Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đi dạo thành

Tiểu thuyết gốc · 2323 chữ

Bắc Phong nhìn vào bảng thông báo màu tím trước mặt, hắn gãi đầu khó hiểu không biết vì sao cái hệ thống này dung hợp lại lâu đến như vậy. Đã ba tháng rồi nhưng tiến độ mới chỉ được có 98%, khiến hắn trong lòng vô cùng hồi hộp và khó chịu. Từ ngày mà có được hệ thống hắn vẫn luôn vô cùng mong đợi khi dung hợp hoàn tất sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng do đợi chờ quá lâu nên hắn cũng bắt đầu cảm thấy chán nản.

Khi đang dạo bước trên con đường thân quen hắn đã trông thấy một người hầu đang lén lút đứng tại cửa của một đường phủ. Vì đang quá chăm chú quan sát vào bên trong nên hắn không để ý rằng Bắc Phong đứng đằng sau hắn từ lúc nào:“Này, ngươi đang làm cái gì thế?” Bắc Phong vỗ tay lên vai của tên người hầu khiến hắn mới ý thức được có người ở phía sau, đột nhiên có người xuất hiện khiến hắn bối rối lui về phía sau nhưng do vấp phải đá nên liền ngã ngửa ra đất.

“Thiếu, thiếu gia..…”

Tên người hầu nhận ra Bắc Phong thì liền lúng túng đứng dậy chào cúi chào hắn, Bắc Phong khua tay bảo hắn không cần phải hành lễ như vậy:”Ngươi đang nhìn gì mà chăm chú như vậy?” đồng thời đưa mắt nhìn vào bên trong, hoá ra là hắn đang lén xem những võ giả của gia tộc đang ở bên trong luyện tập.

“Ồ… ngươi cũng thích võ nghệ à!” hắn hứng thú hỏi thiếu niên đang đứng khúm núm ở bên cạnh.

“Dạ vâng… từ nhỏ tiểu nhân đã rất thích học võ ạ” thái độ của hắn khiến Bắc Phong bất ngờ vì không nghĩ tên này lại thành thật như thế. Hắn thấy tên tiểu tử này khá thật thà và thẳng thắn, hơn nữa vì đi một mình quá chán nên đã bảo hắn đi theo mình.

“Ngươi tên là gì? Ngươi ở trong gia tộc ta là làm công việc gì?”

“Tiểu nhân tên là Tiểu Cường, ở trong phủ không có công việc rõ ràng chỉ là một chân sai vặt ai sai gì thì làm nấy thôi ạ!”

“Hửmm… nếu vậy chắc ngươi vắng mặt thì cũng không ai để ý đâu nhỉ?” Bắc Phong vừa nói vừa cười để lộ biểu cảm có phần bí hiểm khiến cho Tiểu Cường mặt mày có chút xám lại, toàn thân cảm thấy bất an nên hắn mới rụt rè hỏi lại Bắc Phong đang đứng ở trước mặt.

“Ngài…ngài muốn làm việc gì thế thiếu gia??” Câu hỏi của hắn khiến cho vị thiếu gia đang định quay đi đằng trước bỗng dừng lại, Bắc Phong quay đầu lại nhìn thiếu niên kia mỉm cười rồi nói với hắn:”Tiểu Cường ngươi đi theo ta”. Nhìn thấy biểu cảm này hắn nhận thấy chắc rằng sắp có chuyện không lành chuẩn bị đổ vào đầu mình, khiến tiểu tử này cảm thấy trong lòng ngày càng bồn chồn hơn lúc trước.

Hai người bước đi trên con đường lát gạch đá, đến một ngã ba thì Bắc Phong dừng lại vì hắn căn bản không nhớ đường. Thi thoảng hắn mới tuỳ hứng đi dạo một chút mà mỗi lần lại thích đi một nơi khác nhau, nên căn bản không nhớ được đường đi. Hắn liền gọi Tiểu Cường đi sau lên dẫn đường cho mình.

“Ngươi nói ngươi hay được người ta sai đi giao đồ và làm việc ở trong phủ đúng không? Thế thì ắt hẳn rất quen đường nhỉ?”

“Dạ vâng ạ.”

“Tốt. Thế thì ngươi mau dẫn đường cho ta đi ra ngoài phủ đi!”

“Dạ vâng, đi đường này thưa thiếu gia…” Hắn chỉ tay sang con đường đằng bên trái nói, cả hai cùng đi tiếp cho đến khi đi ra hẳng bên ngoài phủ. Trước cửa chính của căn biệt phủ có hai lính gác luôn đứng trực ở đó, nhìn thấy Bắc Phong họ liền khum người cúi chào. Bước ra khỏi nhà hắn liền đưa tay lên vươn vai, biểu cảm lộ ra vẻ vô cùng sảng khoái vì lâu rồi mới ra ngoài chơi

Trên đường chính tấp nập người qua lại, các quầy hàng rong được đặt ở hai bên đường bán đủ các loại đồ trên đời. Tiếng nói cười cùng các lời chào khách mua hàng làm nên khung cảnh vô cùng nhộn nhịp, hắn dừng lại ở một quầy hàng mua vài xiên thịt nướng sau đó cùng với Tiểu Cường hoà vào đám đông tấp nập.

