Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoàng cung cũng không an toàn.

Tiểu thuyết gốc · 1539 chữ

Lúc này tuy là run sợ khí thế âm tà của Long Tuyệt Vân, nhưng nữ tử là một kẻ có thân phận, nên cố gắng cãi lại.

- Ngươi là một tên tiểu tử không có thân phận, còn ta là công chúa trên mảnh đất mà ngươi đang đứng đó, sợ chưa hả?!

Long Tuyệt Vân nghe nữ tử nói, nàng là công chúa của vương triều Thiên Hàn này thì hắn đảo mắt một vòng lên người nàng, rồi ngẫm nghĩ. Thấy Long Tuyệt Vân không nói gì, nữ tử còn tưởng hắn sợ khi nghe nàng nói nàng là công chúa. Thật ra thân phận của nữ tử là công chúa của vương triều Thiên Hàn. Tên nàng là Long Lăng Nguyệt, nàng là nữ nhi của hoàng đế Long Kình Thiên sủng ái nhất. Mấy ngày trước, Long Lăng Nguyệt ra ngoài cung du ngoạn, nàng bị một bọn hắc y nhân không biết từ đâu xuất hiện, muốn bắt nàng. Nhưng với những cận thần trung thành liều chết bảo vệ, đã tạo ra một đường máu cho Long Lăng Nguyệt chạy thoát thân. Còn Long Lăng Nguyệt thì võ công cũng đạt tới hàng ngũ nhất lưu, nên nàng thấy có đường thoát, nàng liền không quay đầu mà chạy đi. Long Lăng Nguyệt không thể để sự hi sinh của bọn thuộc hạ thân tín là vô nghĩa, nàng phải sống để tính sổ với bọn người hắc y nhân đó. Mấy ngày nay, Long Lăng Nguyệt chạy trốn bọn hắc y nhân, nhưng vẫn bị bọn chúng tìm thấy. Long Lăng Nguyệt chạy đến đây đã là sức cùng lực kiệt, nếu Long Tuyệt Vân không ra tay, nàng sớm muộn gì cũng rơi vào tay bọn hắc y nhân. Lúc đó với thân phận và thân thể của nàng, bọn chúng không biết sẽ làm gì với nàng, Long Lăng Nguyệt không dám nghĩ tiếp nữa. Nhưng thấy Long Tuyệt Vân không phải là kẻ bình thường, hắn cứu nàng, Long Lăng Nguyệt nghĩ không đơn giản là vì hắn tốt bụng, nên mới nói khó nghe như thế.

Long Tuyệt Vân lúc này đã thôi ngẫm nghĩ, hắn nhìn Long Lăng Nguyệt, rồi nói.

- Thì ra là công chúa Lăng Nguyệt, ta thất lễ!

Nói như thế, nhưng Long Tuyệt Vân vẫn như trước, không có lễ độ gì với Long Lăng Nguyệt. Tựa hồ thân phận của nàng không đáng là gì với Long Tuyệt Vân, Long Lăng Nguyệt nhìn thần thái tùy ý của hắn mà đoán như thế. Long Lăng Nguyệt nắm chặt tay, đôi mắt rạng rỡ của nàng lúc này có phần sợ hãi, lại có phần tức giận về thái độ của Long Tuyệt Vân. Nhưng Long Lăng Nguyệt lại sợ run rẩy toàn thân, khi thấy Long Tuyệt Vân lấy ra một viên đan dược màu trắng, rồi từ từ bước tới chỗ của nàng. Thấy bộ dáng không có ý tốt của Long Tuyệt Vân là Long Lăng Nguyệt biết hắn định làm gì với nàng. Long Lăng Nguyệt vội vã dùng khinh công nhanh chóng lướt đi, bộ dáng nàng lướt đi, tựa như thiên tiên hạ phàm, đẹp không sao tả xiết. Nhưng Long Tuyệt Vân lại không bỏ qua cho Long Lăng Nguyệt, hắn cũng thi chuyển ra khinh công nhanh như gió của hắn mà đuổi theo nàng. Long Tuyệt Vân không tốn chút sức lực nào, đã bắt được Long Lăng Nguyệt, tay trái hắn ôm vòng eo nhỏ nhắn của nàng, tay phải hắn thì bóp miệng nàng ra, bỏ đan dược vào. Trong lúc đó, Long Lăng Nguyệt vùng vẫy dữ dội, nàng không muốn nuốt viên đan dược đó của Long Tuyệt Vân. Nhưng dù Long Lăng Nguyệt có đánh Long Tuyệt Vân, nàng vẫn bị hắn nhét viên đan dược vào miệng, rồi hắn còn dùng nội lực hòa tan dược tính của đan dược. Lúc này Long Tuyệt Vân đã thả Long Lăng Nguyệt ra, rồi hắn cười híp mắt nhìn nàng nói.

- Giờ nàng là nữ nhân của ta!

Long Lăng Nguyệt biết nàng đã không thoát khỏi nanh vuốt của Long Tuyệt Vân, giờ nàng cũng không chạy nữa mà nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt nàng lạnh giá như kết băng mọi thứ. Long Lăng Nguyệt nhìn Long Tuyệt Vân với ánh mắt hận thù, nàng nhếch môi, nói.

- Ngươi cho ta uống độc dược?

