Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một ngón tay diệt sát tàn hồn, Hoàng Tuyền chi đạo gia thân

Phiên bản Dịch · 1776 chữ

"Cút ra ngoài!"

Trên cầu Hoàng Tuyền bỗng vang lên tiếng nổ động trời.

Trong lúc nhất thời, theo âm thanh đó bốn phía trên mặt biển Hoàng Tuyền gợn sóng càng dữ dội hơn, dấy lên vô số ngọn sóng lớn.

Ánh mắt Lục Vô Trần ngưng tụ.

Trên cầu Hoàng Tuyền một hơi thở màu vàng cam tuôn ra, mơ hồ xuất hiện một hư ảnh mờ nhạt nhưng lại cao lớn.

Hư ảnh này khoác áo thần màu vàng kim, sừng sững ngàn trượng giống như người khổng lồ.

Mà giờ phút này, trên người hư ảnh lộ ra hơi thở uy áp khủng bố.

Hơi thở của Đại Đế!

"Hoàng Tuyền Đại Đế?" Lục Vô Trần kinh ngạc.

Nhưng ngay sau đó Lục Vô Trần lại thấy nhẹ nhõm.

Hoàng Tuyền Đại Đế đã ngã xuống từ lâu, thứ xuất hiện ở nơi này còn chẳng được xem là tàn hồn, cùng lắm chỉ là một mảnh ý thức vụn mà thôi.

"Cút ra ngoài!"

Hư ảnh giận dữ mắng.

Hơi thở U Minh chuyển động trên đỉnh đầu, uy áp kinh khủng đập vào mặt.

"Khí vận của ngươi không đủ, không xứng có được truyền thừa của Đại Đế, mau cút khỏi đây!"

Ù ù.

Nương theo tiếng của ông, uy áp trên cầu Hoàng Tuyền càng mạnh hơn, hơi thở U Minh như thể muốn tụ thành thực chất, nghiền Lục Vô Trần thành bột vụn.

Đồng thời hư ảnh của Hoàng Tuyền Đại Đế cũng ngưng tụ lại, ánh vàng bùng lên trong đôi mắt, hóa thành ánh sáng lộng lẫy.

Luồng hơi thở của Đại Đế từ thời xa xưa chảy ra giống như chính bản thân Đại Đế đang ở ngay đây.

Nếu có võ giả Đạo Thân cảnh ở đây, cho dù cảm nhận được hơi thở dồi dào đại đạo này cũng phải sinh ra sợ hãi từ sâu trong nội tâm mà phủ phục quỳ bái.

Nhưng Lục Trần chỉ cười nhạt mỉa mai.

"Khí vận chó má gì chứ."

"Thứ ta có được thì là của ta, cùng lắm ngươi chỉ là một mảnh ý thức rách rưới, vậy mà cũng xứng thể hiện ở trước mặt ta?"

Hắn không thèm để ý chút nào, tiếp tục cất bước tiến lên.

"Lớn mật!"

Hư ảnh thấy lời cảnh cáo của mình không có hiệu quả nên giận tím mặt.

Ông đường đường là Hoàng Tuyền Đại Đế!

Lúc còn tại thế đã áp ngang một phương, uy danh khủng bố lan truyền khiến bao nhiêu người nghe thấy mà biến sắc, thậm chí còn chẳng dám sinh ra suy nghĩ đối kháng dù chỉ là một chút ít ỏi.

Nhưng bây giờ lại có tiểu bối dám làm càn ở trước mặt?!

Quan trong hơn đối phương chẳng qua chỉ là giun dế Thần Thông cảnh!

"Ngươi tìm chết!"

Ầm ầm.

Hư ảnh khẽ cử động, dẫn dắt U Minh chuyển động trên đỉnh đầu, bàn tay to lớn nện xuống người Lục Vô Trần như thể muốn nghiền hắn thành vụn nhỏ.

Lực lượng này mang theo sức mạnh khủng bố khiến núi non vỡ nát, dường như chỉ cần hơi trích ra chút ít lực lượng là có thể giết chết Đạo Thân cảnh.

Nhưng Lục Vô Trần vẫn bình thản như cũ, như cười như không.

Lực lực khủng bố ngập trời kia nện xuống, chạm vào quanh thân thể hắn rồi trực tiếp bị hư ảnh Cổ Long đánh tan xác trong khi chưa kịp thương tổn mảy may đến hắn.

