Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Án tử hình

Phiên bản Dịch · 993 chữ

Người dịch: Giang Thượng Nguyệt Minh

-----------

Lúc đó Trần Lạc xấu hổ chỉ muốn chui vào kẽ đất, hắn vừa nói xin lỗi vừa chạy ra khỏi phòng, đúng lúc này Trần Lạc đột nhiên mất đi ý thức một cách quỷ dị.

Sau khi Trần Lạc kể rõ đầu đuôi câu chuyện, hắn thấp thỏm nhìn hai vị cảnh sát đang thẩm vấn mình.

Cảnh sát vẫn rất bình tĩnh nghe Trần Lạc kể chuyện. Bọn họ có thể nhận ra khi Trần Lạc kể về nạn nhân, giọng điệu rất trật tự rõ ràng, lời kể cũng mạch lạc không hề ngập ngừng do dự.

Hắn chỉ đang trần thuật lại sự việc nên mới không cần suy nghĩ để dựng chuyện.

Duy chỉ có khi nhắc tới thời điểm nạn nhân bị hại là Trần Lạc lại khăng khăng nói mình đã mất đi ý thức, không rõ chuyện gì xảy ra.

“Ngươi thật sự muốn dùng lý do này để nói với toà án sao?” Cảnh sát trẻ tuổi lạnh lùng hỏi Trần Lạc.

Nghe được câu này, Trần Lạc lập tức biết bọn họ không hề tin tưởng lời mình nói.

Trong lòng hắn vừa tủi thân vừa bất lực, rõ ràng hắn đã kể hết sự thật nhưng ở trước mặt bằng chứng thì lời hắn nói lại không có chút sức thuyết phục nào.

Đúng lúc này, ngoài cửa phòng thẩm vấn vang lên tiếng gõ cửa.

Một nữ cảnh sát đi vào nói nhỏ vào tai vị cảnh sát trung niên.

Cảnh sát trung niên khẽ gật đầu rồi bình tĩnh nói với Trần Lạc:

“Cha mẹ ngươi đã tới, bọn họ muốn gặp ngươi. Nhưng theo quy định thì trong lúc bị tạm giam hình sự ngươi không được gặp người nhà. Ngươi nghĩ cho kỹ đi, chẳng lẽ ngươi muốn để cha mẹ mình người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh?”

Trong lòng Trần Lạc run lên, vẻ mặt trở nên vô cùng đau khổ.

Cha mẹ hắn cực khổ hơn nửa đời người, chưa từng được hưởng phúc. Có thể nói bọn họ đã đặt toàn bộ hy vọng vào người hắn.

Nhưng hắn lại không ngừng làm cha mẹ thất vọng, cuối cùng rơi vào tình trạng như bây giờ.

Cha mẹ hắn nhất định không tin hắn là hung thủ, Trần Lạc thậm chí có thể tưởng tượng ra dáng vẻ nóng như lửa đốt của bọn họ lúc này, trong lòng hai người hẳn là đang tuyệt vọng vô cùng.

Tuy Trần Lạc không am hiểu về luật pháp nhưng cũng biết loại tội ác cưỡng dâm rồi giết người như thế này rất có thể sẽ bị phán tử hình, mà còn là lập tức thi hành án.

Lúc này Trần Lạc vừa hoảng sợ vừa rối rắm, mà trong lòng hắn không hiểu sao lại trào dâng cảm giác phẫn nộ.

Cảnh sát trung niên chú ý tới vẻ mặt của Trần Lạc, lập tức biết hắn sắp không chịu nổi áp lực tâm lý.

“Ngươi là sinh viên đại học, trước đó không có tiền án tiền sự, chỉ cần ngươi thành thật khai ra đã giết nạn nhân như thế nào, đồng thời nhận tội của mình thì toà án có lẽ sẽ khoan hồng cho ngươi. Đây cũng là quyền lợi của ngươi.

Nếu ngươi chủ động nhận tội, trong trường hợp không cố ý giết người thì hẳn là ngươi sẽ được phán tử hình chậm, về sau có cơ hội được sửa thành tù chung thân.

Chỉ cần ngươi thành tâm nhận lỗi và có biểu hiện tốt thì vẫn có hy vọng được giảm án và ra tù sớm.”

Dưới tình huống có bằng chứng xác thực, cảnh sát trung niên vẫn muốn Trần Lạc tự thú để đề cao hiệu suất tố tụng.

Người làm pháp luật đều hy vọng kẻ bị tình nghi tự mình nhận tội, điều này sẽ giúp bọn hắn thu hoạch được thành tích trong công tác.

Mà hung thủ sau khi nhận tội thường sẽ không nộp đơn kháng cáo, sẽ tiết kiệm được thời gian và công sức trong quá trình tố tụng.

Lúc này Trần Lạc đang ấm ức đến cực điểm, nghe được tội danh có thể bị phán tù chung thân, cơn tức giận không tên trong lòng hắn đột nhiên bùng phát.

Một khắc sau, Trần Lạc lại mất đi ý thức.

. . .

Không biết đã qua bao lâu, Trần Lạc đột nhiên mở mắt.

Khi nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh, toàn thân hắn lâm vào choáng váng.

Lúc này đã là ban ngày, hắn đang đứng trong một rừng cây, toàn thân dính đầy máu tươi.

Nếu chỉ có thế thì còn đỡ, nhưng điều chết người là dưới chân hắn còn có mấy người đang nằm trong vũng máu, không biết là còn sống hay đã chết!

Điều khiến Trần Lạc hồn phi phách tán là, trong số những người nằm dưới đất có một người mặc đồng phục cảnh sát.

Má!?

Đầu óc Trần Lạc “ông” một tiếng, hoàn toàn không hiểu được đã xảy ra chuyện gì.

Ký ức mới nhất của hắn là bị thẩm vấn trong cục cảnh sát. Khi biết cha mẹ tới cục, trong lòng hắn vừa ấm ức vừa bất an, vừa áy náy sợ hãi vừa phẫn nộ, tâm tình bộc phát cùng lúc, sau đó hắn chẳng nhớ được gì nữa.

Trong khoảng thời gian hắn mất đi ký ức, rõ ràng đã xảy ra biến cố không thể tưởng tượng nổi mới dẫn tới cảnh tượng trước mắt.

“Nhất định phải nhanh chóng rời đi, cảnh sát sẽ đuổi tới đây, một khi bọn họ bao vây chỗ này thì ta sẽ không còn đường thoát!”

Trần Lạc còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì trong đầu đã xuất hiện một suy nghĩ quỷ dị.

Bạn đang đọc Ta Đoạt Xá Chính Mình (Dịch) của Phương Dạ Bạch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi min_4ever
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.