Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một Đấm Tụ Lực

Tiểu thuyết gốc · 2626 chữ

Chương 15: Tụ Lực Một Đấm

Cũng vì sự việc Bá Chủ cảnh bỏ mình mà tất cả các thế lực lớn trong vũ trụ đã có các hành động rục rịch chuẩn bị. Có thể nói trong hai trăm nghìn năm hòa bình, trong vũ trụ chưa từng có Bá Chủ ngã xuống, sự kiện này diễn ra, nó chính là một mồi lửa đốt cháy lên tham vọng của các đại thế lực, chủng tộc và đó cũng là một điềm báo cho một thời kỳ hòa bình có thể chấm dứt.

Quay lại rừng Thiên Sơn, sau khi bị người thần bí trong thế giới tinh thần của Long tiêu diệt, Nguyễn Tiến Dũng đã chết đi, thân xác của hắn cũng bị hoàn toàn chuyển hóa thành những đoàn năng lượng dần dần dẫn hết vào cơ thể của Chử Thiên Long.

Không chịu nổi trùng kích của đột phá, Chử Thiên Long đã hôn mê từ trước, cơ thể tự động vận hành hấp thu đoàn năng lượng của Nguyễn Tiến Dũng, cũng do người thần bí trợ giúp Long hấp thụ thần hồn của Nguyễn Tiến Dũng nên linh hồn của hắn đang vào giai đoạn nâng cấp, điều này khiến hắn càng tiến vào hôn mê sâu.

Chẳng mấy chốc mà đã qua năm ngày, gió thổi mây đi, trời cao lại lên, Long cuối cùng cũng đã hấp thu xong toàn bộ thần hồn của Nguyễn Tiến Dũng mà từ từ tỉnh lại. Hắn mơ mơ màng màng mở mắt, hai tay vươn lên trời, miệng ngáp lớn:

- Haizz! Ngủ thật đã!

Đang trong mơ màng, Long đột nhiên nhớ tới điều gì, giật mình tỉnh luôn cả ngủ:

- y da! Bây giờ mấy giờ rồi, ngủ ngon quá tí nữa thì quên đi học!

Hắn vẫn chưa ý thức được sự việc xảy ra trước khi hôn mê là thật, như thói quen thường ngày, tay sờ sờ xuống bên cạnh để cầm điện thoại, nhưng mà đây lại đâu phải là phòng hắn, bên dưới cũng đâu phải giường mà là đất, thế thì làm sao lại sờ ra điện thoại, chính vì vậy mà hắn tóm một lắm đất.

Lúc này đây Chử Thiên Long mới thật sự hoàn toàn tỉnh táo lại, hắn giật mình, vội nhìn phía trước tìm kiếm sư phụ nhưng lại không có ai, thấy vậy hắn vội bật dậy, quay nhìn khắp phía tìm người, nhưng xung quanh chỉ có cây với cỏ cũng chẳng thấy một ai, không thấy người, cũng chỉ còn cách là gọi, hắn hét lớn gọi:

- Sư phụ!

Hắn gọi lớn nhưng cũng không có một ai trả lời đành bước chân chạy đi tìm kiếm, lúc này hắn mới để ý dưới chân mình dẫm phải đồ vật, cúi người nhìn xuống thì thấy đó là một bộ y phục, nhìn thấy y phục này làm trong đầu Long lại có một luồng trí nhớ lóe nên, hắn nhớ tới các bộ tiểu thuyết mình từng đọc thì thường người truyền toàn bộ công lực cuối cùng sẽ tọa hóa, hóa cát bụi mà về với đất, tan biến khỏi nhân gian.

Lại nhìn lại bộ y phục này chính là bộ y phục mà lúc nãy sư phụ mặc, nghĩ tới sư phụ đã không còn Long không kìm được nước mắt hai hàng lệ cứ thế mà rơi, hắn vội quỳ rạp xuống, tay cầm bộ quần áo, ngửa mặt lên trời khóc.

- Sư phụ! Người thật tốt!

Khóc một lúc, nước mắt cũng qua đi, Long lấy lại tinh thần, hắn tự nhủ mình không được nản chí, giờ đã được sư phụ dẫn vào con đường tu luyện, hắn đã không còn là một người phàm, về sau nhất định phải vấn đỉnh cường giả. “Đúng vậy! Ta đã là một người tu luyện không thể yếu đuối như vậy được.” Long tự cho mình một cái động lực phấn đấu.