Giọng điệu Long Lăng Nguyệt đã trở nên bình tĩnh, trong giọng điệu còn có sát khí dành cho Long Tuyệt Vân. Long Tuyệt Vân không hề sợ hãi trước sát khí của Long Lăng Nguyệt tỏa ra, mà hắn vẫn tươi cười, gương mặt sáng lạn vô cùng. Nghe Long Lăng Nguyệt hỏi,. Long Tuyệt Vân cười, lại đi vài bước đến bên nàng, rồi nói.

Đúng vậy! Ta cho nàng uống một loại độc có tên là Thập Nhật Vong Mệnh Đan... Nó làm cho người trúng, trong vòng mười ngày, nếu đi khỏi người cho nàng uống thì tóc sẽ rụng xuống, da bị nứt ra, nàng sẽ chảy máu cho đến khi nàng chết.

Long Lăng Nguyệt vừa mới khôi phục dáng vẻ lạnh lùng của nàng, lại lập tức vỡ tan vì những lời của Long Tuyệt Vân. Vì Thập Nhật Vong Mệnh Đan như Cổ Độc, nó chỉ cần thấm máu của một ai đó, người trúng độc phải theo hắn, nếu không sẽ độc phát thân vong. Nhưng Thập Nhật Vong Mệnh Đan được Độc Tôn bào chế, không phải ai cũng có thể có được. Ngay cả là người trong hoàng tộc hay danh môn đại phái cũng không thể có, giờ xuất hiện trên tay của một thiếu niên, làm Long Lăng Nguyệt cũng phải suy xét lại về thân phận của Long Tuyệt Vân. Vì chỉ có vài người là được Độc Tôn nể mặt, mà đưa cho Thập Nhật Vong Mệnh Đan. Lúc này tới lượt Long Lăng Nguyệt trầm tư suy tư về thân phận của thiếu niên trước mặt nàng, ánh mắt lặp lòe quang mang bất định.

Long Tuyệt Vân thì như một thiếu gia phong lưu, mà nhìn Long Lăng Nguyệt, nhìn gương mặt mỹ miều của nàng, hắn thật sự thích từ khí tức đến dáng người. Long Tuyệt Vân không biết sợ, cúi đầu xuống hôn lên má của Long Lăng Nguyệt. Long Lăng Nguyệt đang thất thần ngồi trên mặt đất, nàng thấy gương mặt của Long Tuyệt Vân tiếp cận, nhưng đã chậm, hắn đã hôn nàng. Long Lăng Nguyệt tức giận, lạnh lùng trừng mắt với Long Tuyệt Vân, giọng điệu băng hàn thấu xương của nàng vang lên.

- Ngươi tránh ra! Để cho phụ hoàng ta biết, đầu ngươi cũng không còn!

Long Tuyệt Vân cười khinh cuồng, hắn dương dương tự đắc mà nói.

- Long thị hoàng tộc... Ta còn chưa để vào mắt! Nguyệt tỷ, chúng ta về nhà đi.

Nghe Long Tuyệt Vân gọi nàng là Nguyệt tỷ thì Long Lăng Nguyệt căm tức nhìn hắn, nàng lạnh giọng nói.

- Nguyệt tỷ... Ai cho ngươi gọi ta như thế hả?

Long Tuyệt Vân cúi người xuống, giơ tay, bế Long Lăng Nguyệt lên mà bước đi, vừa đi hắn vừa nói.

- Nàng lớn hơn ta bốn tuổi thì ta gọi nàng một tiếng tỷ có sao đâu, mà nàng là người của ta thì ta gọi nàng sao là quyền của ta.

Long Lăng Nguyệt cực độ không tình nguyện mà giãy dụa, rồi quát lớn.

- Thả ta xuống, ngươi hạ lưu, phụ hoàng ta mà biết, người sẽ bầm thây ngươi ra thành trăm mảnh!

Long Lăng Nguyệt tức giận cực độ mà quát lớn vào mặt của Long Tuyệt Vân, tính khí của một công chúa kiêu ngạo được nàng bày ra hết. Nhưng Long Tuyệt Vân không biết sợ mà vẫn bế Long Lăng Nguyệt đi tới chỗ ba cái xác bị hắn giết, rồi thả nàng xuống, nhăn mặt hỏi.

- Bế nàng chút thôi, bộ giết nàng sao mà la dữ vậy?

Long Lăng Nguyệt lúc này đỏ bừng mặt, như nữ tử băng sương lúc nãy đã đi không một lời từ biệt, nàng trừng mắt tức giận không có chỗ nào để phát, nên nàng giơ chân dẫm lên ba thi thể vài cái.

- Cho các ngươi bắt bổn công chúa! Chết đi, chết đi cho ta!

Long Lăng Nguyệt vô cùng đanh đá, bản chất công chúa hiện ra toàn bộ. Lúc này Long Tuyệt Vân không để ý đến Long Lăng Nguyệt dùng thi thể trút giận, hắn ngồi xuống bên ba cái thi thể, giơ tay vào người của chúng lụt lọi. Một lúc sau, Long Tuyệt Vân từ người của ba tên hắc y nhân bị hắn giết lấy ra một chiếc lệnh bài màu vàng kim chói lóa. Vừa nhìn thấy lệnh bài, Long Lăng Nguyệt ngẩn người, câm lặng, không nói được một lời. Còn Long Tuyệt Vân thì cười mỉm, hắn đảo mắt lên người Long Lăng Nguyệt, nói với giọng điệu không quan trọng.

- Ta thấy hoàng cung cũng không an toàn cho nàng nhỉ?

Bạn đang đọc Tà Kiếm Thiên Hạ sáng tác bởi Phong12
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Phong12
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.