Thấy thế, Lục Vô Trần khẽ cười một tiếng, rõ ràng khi ở trước mặt hư ảnh bản thân nhỏ bé như con kiến, nhưng tâm tư lại chẳng hề dao động chút nào.

"Ngươi có tức giận đi nữa cũng chẳng thể tồn tại được."

"Một sợi ý thức vụn cuối cùng này để ta tiễn ngươi ngay tại đây đi."

Trong con ngươi Lục Vô Trần đóng mở, sấm chớp lập lòe.

Đồng thời phía sau hắn sinh ra hư ảnh Cổ Long, long khí khủng bố chập trùng ở bốn phương.

Lục Vô Trần vươn một ngón tay.

Linh nguyên dao động, long khí bổ sung vào trong cơ thể.

Hoàng Tuyền Chỉ!

Chiêu này hắn lĩnh ngộ ra từ Hoàng Tuyền Bảo Thuật nằm trong thần đồ Hoàng Tuyền, giờ phút lại dùng cho Hoàng Tuyền Đại Đế.

Ánh sáng đọng lại trên đầu ngón tay như điều động tất cả hơi thở U Minh ở bốn phía, tất cả đều ngưng tụ làm một.

Răng rắc!

Chỉ với một đòn, mây gió xoay vần, khí thế khủng bố nổ tung.

Hư ảnh của Hoàng Tuyền Đại Đế bị một ngón tay đâm cho tiêu tan hơn phân nửa.

Giọng ông đầy ngạc nhiên và sợ hãi: "Sao ngươi dám trộm? ! Vậy mà dùng bảo thuật của ta để đối phó ta??"

Lục Vô Trần mắt điếc tai ngơ, vươn tay xé rách.

Bóng dáng to lớn trước mặt vỡ nát trong nháy mắt.

Ý thức của hư ảnh Hoàng Tuyền Đại Đế dần sụp đổ.

"Kẻ trộm…"

Tiếng mắng mỏ giận dữ ngày càng thấp, cuối cùng hóa thành từng đóm sáng li ti rồi biến mất hầu như không còn.

Hư ảnh khẽ đảo, ánh sáng vàng trên cầu Hoàng Tuyền chuyển động, uy áp kinh khủng kia lập tức giảm bớt một nửa.

Lục Vô Trần phất tay, một vầng sáng hình cầu màu vàng kim bay ra khỏi U Minh rồi bổ sung vào trong cơ thể.

Trong đầu hắn có thêm rất nhiều điều huyền bí khó có thể giải thích.

Ù ù.

Quanh thân Lục Vô Trần có dị tượng và sấm sét vang rền.

Có hoa Bỉ Ngạn xen lẫn xuất hiện, hương hoa bí hiểm.

Có bình Hoàng Tuyền bay ra, u ảnh chuyển động.

Có vầng sáng bảo thuật của Hoàng Tuyền Đại Đế lúc còn sống chui vào người hắn.

Từng vật chí bảo của Đại Đế bay lên theo U Minh Hoàng Tuyền lơ lửng bên cạnh Lục Vô Trần.

Từng bảo thuật của Đại Đế hóa thành ánh sáng rồi vọt vào đầu Lục Vô Trần.

Không biết qua bao lâu, ánh sáng vàng quanh người Lục Vô Trần mới từ từ nhạt dần.

Trong con ngươi không có gì lạ thường bỗng lóe lên dấu ấn của hoa Bỉ Ngạn rồi biến mất.

Trong đầu hắn bỗng có thêm rất nhiều bảo thuật huyền bí.

Bên trong hành cung.

Lục Vô Trần nhắm mắt.

Ong.

Ánh sáng vàng kim nổ tung.

Trong nháy mắt, toàn bộ cây cột vàng kim trong hành cung như bị ăn mòn 1000 vạn năm và trở nên già nua mục nát.

Nhưng rất nhanh, chờ khi ánh mắt Lục Vô Trần sáng tỏ, hoàn toàn thanh tỉnh thì cây cột mục nát lại hoàn hảo trơn bóng và sáng chói như lúc ban đầu.

Sống chết chỉ nằm trong một suy nghĩ.