Long đặt bộ quần áo của sư phụ xuống đất, tuy sư phụ đã tọa hóa, thân xác không còn nhưng mà còn y phục nha. Không mai táng thân thể người được thì cũng đành mai táng quần áo của sư phụ cũng coi như, chính vì vậy Long định đào một lỗ trôn y phục của sư phụ hắn.

- Leng keng! leng keng!

Long đang đưa y phục đặt xuống đất, từ trong y phục tự dưng lại rơi ra hai món đồ vật, đó là một chiếc nhẫn và một một cái đĩa sắt có nhiều hoa văn nhưng lại thiếu mất một góc.

Chử Thiên Long nhìn thấy chiếc nhẫn trong lòng đột nhiên vui mừng, hắn vội cầm nhặt lên đánh giá.

- Chẳng lẽ đây lại là nhẫn trữ vật nổi tiếng trong các bộ huyền huyễn!

“Có lẽ đây chính là di vật mà sư phụ để lại cho ta mà người đã nói, là bảo tàng hỗ trợ cho ta về sau tu luyện” Nghĩ vậy Long sung sướng không thôi, hắn không ngờ tới sư phụ nói trước lúc truyền công là thật, người không chỉ đưa hắn vào con đường tu luyện mà còn để lại bảo tàng cho hắn để tu luyện.

Long tay phải cầm chiếc nhẫn, tay trái vuốt vuốt cằm trầm ngâm:

- Nhưng mà hình như sư phụ chưa chỉ cách ta sử dụng thứ này!

- Mà cũng không sao, theo kinh nghiệm đọc tiểu thuyết của ta, nếu đoán không sai thì phải nhỏ máu trước mới có thể sử dụng.

Nghĩ là làm hắn vội vàng đưa ngón tay lên miệng cắn mạn, đau đớn a một cái, ngón tay rỉ ra máu.

Hắn liền dùng ngón tay đó nhấn về phía chiếc nhẫn, máu quệt trên nhẫn nhưng lại chẳng có tí phản ứng nào. Long nhăn mày: “Không phải chỉ cần nhỏ máu nhận chủ là có thể dùng được sao, chẳng lẽ mấy bộ tiểu thuyết tu tiên phổ biến phương pháp sai, quái lạ quái lạ” Ngẫm nghĩ một lúc Long cảm thấy hình như vẫn còn thiếu thiếu cái gì.

- Hử! Hay nó cần phải có thần hồn mới sử dụng được!

Nghĩ vậy Long chán nản vỗ trán, than:

- Nhưng mà ta đâu biết sử dụng thế nào!

- Thôi kệ, cứ cất trước, về sau gặp được người rồi hỏi sau.

Long cầm nhẫn định cất vô túi quần, nhưng mà tay hắn xỏ vào túi thế mà lại chẳng thấy túi đâu, lúc này hắn mới sực nhớ ra mình đã không còn quần áo mà cất đồ vô được, bất lực, tuy không muốn hắn đành đeo nhẫn lên ngón tay. Trong Lòng than thở: “Haizz! Ta quá thảm mà, hiện không có chỗ cất chỉ đành đeo lên tay vậy, không biết còn người ở đây sống sao, nhưng theo kinh nghiệm đọc truyện của ta thì tốt nhất không nên để nhẫn trữ vật cho người ngoài nhìn thấy. Không thì với tình trạng này của ta lại có thể dẫn tới họa sát thân”

Nhẫn trữ vật đã xử lý xong, nói thì nói là xử lý xong chứ thực chất có làm được cái mé gì đâu, bất lực đành đeo tạm. Tạm gác lại chuyện cái nhẫn, Long hai mắt phát sáng nhìn cái đĩa sắt thiếu mất một góc đang nằm ở dưới đất. Trong lòng hắn đã không còn nỗi thất vọng vừa rồi, mà giờ đây đã vui mừng không thôi.

“Chắc chắn đây là ‘pháp bảo’ thường được nhắc đến trong các bộ tiểu thuyết tu chân, mà sư phụ tọa hóa chỉ để lại món này, đây chắc chắn là một chí bảo.” Long vui mừng trong lòng thầm nghĩ.

