Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nguy hiểm tới.

Tiểu thuyết gốc · 1596 chữ

Nghe Long Tuyệt Vân nói với giọng điệu giễu cợt, Long Lăng Nguyệt đã trở lại với dáng vẻ băng hàn lúc đầu gặp gỡ. Long Lăng Nguyệt nhìn Long Tuyệt Vân chăm chú, rồi nói

- Ta sẽ không phản kháng, nếu ngươi chịu dạy võ cho ta! Ngươi nghĩ sao, đồng ý không?

Vừa thấy lệnh bài màu vàng kim chói lóa, lập tức Long Lăng Nguyệt đã thay đổi ý định. Lúc này trong lòng của Long Lăng Nguyệt là một nỗi u ám, nàng nguyện làm tất cả để bảo vệ mình và phụ hoàng nàng kính yêu. Vì lệnh bài màu vàng kim chói lóa là lệnh bài của Ẩn Mật Bộ ở trong vương phủ của nhị hoàng tử, đệ đệ nàng. Long Lăng Nguyệt vào vương phủ của nhị hoàng tử, rồi tình cờ thấy được lệnh bài màu vàng kim chói lóa một lần. Màu vàng kim chói lóa của lệnh bài đã làm nàng ấn tượng, nó lóng lánh như được người tạo thành từ một thứ đá tinh mỹ, giờ lại thấy nó, nên nàng nhận ra ngay. Hồi nãy, khi thấy Long Tuyệt Vân giết ba hắc y nhân, nội lực thâm hậu vô cùng, làm Long Lăng Nguyệt nghĩ đến chuyện trao đổi với hắn, để hắn dạy võ công cho nàng. Nhưng Long Lăng Nguyệt nhìn Long Tuyệt Vân thì biết, nàng không có thứ gì để trao đổi, nên đành lấy thân ra để làm vật trao đổi, may ra có thể. Lúc này Long Tuyệt Vân chỉ nhìn Long Lăng Nguyệt một cái rồi không đề cập đến chuyện sẽ dạy võ công cho nàng, mà hắn nói vu vơ.

- Ta nghe người báo lại, có một tên thiếu chủ trong đại gia tộc nào đó muốn lấy một người công chúa... Gã lại bị từ chối, nhưng gã không bỏ ý định... Nên cuồng vọng, gã muốn giúp tên nhị hoàng tử nào đó đoạt ngôi với điều kiện là tên nhị hoàng tử đó phải chứng tỏ thành ý... Là bắt vị công chúa đó đến chỗ gã!

Nói đến đây, Long Tuyệt Vân cười khẩy một tiếng, nụ cười ấy là mười phần khinh miệt, nhưng hắn không nói gì thêm với Long Lăng Nguyệt, mà ung dung bước đi. Còn Long Lăng Nguyệt thấy Long Tuyệt Vân cười có ý khinh thường rất nặng với người trong hoàng tộc của nàng thì nàng nắm chặt tay lại, nhưng nàng cũng không thể nói được gì. Long Lăng Nguyệt chua xót trong lòng, Long Tuyệt Vân cười khẩy như thế thật sự không sai. Vì nhìn Long Tuyệt Vân, Long Lăng Nguyệt thấy được một kẻ không màng quyền lực. Còn người hoàng cung tranh giành quyền lực vô số, người có dã tâm không ít. Nghĩ Long Lăng Nguyệt thấy làm người trong hoàng tộc cũng không có gì tốt, thà như Long Tuyệt Vân mà thật sự có một thứ an bình trong lòng. Mãi nghĩ, Long Lăng Nguyệt không để ý đến Long Tuyệt Vân, hắn đã đi xa gần khuất bóng, nàng mới nhớ đến nàng đang bị trúng độc của hắn, nên liền chạy theo.

Rồi mười ngày sau, Long Lăng Nguyệt không hiểu sao nàng lại đi theo Long Tuyệt Vân vào trong rừng. Mà trong khi Long Tuyệt Vân nói viên đan dược đó không phải là Thập Nhật Vong Mệnh Đan, mà chỉ là một viên đan dược giúp Long Lăng Nguyệt khôi phục thể lực nhanh hơn. Lúc đó Long Lăng Nguyệt tức điên người, nàng giơ tay nâng chân lên định đánh Long Tuyệt Vân. Nhưng bị Long Tuyệt Vân trấn áp, bị hắn chế ngự, làm Long Lăng Nguyệt tức càng thêm tức. Cho đến khi Long Tuyệt Vân nói thật sự hắn có Thập Nhật Vong Mệnh Đan, hắn đe dọa Long Lăng Nguyệt là nàng còn bướng nữa thì hắn sẽ cho nàng uống ngay lập tức, để chừng đó hắn đi đâu nàng phải theo đến đó, nàng mới chịu yên tĩnh lại. Nhưng Long Lăng Nguyệt thấy Long Tuyệt Vân rất thần bí, hắn đã khơi dậy lòng hiếu kỳ của nàng, nàng muốn biết hắn là ai, nên đi theo hắn đến tận trong rừng sâu này. Với lại, trong mười ngày Long Lăng Nguyệt đi theo Long Tuyệt Vân, nàng quan sát thấy hắn không phải là người xấu như nàng nghĩ, nên nàng cũng thôi đề phòng hắn. Với Long Lăng Nguyệt giờ đi về cung cũng không an toàn, chưa kể đến nàng có thể về được hoàng cung, thấy được phụ hoàng nàng kính yêu hay không, điều đó cũng còn chưa biết. Nếu để nhị hoàng tử bắt được, đem nàng đến chỗ của tên thiếu chủ của đại gia tộc đó thì Long Lăng Nguyệt sẽ bị gã lăng nhục ngay lập tức. Điều đó nếu xảy ra, Long Lăng Nguyệt với một thân cao ngạo thì nàng sẽ tự sát trước khi tên thiếu chủ đó động đến nàng. Nhưng giờ Long Lăng Nguyệt có một người như Long Tuyệt Vân bảo vệ thì nàng dại gì mà bỏ đi khỏi hắn. Mười ngày nay, Long Lăng Nguyệt đã có chút thiện cảm với Long Tuyệt Vân, nàng cũng biết tên của hắn. Lúc Long Lăng Nguyệt biết tên Long Tuyệt Vân, nàng tỏa ra một gương mặt cổ quái, ánh mắt nàng sáng lên, mà nhìn hắn chằm chằm. Vào một ngày đẹp trời, Long Tuyệt Vân đã đi ra ngoài từ sáng sớm, hắn đi vào rừng để tìm kiếm thứ gì đó. Long Lăng Nguyệt có lúc hỏi Long Tuyệt Vân là hắn tìm thứ gì, nhưng hắn chỉ cười không đáp, nàng cũng không hỏi gì thêm

