Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta có ý tốt

Tiểu thuyết gốc · 1496 chữ

Vậy là bọn ba người Hận Thiên Thu đã mất dấu của Thiên Tà Kiếm. Thiên Hạo Nhiên lúc này điềm tĩnh nhìn Long Tuyệt Vân, đôi mắt thâm sâu của hắn tỏa sáng, hỏi

- Tà công tử, ngươi định đi đâu?

Long Tuyệt Vân cười lễ độ, đáp.

- Ta đi dạo võ lâm một chuyến rồi về nhà thôi, tiền bối có chuyện gì sao?

Thiên Hạo Nhiên ung dung nói.

- Nếu có thời gian thì ta mời ngươi tới nơi ẩn cư của ta cùng đàm luận võ công, ý ngươi thấy sao?

Long Tuyệt Vân cười vui vẻ, rồi nói.

- Được, tiền bối mời là vinh hạnh cho ta! Nhưng giờ ta muốn lấy gương mặt thật ra võ lâm dạo một chuyến...

Long Tuyệt Vân không lo lắng gì đã nhận lời mời của Thiên Hạo Nhiên. Còn Thiên Hạo Nhiên thì hắn hành sự cũng rất có tâm tư, nhưng mời một hậu sinh vãn bối đây cũng là lần đầu tiên, đủ biết hắn xem trọng Long Tuyệt Vân. Thiên Hạo Nhiên gật đầu, ung dung nói.

- Được, vậy thì ta đợi...

Thiên Hạo Nhiên nhìn hai người Hận Thiên Thu và Thiên Vân một cái nói.

- Giờ thật sự đã mất dấu của Thiên Tà Kiếm, ta phải dùng Kiếm Tâm để truy tìm nó... Nếu không tìm được Thiên Tà Kiếm thì sẽ gây ra tai họa cho võ lâm.

Kiếm Tâm là sự kết hợp của ý niệm và tinh thần mài dũa mà thành, chỉ có tuyệt thế cao thủ chân chính dùng kiếm mới luyện thành Kiếm Tâm. Kiếm Tâm có sức mạnh vô biên, nó có thể vô thanh vô tức giết người, nhưng cũng chỉ có vài người trong võ lâm là luyện thành. Như Long Tuyệt Vân là một ngoại lệ, vì hắn có thiên phú viễn siêu người trong võ lâm, lại có một sư phụ võ công vô thượng, nên hắn có được võ công xuất quỷ nhập thần là điều hiển nhiên. Lúc này ba người Thiên Hạo Nhiên cùng rời khỏi thành nhỏ, bọn họ đều có Kiếm Tâm vô cùng đáng sợ, nên lấy nó ra cảm ứng Thiên Tà Kiếm. Thật sự mà nói nếu không phải dạng bất đắc dĩ thì Thiên Hạo Nhiên, Thiên Vân, Hận Thiên Thu đều không muốn dùng Kiếm Tâm, vì dùng Kiếm Tâm nó sẽ hao tổn nguyên khí và tinh thần trầm trọng. Cách duy nhất để khắc phục, là bọn họ phải đạt tới cảnh giới thiên nhân hợp nhất, thì họ sẽ dùng được Kiếm Tâm tùy ý.

Long Tuyệt Vân nhìn theo bóng dáng tiêu sái của bọn Thiên Hạo Nhiên rời đi, cười lẩm bẩm nói.

- Sư phụ ta, người không phải chính đạo, dạy ra ta, một kẻ nửa chính nửa tà... Ta không muốn dính vào chuyện Thiên Tà Kiếm, nó mà chọn ta làm chủ thì phiền lắm!

Trời đêm, ánh trăng sáng tỏ trên cao, ánh sáng nhu hòa chiếu xuống tòa thành nhỏ, nhìn cảnh vật có phần yên tĩnh. Nhà nhà đều thắp đèn, ánh đèn le lói qua khung cửa, gió thổi mát mẻ dễ chịu, Long Tuyệt Vân đứng trên nóc tửu lâu nhìn, trong lòng có rất nhiều cảm xúc đan xen, làm hắn thở dài.

- Không phải ta muốn vào võ lâm sao? Giờ phụ mẫu cho ta ra ngoài, nhìn cảnh vật ở đây thì lại muốn về nhà!...

Long Tuyệt Vân lắc lắc đầu, rồi hắn cũng không ở lại thành nhỏ nữa, mà rời đi. Đến sáng, sương đêm vẫn còn động lại trên tàng cây ngọn cỏ, Long Tuyệt Vân đang bước đi trên con đường rộng lớn, bỗng hắn nheo mắt lại nhìn ra xa. Lúc này một nữ tử mặc bạch y đang bay thẳng đến chỗ Long Tuyệt Vân. Vừa thấy Long Tuyệt Vân, nữ tử liền rẽ sang hướng khác mà đi. Thấy thế, Long Tuyệt Vân cũng lấy làm lạ, liền nhìn sau lưng nữ tử. Đến một lúc Long Tuyệt Vân đã thấy ba gã mặc đồ dạ hành đang gấp rút chạy, bộ dáng là truy đuổi theo nữ tử. Long Tuyệt Vân đã tránh sang một bên, nhưng bọn người mặc đồ dạ hành lại đi tới chỗ của hắn, một trong ba tên nhìn hắn với ánh mắt sắc lạnh, hỏi.