Trên đường chính vốn nhộn nhịp người qua lại bỗng hắn thấy ở đằng xa xa có một đám người quây lại thành vòng tròn, hình như có chuyện gì đó đang diễn ra.“Đi, ta với ngươi đi xem náo nhiệt” cả hai cùng tiến nhanh lại gần đám đông đang nhốn nháo, vì có khá nhiều người nên phải hơi chật vật Bắc Phong mới chen vào trong được. Hắn thấy ở giữa có một nữ hài tử tầm khoảng 10 tuổi, khắp người nhem nhuốc đang nằm trên đất cầu xin một người bán bánh bao.

“Ta xin lỗi! Ta xin lỗi mà, ta sai rồi làm ơn tha cho ta đi….”

“Câm miệng, đồ tiện nhân bẩn thỉu nhà ngươi. Dám lấy trộm bánh bao của ta, hôm nay ta phải đánh chết ngươi!”

Nói rồi hắn ta phát lực dùng chân của mình đá liên tiếp những cú đá vào người của cô bé, nữ hài tử vừa đau đớn kêu cứu, nằm quằn quại trên đất nhưng đầu thì vẫn luôn hướng ra xung quanh cầu xin mọi người giúp đỡ. Nhưng tất cả đều cố ý ngoảnh mặt đi phớt lờ như không có gì cả, hiển nhiên không ai muốn giúp đỡ một kẻ bần hèn cả. Tiểu Cường đứng bên cạnh do dự hỏi Bắc Phong có nên giúp nàng ta hay không, hắn hi vọng thiếu gia sẽ giúp đỡ cho nữ hài tử đáng thương kia nhưng lại nhận về câu trả lời thẳng thừng.

“Không cần, ngươi muốn thì tự đi mà giúp.” Bắc Phong đáp trả khiến hắn cũng im lặng không nói gì thêm nữa. Chỉ có thể đứng nhìn nữ hài tử kia bị đánh bầm dập trong lòng dâng sự xót thương đồng cảm với nàng.

Sau một hồi thì tên bán bánh bao kia cũng ngừng lại không đá nữa do thấm mệt nên hắn ta lại chuyển qua chửi rủa tổ tiên, cha mẹ cô bé. Sau khi chửi một tràng thật đã thì hắn ta mới chịu rời đi, thấy mọi chuyện đã kết thúc đám đông cũng nhanh chóng tan rã, Bắc Phong và Tiểu Cường khi đang chuẩn bị rời đi thi nghe có người gọi.

Hắn quay lại nhìn khắp xung quanh hoá ra là từ nữ tử kia đang nằm trên đất, khắp người bầm dập vết thương cùng khuôn mặt nhem nhuốm dính đầy nước mắt nhìn Bắc Phong như đang chất vấn hắn.

“Hức hức~~ tại sao ~~ tại sao ngươi lại không giúp ta~~hức?” Nữ tử kia vừa khóc vừa hỏi hắn.

Bắc Phong đứng đó mà không nói được gì cả sau đó hắn quay người và rời đi cùng với Tiểu Cường. Trên đường đi hắn cảm thấy trong lòng nặng nề, đáng lẽ ra hắn có thể giúp nhưng lại không làm và khi nhìn thấy khuôn mặt của nữ hài tử đó nó cứ khiến cho hắn day dứt và suy nghĩ mãi.

Cứ đi dạo khiến hắn cảm thấy đói bụng nên cả hai đi vào một quán ăn ở gần đó, vì lầu một đã kín chỗ nên cả hai chỉ đành đi lên lầu hai. Hắn ngồi vào một bàn ăn ở gần cửa sổ rồi kêu tiểu nhị mang vài món trong thực đơn lên, hắn gắp ăn ngon lành mặc dù trong lòng vẫn nghĩ về chuyện đó. Cả hai đang ngồi ăn trên lầu hai thì nghe phía dưới có tiếng hét lớn, vì từ lầu hai có thể quan sát ở bên dưới được nên hắn và Tiểu Cường đi ra lang cang nhìn xuống bên dưới.

Hoá ra là có mấy vị hiệp khách giang hồ do mâu thuẫn nên đã xảy ra hỗn chiến, phía dưới có hai vị nam tử và một vị nữ tử mặc lam bào cầm kiếm từ hoạ tiết trên áo có thể nhận ra họ thuộc phái quỳnh hoa một trong ngũ đại môn phái ở Hoàng Việt quốc. Bao vây họ là tám tên võ giả khác trên đất thì còn một tên bị chém cụt một cánh tay đang nằm giãy dụa.

“Mẹ kiếp đám chó má phái tiêu dao các ngươi, dám đánh thương huynh đệ chúng ta các ngươi chết chắc rồi!”

“Đây là do hắn đã gây sự với bọn ta trước, đó coi như là lời cảnh cáo nếu còn dám gây chuyện tiếp ta không nghĩ ngươi có thể giữ được đầu đâu.” Một vị nam tử bên phía tiêu dao đáp trả lại, theo Bắc Phong quan sát hắn rất có thể là sư huynh của hai người kia.