Đại đạo Hoàng Tuyền!

"Đây chính là đại đạo Hoàng Tuyền." Lục Vô Trần mỉm cười mừng rỡ.

Không tệ.

Uy lực của con đường Hoàng Tuyền này vẫn có chỗ khiến hắn hài lòng.

"Hiện tại tạm thời có sức mạnh Hoàng Tuyền bổ sung vào cơ thể, chỉ tiếc, tu vi của ta vẫn không thay đổi." Lục Vô Trần lắc đầu.

Bước chân lên đại đạo cũng không tăng được bao nhiêu sức mạnh cho hắn, dù sao với sức mạnh thân thể và thần hồn lúc này của Lục Vô Trần vẫn chưa phải lúc để vận dụng đại đạo.

"Vẫn phải tiếp tục tăng lên tới ba cảnh giới bất diệt."

"Chỉ khi đột phá ba cảnh giới bất diệt thì mới có được xác thịt bất tử, thần hồn thăng hoa, mới có thể hoàn toàn vận chuyển sức mạnh của đại đạo."

"Hiện tại chỉ có thể dùng được chút ít mà thôi."

Hắn đứng dậy, mặt mày lạnh nhạt, hơi thở Hoàng Tuyền ở bốn phía dần thu lại vào trong cơ thể.

Ngay lúc Lục Vô Trần đang luyện hóa thần đồ Hoàng Tuyền.

Ở biên giới Đại Thiên Đạo Vực.

Dưới bầu trời có một bóng đen to lớn xẹt qua.

Bên trong tầng mây ngàn trượng, chim Đại Bằng to lớn giương cánh bay qua, hai cánh giang thẳng vô cùng to lớn giống như là một tòa thành nhỏ.

Mà giờ phút này trên lưng chim Đại Bằng đứng một đám nam nữ thanh niên.

Hơi thở của đám thanh niên nam nữ này vô cùng mạnh mẽ, giữa hai đầu mày vốn có thần quang, thậm chí có người còn lộ ra ngoài thân thể, mang theo hơi thở tao nhã siêu nhiên.

Tùy ý chọn bừa một người cũng mạnh hơn nhiều so với thánh tử, thánh nữ ở thánh địa.

Mỗi một người bọn họ đều mặc áo bào xanh nhạt, phía sau lưng có hai chữ to — — Trật Tự!

Nếu như có người ở thời trước mà nhìn thấy cách ăn mặc của đám người này e là sẽ biến sắc khiếp sợ không thôi.

Nguyên nhân là vì bọn họ xuất thân từ cùng một nơi.

Núi Tông Trật!

Là tông môn có danh xưng quản lý trật tự ở Đạo Vực, khủng bố tuyệt luân ở Thượng Cổ.

Núi Tông Trật là một tiểu vực có thế lực mạnh mẽ. Bọn họ tách ra khỏi các đại Đạo Vực, chỉ ở một chỗ, tuy phạm vi của tiểu vực không lớn, nhưng trong đó là một đám thế hệ nổi bật.

Hôm nay lại có nhiều người tiến vào Đại Thiên Đạo Vực như vậy, chắc chắn sẽ dẫn đến rung chuyển.

"Đại Thiên Đạo Vực, cuối cùng chúng ta cũng tới."

Một nam tử vẻ mặt chút nịnh nọt nhìn vào trong: "Lạc Chân Truyền, chúng ta tìm một nơi đặt chân để nghỉ ngơi trước được không, lặn lội đường xa, chắc là ngài cũng mệt mỏi rồi."

"Không cần."

Giọng nói lạnh nhạt vang lên.

Dường như con ngươi của một thiếu nữ tóc tím mắt tím trong số đó có lửa đang thiêu cháy.

"Làm chính sự luôn đi."

"Tiên triều Sơn Hải hoành hành ương ngạnh, chỉ là một tên hoàng tử cũng dám ra tay nhiều lần, đầu tiên là diệt thánh địa rồi lại diệt thế gia trường sinh, núi Tông Trật chúng ta quản lý trật tự của các đại Đạo Vực, hôm nay phải trừng trị tên Lục Vô Trần kia!"

Bạn đang đọc Ta Là Đại Siêu Cấp Phản Phái (Dịch) của Lương Tâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hạ_Mộc_Nguyên
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.