Chỗ ở của hai người Long Tuyệt Vân và Long Lăng Nguyệt là một cái sơn động, dưới chân núi trong rừng. Lúc này Long Lăng Nguyệt đang ở một mình, nàng ngồi bó gối, chống cằm xuống tay, nàng nhìn ra ngoài sơn động, chờ Long Tuyệt Vân về. Hai ngày rồi, Long Tuyệt Vân đi ra ngoài vào buổi sáng, rồi không thấy trở về, Long Lăng Nguyệt rất lo lắng, nàng muốn đi kiếm hắn, nhưng nàng không biết đi đâu mà tìm, rủi hai người lạc nhau thì sao?

Lúc này Long Lăng Nguyệt đang ngồi trong sơn động, bóng nàng nghe thấy tiếng chân, có người đang bước vào sơn động. Vì sơn động kéo rất dài, nên người đi vào không thấy bên trong, mà người bên trong lại thấy bên ngoài, đây cũng là một sắp xếp của Long Tuyệt Vân cho Long Lăng Nguyệt, để nàng có thể kịp thời ứng phó với những người tự ngoài vào. Lúc này men theo ánh sáng le lói, Long Lăng Nguyệt thấy người bước vào là một lão nhân lưng còng, tóc bạc mặc một bộ thanh bào. Nhìn lão nhân, Long Lăng Nguyệt đột nhiên rùng mình, nàng co ro lại một chỗ, không dám nhúc nhích, vì sợ lão nhân phát hiện. Lúc này lão nhân lưng còng quét mắt nhìn vào trong sơn động. Con ngươi của lão nhân lưng còng có một tia u lam lóe lên, nhìn như quỷ hỏa đang trong đôi mắt của lão. Lão nhân lưng còng lúc này cười lớn lên, giọng cười của lão khó nghe vô cùng.

- Khặc khặc khặc! Tiểu mỹ nhân, đừng trốn nữa, ta chỉ là một lão già gần đất xa trời thôi mà, tội cho thân già ta lắm... Tiểu mỹ nhân ra hầu hạ ta một chút đi!

Long Lăng Nguyệt run sợ vô cùng khi thấy lão nhân lưng còng, giờ nghe lão nói như thế, chân nàng như đông cứng lại, không thể nào đứng lên được. Long Lăng Nguyệt bị khí tức quỷ dị trên người lão nhân lưng còng trấn nhiếp, làm cho nàng không thể cử động. Với một phần là Long Lăng Nguyệt biết thân phận của lão nhân lưng còng là gì, nên nàng mới hoảng hốt. Lại nói về thân phận của lão nhân lưng còng, lão hiệu xưng là Âm Hỏa Tà Quân, một trong chín ngục chủ của Thiên Đọa Ngục. Tính tình tàn độc dã man, Âm Hỏa Tà Quân thường bắt mỹ nữ để cưỡng bức, làm cho họ giãy dụa, càng làm lão hưng phấn. Khi xong chuyện, lão sẽ hấp thụ nguyên âm của những nữ tử xấu số đó. Âm Hỏa Tà Quân trong võ lâm người chính đạo đều muốn tru diệt, nhưng võ công của lão từ lâu đã đạt tới cảnh giới siêu nhiên, khó ai là đối thủ. Trừ phi ba người Thiên Hạo Nhiên, Hận Thiên Thu, Thiên Vân ra tay, mới có thể tiêu diệt được lão ma đầu này. Lúc này Âm Hỏa Tà Quân muốn chèn ép tinh thần của Long Lăng Nguyệt, nên lão lại nói.

- Lại đây, ta sẽ yêu thương tiểu mỹ nhân, sẽ cho nàng biết cái gì mới gọi là cực lạc chốn nhân gian!

Long Lăng Nguyệt giờ sợ muốn chạy xa khỏi Âm Hỏa Tà Quân mà không được, có đâu đi tới chỗ lão. Lúc này Long Lăng Nguyệt cố gắng đứng lên, rồi lùi lại, nàng lấp bấp nói.

- Lão quái vật... Lão đừng đến... Đến đây! Ta... Có người bảo vệ... Võ công.... Của hắn cao lắm đó... Lão mà... Mà dám đụng vào ta... Hắn sẽ giết lão

Bạn đang đọc Tà Kiếm Thiên Hạ sáng tác bởi Phong12
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Phong12
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.