Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rời sơn trang

Tiểu thuyết gốc · 1528 chữ

Thiên Sơn là một ngọn núi cao, chảy dài trăm dặm. Dưới chân núi Thiên Sơn có một đại trạch của một gia đình họ Long đang sinh sống, nó tên Long Đằng Sơn Trang. Từ ngoài đi vào sẽ thấy một bức tường hàng ngang dài, sơn trắng, đại môn cao, trên đại môn có tấm bản ghi Long Đằng Sơn Trang, nét chữ cứng cáp, lại khí thế bàng bạc tỏ ra. Đi vào trong là một cái sân rộng lớn, hai bên trái phải là hai đại trạch sơn đen, còn nhìn thẳng thì sẽ thấy một đại trạch cực độ hùng vĩ. Phía sao là Thiên Sơn, nó cao đến trong mây và chảy dài trăm dặm.

Lại nói về Long gia, Long gia chỉ có phu phụ Long Kình Thương và một đứa con trai tên Long Tuyệt Vân, cùng với gia đinh của mình, họ sống ở Long Đằng Sơn Trang. Lại nói, Long Kình Thương là một cao thủ trong giang hồ, ông là đệ tử của Thiên Sơn Lão Nhân, ở trong núi Thiên Sơn, lão như thần tiên lúc ẩn lúc hiện. Còn Long Kình Thương thì năm hai mươi, ông đã xuất đạo, rồi phiêu bạt mười trong giang hồ. Long Kình Thương phiêu bạt giang hồ, ông với một thân hào khí đã giúp giang hồ diệt đi vô số kẻ đáng chết. Rồi trên con đường hành hiệp của ông, Long Kình Thương đã gặp được ý chung nhân của mình. Đó là một trong hai người được giang hồ xưng tụng là song kiều tiên tử, tên nàng là Thủy Nhược Yên. Thủy Nhược Yên là nữ nhi của Thủy gia, là đệ tử của Thiên Tâm Thánh Mẫu, bà ta là cùng thời với Thiên Sơn Lão Nhân. Lại nói Thủy Nhược Yên là một kỳ nữ, võ công trác tuyệt, lại ôn nhu như nước. Thủy Nhược Yên gặp được Long Kình Thương tướng tá oai phong, hào khí trùng thiên, hai người gặp ở lứa tuổi xuân xanh, rồi thương nhau. Mười năm qua đi danh tiếng của hai người càng thêm vang dội trong giang hồ, nhưng họ lại chán cảnh phiêu bạt, nên về dưới chân núi Thiên Sơn, dựng lên Long Đằng Sơn Trang. Rồi bọn họ hạ sinh ra một đứa bé trai kháu khỉnh, lại lấy tên cho đứa bé đó là Long Tuyệt Vân.

Lại nói Long Tuyệt Vân, là một kỳ tài luyện võ, chỉ mới bốn tuổi đã luyện võ, mười tuổi hắn cầm kiếm tre đi đấu với các vị sư huynh của hắn. Từ khi thành lập Long Đằng Sơn Trang thì Long Kình Thương đã thu một số đệ tử. Lại nói Long Tuyệt Vân vui đùa mà đi khiêu chiến với các sư huynh của hắn, và hắn đã đánh bại từng người một. Nhưng Long Tuyệt Vân cũng là nhờ một phần vì hắn là ái tử của Long Kình Thương, nên đám sư huynh của hắn cũng có ý nhường. Rồi đến năm Long Tuyệt Vân lên mười ba, đám sư huynh trong Long Đằng Sơn Trang quả thật không ai là đối thủ của hắn. Đến lúc này Long Tuyệt Vân lại được Long Kình Thương đích thân dạy dỗ, ông thấy hắn là kỳ tài tuyệt thế trong võ lâm, nên đã dạy Long Đằng Cửu Biến cho hắn. Long Đằng Cửu Biến là một loại võ công, kiếm pháp của Long Kình Thương tự mình lĩnh hội. Long Đằng Cửu Biến là một môn võ công ảo diệu, kết hợp khinh công, kiếm pháp của Long Kình Thương. Rồi thêm ba năm nữa, Long Tuyệt Vân đã luyện đến tầng chín của Long Đằng Cửu Biến, nên hắn đã xin phụ mẫu hắn ra giang hồ lịch luyện và được Long Kình Thương đồng ý.

Long Tuyệt Vân mười sáu tuổi, hắn đã xin phép phụ mẫu đi vào giang hồ. Tuy nhận đệ tử của các danh gia vọng tộc trong giang hồ, nhưng từ lâu Long Kình Thương đã không màng đến chuyện giang hồ, cũng gần như là ông đã rửa tay gác kiếm. Từ khi Thủy Nhược Yên sinh Long Tuyệt Vân ra, thì Long Kình Thương cũng không màng đến chuyện giang hồ. Mười sáu năm sống ẩn dật, nên không ai thấy mặt của Long Tuyệt Vân. Long Kình Thương và Thủy Nhược Yên giấu hắn quá kỹ. Cơ hồ là chỉ có đám sư huynh của Long Tuyệt Vân là biết mặt, nên rất ít người biết về hắn.