- Ả ta chạy đi đâu rồi hả?

Vì để mất dấu của nữ tử, ba người đều tức giận, nên muốn trút giận lên người Long Tuyệt Vân, nhưng chúng không may mắn lắm, khi chọc nhằm đối tượng. Lúc này sắc mặt của Long Tuyệt Vân đã băng hàn xuống, giọng điệu có chứa sát ý của hắn vang lên.

- Một cút, hai chết, các ngươi chọn đi!

Bọn mặc đồ dạ hành đang tức giận bởi không hoàng thành nhiệm vụ là để lạc mất dấu vết của nữ tử, không bắt được nàng về, bọn chúng đã tức giận lắm rồi, giờ nghe tiểu tử không biết từ đâu chui ra, nói ra lời khinh thường như thế, bọn chúng càng tức giận. Thấy ánh mắt sát khí của ba tên mặc đồ dạ hành nhìn mình, Long Tuyệt Vân cũng không nói gì thêm, mà giơ tay ra, rồi tùy ý vung một chưởng. Một chưởng của Long Tuyệt Vân đánh ra, chưởng kình cuồn cuộn như sóng lớn đánh tới ba tên hắc y nhân. Thấy thế, ba tên hắc y nhân cũng biết mình chọc không đúng người, nên vội vàng lùi lại, rồi vận kình, chưởng ra một chưởng. Một bên là cao thủ tuyệt thế, một bên là cao thủ nhất lưu thì đủ biết kết quả như thế nào rồi. Chưởng lực của Long Tuyệt Vân thẳng tiến, đánh tới chỗ tên hắc y nhân ở giữa. Nhanh như chớp, tên hắc y nhân ở giữa liền bay thẳng vào lề đường, nằm đó không nhúc nhích, hơi thở không còn. Thấy thế, hai tên hắc y nhân còn lại liền chia ra hai hướng mà chạy, chúng dùng khinh công nhẹ như chim mà lướt đi. Hai tên hắc y nhân đó nhanh, nhưng Long Tuyệt Vân còn nhanh hơn chúng, hắn lúc ẩn lúc hiện, thân pháp quỷ dị, đi như gió thoảng qua. Hai tên hắc y nhân chỉ chạy được mười trượng, là ngã xuống, chúng đến lúc chết cũng không thấy Long Tuyệt Vân ra tay, chúng chết với vẻ mặt kinh ngạc.

Long Tuyệt Vân giết xong hai tên hắc y nhân rồi hắn quay lại chỗ cũ. Ở không xa chỗ Long Tuyệt Vân đang đứng có một đại thụ to lớn, hắn nhìn đại thụ nói với giọng điệu cười cợt.

- Ra được rồi, đừng trốn nữa, ta không có ác ý với nàng!

Một nữ tử sắc mặt lạnh lùng bước ra từ phía sau lưng đại thụ. Chỉ thấy nữ tử có một mái tóc đen dài mượt như nhung, lại không cài trâm, để nó tự nhiên xõa xuống lưng. Gương mặt nàng sắc sảo vô cùng, một đôi mày lá liễu tinh tế, con ngươi đen như hắc ngọc không tạp chất, ánh mắt sắc lạnh, lại cho người cảm giác có một cỗ khí tức cao quý, không nói rõ được thành lời, bờ môi đỏ như son, dáng người thướt tha nhỏ nhắn. Lúc này nữ tử nhìn Long Tuyệt Vân với ánh mắt đề phòng, lạnh giọng, hỏi.

- Tên tiểu tử, ngươi sao giúp ta?

Long Tuyệt Vân không vui nói.

- Nàng không nghĩ ta làm người tốt sao?

Nữ tử lạnh tanh nói.

- Ngươi là người tốt? Ta nhìn không ra... Nói đi, ngươi muốn gì?

Nữ tử lạnh lùng như băng tuyết, mà nói như thế.

Long Tuyệt Vân híp mắt lại, nhìn nữ tử rồi cười tà tứ, nói.

- Vậy thì ta muốn nàng làm người của ta, chỉ thế, không hơn!

Lúc này nữ tử tức giận không cách nào kèm chế được, nên nàng quát lớn.

- Ngông cuồng, ngươi cho mình là ai mà muốn ta là người của ngươi hả?

Long Tuyệt Vân nheo mắt lại, nhìn nữ tử, bỗng có một cỗ khí tức tà ác từ người hắn lan tỏa ra, cảm nhiễm tất cả mọi thứ trong vòng mười trượng, tất cả mọi thứ quanh nữ tử đều trở nên âm tàn, làm nàng run rẩy toàn thân. Nữ tử cảm giác vừa thoát khỏi nanh hổ tay sói, thì rơi vào ngay một con mãnh long, nàng không biết làm sao nữa cả. Lúc này Long Tuyệt Vân cười khinh thường, rồi hắn nhìn nàng, nói.

- Cho ta không có ý tốt là nàng, nói ta muốn thứ gì cũng là nàng... Giờ ta muốn nàng thì nàng nói ta ngông cuồng... Nàng nghĩ mình cao lắm sao mà dám quát lớn vào mặt ta hả?

Bạn đang đọc Tà Kiếm Thiên Hạ sáng tác bởi Phong12
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Phong12
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.