ, bước vào sân hắn thấy cha mẹ mình đang đứng tại bên trong lo lắng.

Nhìn thấy Bắc Phong trở về cả hai liền vội vàng chạy tới, mẹ hắn ôm chầm lấy hắn vào người nước mắt chảy ra không ngừng kèm theo tiếng khóc sụt suỵ. Hiển nhiền họ rất lo lắng cho an nguy của hắn, đợi vợ mình bình tĩnh lại ông mới tiến đến hỏi han dù không khóc ra mặt nhưng ta có thể thấy hai hốc mắt của ông đã đỏ hoe. Nhưng nhìn thấy vệt máu còn sót trên người Bắc Phong ông liền cấp tốc kiểm tra vết thương trên người hắn, khi biết con mình không bị thương Đỗ Trọng mới thở phào nhẹ nhõm. Để lại bầu không khí cho hai mẹ con, ông được một người hầu chạy tới nói nhỏ vào tai thứ gì đó. Khuôn mặt ông nhăn lại rồi liền trở về bình thường, quả nhiên đã có chuyện gì đó xảy ra làm ông ấy trở nên tức giận.

Sau khi giải thích máu trên áo không phải của mình, mà chỉ là máu bị bắn lên người mà thôi. Sau khi giải thích thành công với mẹ thì hắn bảo Tiểu Hồng chuẩn bị nước ấm để hắn tắm rửa sạch sẽ. Bắc Phong do quá mệt mỏi nên đi ngủ từ rất sớm tắm rửa và ăn uống xong hắn liền leo lên giường ngủ, hắn không biết rằng mình sẽ trở nên tiếng như thế nào chỉ sau một đêm.

Quả nhiên sáng hôm sau hắn đã nổi tiếng khắp thành, đi đâu cũng thấy mọi người nhắc về hắn. Ai cũng đều tò mò không biết kẻ nào ngu dốt lại đi bắt cóc tiểu thư của Ninh phủ, nhưng vấn đề được bàn tán nhiều nhất vẫn là chuyện Bắc Phong giết chết được một tên võ giả. Bắc Phong cũng không quan tâm đến những chuyện đó nhiều lắm hắn đi loanh quanh trong phủ như mọi khi đột nhiên hắn nhớ ra thứ gì đó quan trọng, hắn nhìn vào không trung hô lên:”Hệ thống mở ra!” Một bảng trạng thái màu vàng xuất hiện tại trước mặt

“Tinh! Hệ thống đang tải dữ liệu, tiến độ 2%”

Bắc Phong thấy thật sự xuất hiện hệ thống hắn nhất thời vui sướng như điên cả người nhảy tưng lên, nhưng hắn không biết cái tiến độ tải dữ liệu này là gì chắc là cũng giống như kiếp trước chơi game phải đợi máy tải đủ dữ liệu mới chơi được. Từ đó ngày nào hắn cũng mở ra kiểm tra nhưng tốc độ quá chậm khiến hắn bực mình, thời gian cứ thế trôi đi, thoáng cái đã được hơn 3 tháng rồi nhưng mọi người vẫn nhớ về chuyện ngày hôm đó.

Bạn đang đọc Ta Đây Chính Là Đại Phản Diện sáng tác bởi ngũquỷ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ngũquỷ
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.