Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ăn Mày ??? Ta Ngất !!!

Tiểu thuyết gốc · 2200 chữ

Tại một đất nước nhỏ bé, Hoa Hướng Tâm chợt bừng tỉnh. Nhíu đôi mày, hai con mắt nặng nề từ từ mở, thì ra Hắn đang nằm co quắp bên đường. Hắn cố gắng gượng dậy, quan sát cảnh vật xung quanh mình. Một thế giới xa lạ với tiềm thức, người đi đường với những trang phục cổ trang muôn màu muôn vẻ đầy huyên náo và nhộn nhịp. Những lão bản vẫn múa tay khua chân văng vẳng tiếng rao bán hàng hóa, nam thanh nữ tú trêu đùa oanh oanh yến yến vang cả góc phố chợ.

Phản ứng tiếp theo của Hắn là xem xét lại tỉ mỉ cơ thể của mình, thì ra hắn là ăn mày? Ta ngất! Thân hình thì gầy đét, bụng thì hóp, có thể thấy những chiếc xương sườn lộ rõ, tay thì teo tóp, không cần động não cũng thừa hiểu là di chứng của năm tháng không có cái ăn đút vào miệng. Hắn rất rất đói bụng, lả cả người, không còn tý sức lực nào. Hắn là ai, từ đâu tới đây, vì sao Hắn không nhớ gì cả? Chiều đang nắng vàng thật dịu, bỗng nhiên mây đen từ đâu cuồn cuộn kéo tới kéo sập cả bầu trời, không gian trở nên tối đen, mưa xối xả, sấm chớp liên hồi, đám đông chạy ào ào tìm chỗ trú. Nhưng Hắn vẫn không quan tâm, cái Hắn quan tâm bây giờ là trí nhớ của mình. Hắn vẫn không nhớ những gì trước khi trọng sinh hoặc xuyên không qua, giống như ai đó cưỡng chế xóa mất vậy? Trong đầu Hướng Tâm như một cuốn phim chạy roẹt roẹt liên hồi. Kiếp trước Hắn là một bác sĩ phụ sản có danh tiếng, cũng hiểu biết về đông y, ở một đất nước có nền văn minh tiên tiến trên một tinh cầu xanh đẹp với những bờ biển kéo dài bạt ngàn cánh rừng dừa phấp phới trong gió. Tên hắn là Hoa Hướng Tâm, vì con đường y học muốn thành danh cần một quá trình học và nghiên cứu đằng đẵng lại thích độc thân nên đã ba mươi sáu tuổi vẫn chưa chịu lập gia đình. Liệu có phải tai nạn chăng? tự sát? hay ai sát hại thì Hắn vẫn không nhớ được. Càng cố nhớ đầu của Hắn càng nhói đau kịch liệt. Cứ kệ ! Vấn đề chẳng phải là trong truyện tu chân người ta sẽ trọng sinh vào thân xác thái tử quyền quý hay công tử phế vật sao?

- Còn đây là cái gì? Tên ăn mày chết đói ? Cũng quá lắm rồi! Mưa rơi xối cả, càng lúc càng nặng hạt làm đôi mắt hắn đau rát. Thôi thì đến đâu thì hay đến đó vậy, dù không được như câu của kiếp trước đời cho ta chanh chua thì ta pha ly nước chanh thật ngon thì cũng phải chủ động trước hoàn cảnh. Bị động là chết a! Nghĩ xong, bất giác hắn xoa xoa cái bụng vì đói quá! Kiếp trước chưa bao giờ đói thế này! Lúc này, nguyên cả con đường vắng không một bóng người vì mưa chớp giật đùng đùng. Có thể thấy đây là kinh thành. Mắt dáo dát, đảo điên hồi, bỗng mắt hắn sáng rực lên khi có mấy cái bánh bao rơi vãi bên kia đường. Có lẽ do lão bản nào đó dọn sạp hàng quá vội vì mưa chớp nên đánh rơi. Không biết sức lực từ đâu dồn tới, hắn vùng dậy đi nhanh qua đường .

Hắn vừa hào hứng nhặt từng cái bánh bao lên vừa chép chép miệng lẩm bẩm:

- '' Cảm tạ lão bản nào đó ban đồ ăn cho ta! ''

- '' Ha ha!''

- '' Trời không tuyệt đường sống mà!''

- '' Một...hai...ba...bốn!''

- '' Ha ha! Bốn cái bánh bao có thể sống qua đêm nay rồi!''

