Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thân thể tự ý hành động

Phiên bản Dịch · 1017 chữ

Người dịch: Giang Thượng Nguyệt Minh

-----------

Trần Lạc có thể khẳng định đây tuyệt đối không phải suy nghĩ của mình, bởi vì vừa rồi khi mới tỉnh lại, suy nghĩ đầu tiên của Trần Lạc là mấy người này có còn sống hay không, sau đó là gọi cấp cứu tới cứu bọn họ.

Nhưng suy nghĩ mới xuất hiện kia lại ngang ngược xua tan suy nghĩ ban đầu của hắn.

Có điều bản thân Trần Lạc cũng rất cố chấp, suy nghĩ gọi 120 cứu người lại xông ra, bắt đầu đối chọi với suy nghĩ muốn chạy trốn.

Trần Lạc ngây ra một chút, vì hai luồng suy nghĩ đang giao chiến kịch liệt trong đầu nên thân thể hắn cũng bắt đầu có phản ứng khác lạ.

Hắn cúi người xuống, thăm dò những người đang nằm dưới đất.

Nhưng vừa mới ngồi xổm xuống thì thân thể hắn lại nhổm lên, vào trạng thái chuẩn bị chạy trốn.

Trong khi đầu óc bận đối kháng nhau, thân thể Trần Lạc khi thì ngồi xuống, khi thì nhổm lên, trông vô cùng quỷ dị.

Cứ thế giằng co mấy phút đồng hồ, trong đầu Trần Lạc lại xuất hiện suy nghĩ ngang ngược thứ hai:

“Trong người không có tiền, bộ dạng máu me này ra ngoài sẽ thu hút sự chú ý của người khác. Phải kiểm tra xem trên người bọn hắn có tiền hay không, đồng thời thay đổi quần áo.”

Một khắc sau, thân thể Trần Lạc trực tiếp ngồi xổm xuống, bắt đầu lục tìm trong túi áo túi quần của những người nằm trong vũng máu.

Trong một khoảng thời gian ngắn, Trần Lạc đã tìm được hơn mười tờ 100 tệ và một đống tiền xu lẻ.

Trần Lạc biết đây không phải là suy nghĩ của mình, nhưng thân thể hắn lại chấp hành theo bản năng.

Nhưng trong quá trình này Trần Lạc cũng đã thuận tiện kiểm tra hơi thở của các nạn nhân.

Có bốn người bị hôn mê và một người đã không còn thở.

Sau khi phát hiện có người chết, trong lòng Trần Lạc càng thêm hốt hoảng, bởi vì hắn biết cái chết của người đó e là có liên quan trực tiếp tới mình.

Mà những người này nằm chung với người mặc đồng phục cảnh sát, có khi bọn họ đều là cảnh sát mặc thường phục.

Nghĩ tới điểm này, đầu óc Trần Lạc hoàn toàn rối loạn.

Dù không hiểu nhiều về luật pháp thì hắn cũng biết giết cảnh sát là tội nghiêm trọng cỡ nào, e là sẽ bị truy nã đến tận cùng.

Tuy đầu óc rối loạn lung tung nhưng Trần Lạc lại phát hiện động tác của mình không hề dừng lại, nó đang chấp hành nhiệm vụ do hắn đề ra.

“A lô, là 120 à, nơi đây là…”

Trần Lạc nhìn quanh một vòng, khi thấy cách đó không xa có một toà tháp cao tám, chín tầng, hắn lập tức biết đây là nơi nào.

“Nơi này là công viên Đông Hoa, có bốn người bị trọng thương đang hôn mê bất tỉnh, vui lòng phái đội y tế tới nhanh nhất có thể!”

Nói xong câu này, Trần Lạc lại không biết nên làm gì.

Nhưng chỉ trong chốc lát, thân thể của hắn lại bắt đầu chuyển động.

Trần Lạc cảm thấy mình như người ngoài đang quan sát bản thân.

Hắn nhìn chính mình cởi bộ quần áo dính đầy máu tươi ra, sau đó đổi y phục với một cảnh sát mặc thường phục rồi nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh công cộng.

Trần Lạc nhanh chóng rửa sạch máu tươi trên mặt rồi ra cổng công viên mua một cái mũ, sau đó lập tức rời khỏi công viên Đông Hoa.

Rời khỏi công viên không lâu, Trần Lạc đã nghe được tiếng còi xe cảnh sát gào rú chạy vụt qua.

Hắn hãi hùng nhìn về phía đó, trông thấy có ít nhất bảy, tám chiếc xe cảnh sát đang bắn vọt về phía công viên Đông Hoa.

Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết đó là đi bắt hắn.

Nghĩ tới đây, Trần Lạc lại phát hiện thân thể mình ngừng chạy và biến thành đi tản bộ một cách nhàn nhã, bước chân lững thững tiến về phía trạm tàu điện ngầm.

Trần Lạc hơi sửng sốt, tuy hắn còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra nhưng lại phát hiện trái tim đang đập loạn của mình đã khôi phục bình tĩnh.

Thậm chí khi đi ngang qua một tiệm thuốc, hắn thấy “chính mình” đường hoàng đi vào và mua một bịch khẩu trang, bình tĩnh móc tiền ra trả rồi rời khỏi tiệm thuốc.

Ra tới đường cái, “chính mình” đeo khẩu trang lên che đi gương mặt rồi chậm rãi tiến về phía trước.

Trần Lạc phát hiện cảm giác này vô cùng quái dị. Hắn có thể cảm giác được tất cả mọi chuyện, chỉ là thân thể hắn đang tự mình hành động mà không cần hắn điều khiển.

Trần Lạc thử giành quyền điều khiển thân thể, lại phát hiện mình vẫn có thể làm được, chỉ là Trần Lạc không biết phải đi đâu và làm gì.

Vào thời điểm hắn đang mờ mịt không biết nên làm sao, thân thể hắn lại tự hành động, mà mục đích của nó vô cùng rõ ràng.

Lúc này Trần Lạc cũng không còn cách nào, đành để mặc cho thân thể tự ý hành động, nhìn thử xem rốt cuộc nó muốn làm gì.

Rất nhanh sau đó, Trần Lạc thấy mình đi vào trạm tàu điện ngầm.

Bây giờ đã sắp đến giờ tan ca, trên tàu điện ngầm bắt đầu chật cứng người, không thể thoải mái di chuyển.

Nhưng Trần Lạc lại thấy thân thể mình miễn cưỡng chen lấn đi qua ba khoang tàu, sau đó tới điểm đến thứ ba thì rời trạm.

Bạn đang đọc Ta Đoạt Xá Chính Mình (Dịch) của Phương Dạ Bạch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi min_4ever
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.