“Hừ, các ngươi tưởng mình giỏi lắm sao bớt ngông cuồng đi, tất cả giết!” Tên cầm đầu hét lên đầy phẫn nộ hắn không ngừng ra lệnh cho đồng bọn tiến lên tấn công.

Bên phía tiêu dao cũng không yếu thế cả ba người cũng rút kiếm ra sẵn sàng nghênh chiến, lập tức hai bên xông vào loạn đả những người xung quanh thấy đổ máu liền lập tức bỏ chạy, có người còn chạy đi báo quan. Được một lúc trận chiến liền đã có người bị giết chết, bên phe tám tên võ giả kia bị tổn thất nặng nề ba người chết còn lại ai nấy cũng bị thương đầy mình.

“Đại ca bọn chúng mạnh quá đã có ba huynh đệ hy sinh rồi, nếu tiếp tục ta e là chúng ta không thắng nổi!” Một tên đàn em lên tiếng khiến cho tên cầm đầu nhận thức được sự nghiêm trọng:”mẹ nó, tao thề là sẽ giết chết hết lũ tiêu dao phái chúng mày. Đi….” Nói xong bọn chúng liền xoay người hướng về phía cửa mà bỏ chạy nhưng cũng không quên mang theo ba cái xác của đồng bọn.

Hơn 10 phút sau quan binh mới tới nơi nhưng đám người kia đã bỏ chạy hết rồi chỉ còn lại bãi chiến trường vương vãi máu mà thôi. Về phía ba người phái tiêu dao thì bọn họ cũng rời đi ngay sau trận chiến kết thúc, dù gì thì bọn họ cũng đã giết người nên không tránh được việc bị quan binh bắt lại. Bắc Phong đứng trên lầu đã chứng kiến hết từ đầu đến cuối phải nói là vô cùng đặc sắc, hắn cảm tưởng như đang xem phim kiếm hiệp của Kim Dung vậy nhưng là cực kì sinh động cùng chân thật.

Tiểu Cường đứng bên cạnh cũng phải tán thưởng:”Thiếu gia, đám người phái tiêu dao kia thật mạnh vậy mà có thể lấy ba chọi tám mà không hề hấn gì.” Bắc Phong cũng chú ý điều này ai trong bọn họ cũng rất mạnh, quả nhiên là một trong ngũ đại môn phái đúng là không hề tầm thường. Tiểu Cường lại nói tiếp:”Nhưng không biết bọn họ so với Phạn Hổ đại nhân ai mạnh hơn nhỉ?” Nói về Phạn Hổ hắn là võ giả đứng đầu một nhóm võ giả có trách nhiệm bảo vệ hàng hoá của gia tộc an toàn khi vận chuyển, hắn là được cha của Bắc Phong bỏ một số tiền khá lớn để thuê về. Cảnh giới của Phạn Hổ là võ linh đại viên mãn hắn được xem như là người mạnh nhất ở Ninh gia, Bắc Phong không quá rành về phương diện này nhưng hắn nghĩ là Phạn Hổ chưa chắc ăn được vì hắn quan sát được ba người kia còn chưa ra tay thật sự.

Quan binh thẩm vấn một số ngươi có mặt ngay lúc đó, được một lúc không thu được quá nhiều thông tin thì họ cũng rời đi. Bắc Phong và Tiểu Cường cũng quay lại bàn ăn xong cũng thoát ly quán ăn. Vì Bắc Phong có thói quen ngủ trưa lúc này đã khoảng hơn 12 giờ trưa nên hắn đã khá buồn ngủ rồi nên cả hai cũng quay về phủ. Mọi việc sau đó cũng khó có gì, cả hai về đến Ninh phủ Bắc Phong cho Tiểu Cường một chút tiền coi như tiền công ngày hôm nay của hắn. Bắc Phong về phòng của mình rồi leo lên giường ngủ một giấc đến hơn 4 giờ mới tỉnh do được Tiểu Hồng gọi dậy.

Bắc Phong ngủ dậy cũng không có việc gì làm nên lại ra ngoài ngắm đàn cá vàng mà hắn nuôi trước phòng mình. Sau đó hơn 6 giờ thì Tiểu Hồng đã chuẩn bị xong nước tắm hắn liền đi tắm rửa rồi ra dùng bữa tối, vẫn như mọi khi trong lúc hắn ăn Tiểu Hồng đứng sau tại một bên đợi Bắc Phong ăn xong nàng liền nhanh chóng dọn dẹp. Bắc Phong súc miệng bằng dung dịch xong thì cũng đã gần 8 giờ, hắn đi ra ngoài để hít khí trời một lúc xong vào phòng chuẩn bị đi ngủ ngay lúc đang nằm trên giường nghĩ vu vơ thì một âm thanh vang lên.

“Tinh! Tiến độ tải hệ thống đã hoàn tất 100%, kính mời kí chủ khởi động.”

Bạn đang đọc Ta Đây Chính Là Đại Phản Diện sáng tác bởi ngũquỷ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ngũquỷ
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.