Không chờ đợi nữa, hắn nhanh chóng vươn tay của mình hướng chiếc đĩa sắt cầm lấy, tay Long vừa chạm nhẹ vào chiếc đĩa thì đột nhiên ánh sáng lóe lên, chói mù mắt chó, không thể nhìn được Long nhắm hai mắt lại.

Lúc này đầu hắn lại đột nhiên nhói nhói, hắn dùng một tay vỗ vỗ đầu mình muốn giảm cơn đau, nhưng cơn đau càng lúc càng lớn, Long không chịu đựng được hét lên:

- A!

Trong não hắn bây giờ xuất hiện đầy dẫy các hình ảnh kỳ lạ trông như là một mớ hỗn độn, giờ đây cơ thể Long lên đã không còn là phàm nhân nên đối với cơn đau này hắn có thể chịu đựng được. Qua một lúc lâu ánh sáng cũng mất, cơn đau cũng qua, chiếc đĩa sắt Long chạm vào cũng đã biến mất, còn hắn thì đang ngồi trên mặt đất thở hổn hển.

Sau khi cơn đau qua đi thì hắn mới hiểu tại sao lúc đó lại đau đến vậy, Long thật sự không nhịn được văng tục một câu:

- Mé nó! Thì ra là dung hợp tri thức! Sư phụ! người truyền tri thức cũng không cần một lần tống vào hết như vậy có được hay không!

- Ra!

Hét một tiếng, pháp lực điều động, chiếc đĩa sắt hư không xuất hiện trên bàn tay Long. Hắn nhìn vào chiếc đĩa sắt với ánh mắt thèm thuồng, kinh hỷ, vui sướng không thôi. Không biết thì không nói, giờ đây hắn đã tiếp thu kiến thức của sư phụ nên cũng biết cái vật nhìn như đĩa sắt này là vậy gì, đây là chí bảo nha, bảo vật siêu siêu cấp hiếm có trong vũ trụ, vật trợ giúp sư phụ hắn tu luyện nhanh chóng đến tu vi ngày hôm nay, “thần khí” Hận Càn Khôn.

“Thần khí” Hận Càn khôn, không hổ cái danh xưng là thần khí, tự thân là một kiện pháp bảo cấp thần khí hỗ trợ tu luyện không nói, mà trong nó còn chứa loại khí năng lượng thần bí nhất trong vũ trụ, thần bí, quý hiếm hơn cả hồng mông, hỗn độn chi khí đó chính là huyền huyễn khí, khí tạo nên pháp tắc, thậm chí là tạo nên hai loại khí kia.

Tuy huyền huyễn khí bá đạo thật nhưng bây giờ trong Hận Càn Khôn cũng chỉ có duy nhất một đạo mỏng manh sắp tắt, trông nó gần như không có, mà người gây nên kết quả như vậy chính là sư phụ của hắn.

Thấy một đạo mỏng mạnh huyền huyễn khí gần như sắp muốn tan biến, Chử Thiên Long chỉ còn biết chửi trời, “Mé! Sư phụ thật là một bại gia tử”

Đã biết “thần khí” để làm gì hắn cũng không ngần ngại thử xem nhẫn trữ vật bên trong có gì, trước kia chưa có cách sử dụng nhưng bây giờ là có nha.

Có tiền đề phía trước, trước khi mở ra hắn thật hy vọng sư phụ lại không tiếp tục phá gia như vậy nữa, nhưng điều gì đến cũng sẽ đến, hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn, nhưng mà nó lại lớn đến vượt mức không cho phép, khiến hắn không nhịn được thốt lên:

- Mé nó! Đúng là còn cái nịt! Rỗng không, không còn một cái gì!

- Sư phụ! Sao người lại đối xử với ta như vậy, dù gì cũng là cùng nhau kết sư đồ vài giờ! Bảo vật cả đời của người bảo để lại cho ta đâu cả rồi!!!

Nói thì nói vậy chứ trong lòng hắn thật cảm kích vị sư phụ này rất nhiều, không chỉ dẫn hắn vào tu hành chi lộ mà còn hỗ trợ, mà còn truyền lại đủ thứ tri thức tu hành cho hắn, điều này rất giúp ích cho một kẻ tay mơ như hắn, có thể nói là tri thức cứu mạng.

