Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Liếm cẩu đến tận cùng

Phiên bản Dịch · 1006 chữ

Người dịch: Giang Thượng Nguyệt Minh

-----------

“Nạn nhân bỏ nhà đi tại sao lại tìm tới ngươi? Các ngươi đang yêu nhau?”

Trần Lạc lắc đầu. “Không phải, nhưng mấy năm nay ta đều theo đuổi nàng, cho nên khi nàng gặp khó khăn mới nghĩ tới ta trước tiên.”

Cảnh sát trẻ tuổi lúc nãy đập bàn lạnh giọng quát:

“Cho nên ngươi mới giậu đổ bìm leo, nhân cơ hội nàng chủ động tìm đến mình bèn nửa đêm ra tay với nàng, cưỡng hi.ếp rồi giết người diệt khẩu?!”

“Không phải mà, thật sự không phải như thế!”

Trần Lạc đã sắp khóc tới nơi. “Lúc đó đúng là ta có ý định hôn Lê Toa nhưng sau khi nàng né tránh thì ta đã dừng lại. Sau đó… sau đó ta đột nhiên mất hết ý thức, không nhớ được gì nữa cả! Chờ đến khi ta tỉnh lại thì Lê Toa đã thành ra như thế, chuyện này thật sự không liên quan đến ta mà!”

Hai vị cảnh sát đưa mắt nhìn nhau rồi nhìn về phía Trần Lạc như đang nhìn thằng ngu.

Loại lý do buồn cười như vậy mà cũng nói ra được.

“Ngươi định nói như vậy để biện hộ cho mình trước mặt quan toà sao? Ngươi cảm thấy quan toà sẽ tin ngươi hay là thân nhân người bị hại tin ngươi?”

Trần Lạc á khẩu không thể đáp lời. Trước nhiều chứng cứ như vậy, lời biện giải này của hắn sẽ chỉ khiến người ta cho rằng hắn ngoan cố không chịu thừa nhận tội lỗi, căn bản chẳng ai thèm tin.

Nói thật, nếu những chứng cứ mà cảnh sát nói đều là thật thì đến Trần Lạc cũng tự hoài nghi chính mình có phải đã làm ra chuyện đó với Lê Toa trong lúc bị mất ý thức hay không.

Nhưng giờ khắc này Trần Lạc không cách nào nhớ được lúc mình ngất đi đã xảy ra chuyện gì.

Điều này khiến Trần Lạc hết đường chối cãi, hắn há to miệng nhưng lại không thể thốt ra một chữ nào.

Thấy Trần Lạc không nói nên lời, vị cảnh sát trung niên lạnh lùng nói: “Ngươi kể lại từ đầu tới cuối chuyện tối nay đi.”

“Được, được.”

Lúc này Trần Lạc đã chẳng biết nói gì, chỉ có thể ngoan ngoãn trả lời cảnh sát, nhờ vậy hắn cũng trấn tĩnh lại một chút.

Trần Lạc suy nghĩ một lát rồi bắt đầu kể.

Năm lớp Bảy Trần Lạc quen biết Lê Toa, lúc đó hắn ngồi ngay phía sau nàng, cứ thế ngồi hết ba năm cấp Hai.

(Chú thích: cấp I của Trung Quốc có 6 lớp, cấp II có 3 lớp và cấp III có 3 lớp.)

Trong khoảng thời gian này giáo viên đã nhiều lần thay đổi chỗ ngồi nhưng điều thần kỳ là dù có đổi thế nào thì Lê Toa vẫn ngồi ở trước mặt hắn.

Khi đó Lê Toa điềm đạm nho nhã, thanh tú xinh đẹp khiến Trần Lạc mê như điếu đổ, chỉ là hắn vẫn luôn thầm mến nàng chứ không dám thổ lộ.

Khi lên lớp 11, Trần Lạc viết thư tỏ tình với Lê Toa, lúc này nàng đã học khác trường với hắn.

Kết quả Lê Toa từ chối tình cảm của Trần Lạc, đồng thời nói cho hắn biết vì thành tích học tập không tốt, lại thêm điều kiện kinh tế của gia đình rất kém nên nàng quyết định thôi học.

Theo lời đề nghị của mẹ, Lê Toa đi Hoàn Thành học nghề trang điểm, sau đó hai người không còn gặp mặt, chỉ thỉnh thoảng trò chuyện với nhau trên phần mềm chat QQ, không tính là thân thiết.

Mãi đến khi Trần Lạc thi đại học xong và đậu vào đại học Bằng Thành, hắn mới đi tới thành phố Hoàn Thành kế bên để gặp Lê Toa.

Qua mấy năm không gặp, Lê Toa vẫn xinh đẹp như trước nhưng lại thiếu đi khí chất thanh thuần ngày xưa mà trở nên quyến rũ hơn hẳn.

Lúc đó Trần Lạc quá kích động nên khờ khạo bước tới cầm tay Lê Toa, còn cầm mãi không buông, cho đến khi Lê Toa nhân cơ hội băng qua đường mới hất tay hắn ra.

Bầu không khí giữa hai người trở nên xấu hổ, nhưng rất nhanh sau đó Lê Toa giả bộ như không có chuyện gì xảy ra và dẫn Trần Lạc đi dạo phố.

Từ sau lần gặp mặt đó, chuyện giữa hai người có thể dùng một câu ngắn gọn “lấy tiền cho gái chẳng đòi được đâu” để khái quát.

Đại khái là khi Lê Toa cần mua thứ gì đó thì sẽ tìm tới Trần Lạc nói mấy câu, tỏ ra vô tình nhắc tới.

Cũng chỉ có khi cần tiền thì Lê Toa mới tìm tới Trần Lạc, sau đó thì mười ngày nửa tháng cũng chẳng chat được một câu.

Hai năm trôi qua, bảy cái thẻ tín dụng của Trần Lạc đã nợ hơn 30.000 tệ. (102 triệu VNĐ)

Vào năm 2012, số tiền trên là không hề nhỏ. Nhưng Trần Lạc lại cảm thấy khoảng cách giữa mình và Lê Toa càng lúc càng xa.

Cho đến lễ tình nhân năm nay, Trần Lạc mang hoa tươi đến Hoàn Thành định cho Lê Toa một niềm vui bất ngờ…

“Thật xin lỗi, ta có bạn trai rồi. Về sau chúng ta đừng liên lạc nữa, ta sợ hắn hiểu nhầm.”

Khi nhận được tin nhắn này, Trần Lạc sững sờ như sét đánh ngang tai, lòng như tro tàn.

Hắn không nhắn tin lại chất vấn nàng, cũng không dây dưa thêm, chỉ ngơ ngơ ngác ngác đi thẫn thờ trên phố suốt mấy tiếng đồng hồ.

Chờ đến khi hai chân rã rời không đi nổi nữa, hắn mới vào một khách sạn nghỉ ngơi.

Bạn đang đọc Ta Đoạt Xá Chính Mình (Dịch) của Phương Dạ Bạch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi min_4ever
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.