Một ngày đẹp trời, ánh thái dương đã ló dạng, bầu trời trong xanh, gió nhẹ thổi, thời tiết mát mẻ. Ở dưới chân núi Thiên Sơn, tại Long Đằng Sơn Trang, Long Tuyệt Vân với một thân hắc y, gương mặt sáng ngời đang đứng trước đại môn, hắn đang được người nhà đưa tiễn. Chỉ thấy gương mặt của Long Tuyệt Vân rất tuấn mỹ, lại có phần trầm ổn, làm người an tâm. Tóc hắn dài, lại dùng một sợi dây bạc buộc lên, một đôi mày đao, tỏa ra khí phách bễ nghễ tứ phương, ánh mắt sắc bén, bên trong có một đạo khí thế nhiếp hồn, làm người run sợ. Long Tuyệt Vân, hắn cho người cảm giác nhìn không thấu, ngay cả phụ mẫu hắn cũng nhìn không ra được, hắn lấy khí thế đó từ đâu. Lúc này trong những tiếng cung kính của gia đinh và nha hoàn, Long Tuyệt Vân cắt bước, hắn chậm rãi đi dọc theo con đường. Hai người Long Kình Thương và Thủy Nhược Yên cũng đang nhìn theo bóng dáng nhi tử. Đến khi Long Tuyệt Vân dẫn khuất bóng, Long Kình Thương với một thân hắc bào, tướng tá oai phong, y như năm xưa, ông giơ tay lên vai của Thủy Nhược Yên, giọng điệu trầm ổn của ông vang lên.

- Nàng đừng lo lắng, nó là một đứa bé bất phàm, cũng đã đến lúc để nó tự mình đi trên con đường của mình rồi!

Thủy Nhược Yên lau khóe mi, rồi cười khổ nói.

- Thiếp biết chứ, nhưng thiếp vẫn lo lắng, không biết nó vào giang hồ sẽ gặp chuyện gì!

Chỉ thấy dung nhan của Thủy Nhược Yên vẫn như xưa, vẫn mỹ lệ như hồi thiếu nữ, nhưng nàng đã thành thục hơn xưa, dung nhan cũng đã có được một sự phong sương của năm tháng, làm nàng càng thêm hấp dẫn. Nhìn hai phu thê Long Kình Thương và Thủy Nhược Yên rất xứng đôi, nam thì bộ dáng oai phong, có cỗ khí thế bức người, nữ thì dáng người nhỏ nhắn, có cỗ khí tức ôn nhu như nước. Lúc này Long Kình Thương yêu chiều dìu Thủy Nhược Yên vào Long Đằng Sơn Trang.

Đến trưa, Long Tuyệt Vân đã đi khỏi Long Đằng Sơn Trang khá xa, hắn rất háo hức nhìn xung quanh. Trên đường lớn có vài người giang hồ đi, bọn họ cầm Kiếm, cầm đao, bộ dáng cực kỳ hào hiệp. Trưa, ánh thái dương đã treo trên cao, trời trở nên nóng bức. Long Tuyệt Vân đang đi trên đường, hắn đi mà trên thân hắn không đổ mồ hôi, nhìn hắn vẫn sinh khí mười phần. Long Tuyệt Vân đang đi trên đường, thì hắn thấy một lão nhân tóc bạc, mặc thanh y đi như biến, mà lúc ẩn lúc hiện bước qua người hắn. Đột nhiên hai mắt của Long Tuyệt Vân tỏa ra một đạo quang mang sáng ngời mà quay đầu nhìn theo bóng lưng của lão nhân đã dần đi xa. Long Tuyệt Vân không phải nhìn lão nhân, mà hắn nhìn thứ sau lưng của lão. Sau lưng lão nhân là một chiếc hộp dài, nó như đang đựng một thanh binh khí gì đ, hắn lẩm bẩm tự hỏi.

- Cái này là sao? Chẳng lẽ là...? Nếu không phải thì sao kiếm tâm ta lại rung động...?

Long Tuyệt Vân không đơn giản như vẻ bề ngoài của hắn mà mọi người trong Long Đằng Sơn Trang nhìn thấy. Mười tuổi, Long Tuyệt Vân đã được một lão nhân thần bí xuất hiện xuất hiện trong Long Đằng Sơn Trang, rồi thu hắn làm đệ tử. Sáu năm nay, mỗi buổi tối Long Tuyệt Vân sẽ được lão nhân thần bí đưa đi luyện công. Phụ mẫu Long Tuyệt Vân không ai hay, vì khi tới phòng của hắn, bọn họ sẽ bị ảo giác, bọn họ sẽ thấy hắn đang nằm trên giường, ngủ say. Sáu năm trôi qua, Long Tuyệt Vân đã luyện thành một thân võ công kinh nhân. Nhưng ngoài một thân võ công xuất quỷ nhập thần ra, lão nhân thần bí còn dạy kiến thức về võ lâm cho Long Tuyệt Vân, kể cho hắn nghe những chuyện cổ quái trong võ lâm. Lão nhân thần bí kể về những truyền thuyết trong võ lâm, trong đó có truyền thuyết về một thanh binh khí có tên là Thiên Tà Kiếm.

Bạn đang đọc Tà Kiếm Thiên Hạ sáng tác bởi Phong12
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Phong12
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.