Ngắm nhìn một lượt lại cơ thể mình, từ một yếu đuối thiều niên giờ đã thành thiếu niên săn chắc, body chuẩn, đã vậy còn tỏa ra khí chất tiên thiên, với thân hình này mà về trái đất thì không biết bao nhiêu cô nàng phải điên đảo vì hắn, vả lại còn được lợi là hắn bây giờ vậy mà không còn cảm thấy đói, điều này làm Long không khỏi tặc lưỡi cảm khái:

- Tu luyện đúng thật là tiện lợi! Tuy theo kinh nghiệm sư phụ truyện lại thì cảnh giới bây giờ của ta là Khí Mạch cảnh đỉnh phong, chỉ cần tiến lên một cảnh giới nữa là ta có thể tự do phi hành, bay nha, đó là cảnh giới tiên nhân nha!

- Mà thật không ngờ tơi, thể chất của ta là là thể chất thượng cổ, cực kỳ thích hợp tu luyện, wa ta thật là trâu bò! Không hổ con cháu Rồng Tiên.

- Tuy vậy cảnh giới này so với vũ trụ không đáng là bao, nhưng ta rất tự tin với thể chất cộng với “thần khí”, không ra vài chục năm là ta sẽ vượt qua tu vi của sư phụ, vấn đỉnh đệ nhất cường giả trong vũ trụ.

Chạy ra một gốc cây, Long muốn thử hiện tại sức mạnh của mình, xem thử bản thân mạnh cỡ nào.

Hắn tụ lực lại nắm tay, đấm mạnh một đấm về phía thân cây to, cây to ăn một đấm rung nắc thật mạnh, trên thân cây chỗ Long đấm vào bị khoan lún một lỗ đến giữa thân. Nhìn thấy chỉ có như vậy, Long lắc đầu, không hài lòng nói:

- Yếu, quá yếu đi, tại sao lại không giống với mấy bộ tiểu thuyết miêu tả gì hết, cảnh giới cấp hai có thể một đấm nổ cây, toàn lực nổ núi, thế mà ta tụ lực một đấm lại chỉ đấm xuyên nửa thân cây, cả thân còn không xuyên qua được.

Long khoanh tay nghiêm túc đánh giá lại một lần cái cây này, hắn nhìn khắp một lượt nhưng vẫn có điểm gì đặc biệt, nếu không phải xung quanh đây cây to như thế này có ở khắp mọi nơi hắn còn tưởng mình gặp được bảo thụ, trúng vớ lớn, nhưng toàn cánh rừng đã đưa hắn về hiện thực, hắn quá yếu.

Long hơi chán nản, quay về chỗ đào lỗ chôn sư… à mà không phải, chôn quần áo của sư phụ. Hắn muốn cho sư phụ một nơi yên nghỉ.

Nhưng sự thật Long đâu biết rằng, một đấm kia của hắn kinh khủng cỡ nào, nếu mà có người nhìn thấy thì lại có mà cảm thán không thôi. Tu sĩ Khí Mạch cảnh đỉnh phong được coi là thiên tài, nếu cũng như Long tụ lực một đấm lên trên cây cũng chỉ có thể hằn sâu quả đấm, tu sĩ bình thường nhiều lắm thì chỉ hằn được quả đấm là đã tốt, chỉ có dạng yêu nghiệt mới gần như chạm tới sức mạnh của hắn bây giờ.

Nếu đổi lại một hành tinh cấp thấp, một đấm kia của hắn thật có thể như trong tiểu thuyết một đấm bay núi.

( cảnh giới cấp hai là bao quát chung chung mọi cảnh giới huyền huyền ở cấp 2 ví dụ như là trúc cơ,... gì gì đó, có truyện rất mạnh, nhưng có truyện rất yếu, nhưng trong truyện ta auto cho main là toàn đọc thể loại truyện mạnh kia. Mà đó cũng chỉ là main tự tham khảo chứ phương thức tu luyện ở thế giới này khác hoàn toàn)

tác đã khá chau chuốt lại chương này nhiều lần rồi mới đăng, tuy chắc còn nhiều chỗ không ổn nhưng thôi kệ, tác mỏi rồi, lười thật sự. @-@

Bạn đang đọc Hoá Ra Ta Không Phải Phàm Nhân sáng tác bởi dkaizz
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dkaizz
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.