Tuy nói vậy, nhưng hắn không vội ăn nhanh, ăn hết số bánh bao này. Bởi hắn biết,nếu làm vậy hắn sẽ chết không phải bởi đói mà vì quá no. Ăn từ từ hết hai cái,còn hai cái tìm cách ghói ghém để dành ăn sau. Trước mắt kiếm chỗ trú mưa đã! Bước dưới mưa, hắn lầm lũi đi ra khỏi khu phố. May mắn thay, hắn thấy một cái miếu bỏ hoang ở khu vực hẻo lánh hơn. Thoăn thoắt bước chân, rất nhanh đi vào miếu hoang. Sau khi xem xét một vòng quét dọn qua loa an trí chỗ nghỉ. Ra đứng ngắm thiên địa một hồi thì hắn đứng dưới mái hiên ngửa cổ mà uống nước mưa.

Vừa uống nước, vừa tính chuyện ngày mai ra sao? Đêm đó, hắn lại phải ngủ co ro dưới một bức tượng bệ vệ cao lớn bị phủ đầy mạng nhện. Sáng sớm hôm sau,thức dậy vươn vai, Hướng Tâm phấn chấn lấy lại tinh thần di chuyển về lại trên phố hôm qua. Người hắn dơ bẩn, y phục rách rưới bốc mùi hôi thối. Hắn soi mặt mình trong vũng nước đọng lại sau cơn mưa dài hôm qua, khuôn mặt gầy hóp, xấu ma chê quỷ hờn.

Cái mặt nhìn đã có tướng nghèo bền vững đã đành, đôi mắt lại phản ánh tâm bất chính. Đã khó sinh tồn lại còn khó hơn. Nhưng an ủi cái,tuy túi da này thiếu sức sống nhưng niên kỉ còn trẻ tầm mười lăm tuổi mà thôi.

Ngẫm nghĩ bâng quơ xong hắn lại điệu bộ tự tại thong dong như cũ. Hai tay bắt chéo sau lưng, bước đi trên đường, hắn vừa quan sát mọi người trên phố chợ.

Bất chợt hắn để ý thấy đôi nam nữ đang mua đồ nữ trang. Nhìn nhìn trang phục biết là công tử này phải là con gia đình phú hộ rồi, chắc nhiều bạc lắm đây.

- '' À, dáng bộ thế này e rằng là một công đào hoa ưa sỉ diện đây mà!'' hắn tự nhủ thầm trong bụng mình.

Ánh mắt hắn chợt sáng như biển sao, nở nụ cười tà. Thầm suy tính, Hướng Tâm bước lại gần cúi khom người chắp hai tay hướng về nam công tử đang soi xét chiếc vòng thạch ngọc để mua cho tiểu thư khuê các kia:

- '' Ha ha!''

- '' Đại công tử thật có tuệ nhãn, mắt sáng như đuốc, vòng ngọc trong tay công tử thật hoàn mỹ, chắc chắn là sản phẩm của nghệ nhân trác tuyệt!''

- '' Kết hợp với đại kiểu thư đây không thể hoàn hảo hơn!ha ha!''

Công tử kia quay lại, thấy Hướng Tâm xấu xí, bẩn thỉu thì hơi nhíu mày khó chịu nhưng vốn người trọng sỉ diện lại được tâng bốc trước đại mỹ nhân, người trong mộng cũng nẩy sinh cảm giác khoan khoái, lâng lâng ngập tràn.

Lại phán:

- '' Sao ngươi biết vòng ngọc này có giá trị lớn như thế?''

Nghe thế, Hướng Tâm biết đã chọc đúng chỗ ngứa, lại ra sức xu nịnh công tử trang phục quyền quý kia:

- '' Thưa công tử, tuy hạ dân rách nát nhưng khi gia tộc còn thịnh thế thì hạ dân có gia gia là phú thương, có dụng tâm tìm hiểu trang sức từ thủa nhi đồng nên khá hiểu rõ ạ!''

- ''Ồ, thế à! Ngươi cũng rất có mắt nhìn!ha hả!''

Đại công tử kia mắt mọc trên trán, vỗ ngực tự hào, nhanh tay móc trong túi áo mười lạng bạc, ném cho Hướng Tâm rồi nói:

- '' Ta thưởng cho ngươi!''

Rất nhanh, Hướng Tâm đưa hai tay bắt lấy thỏi bạc nhanh chóng nhét vào túi trong tạm bợ của hắn. Cúi khom người đa tạ công tử kia rồi lủi nhanh vào trong đám đông người. Mặc kệ, người đi đường bịt mũi vừa tránh nó vừa chửi sa sả: - '' Tránh ra, tránh ra, đồ ăn mày hôi thối!''

Với thỏi bạc này, nhiều ngày sau mình không phải lo cái ăn nữa. Sau khi mua ít bánh bao,số còn lại thì để dành. Lại đi về chỗ hôm qua, chỗ dành cho ăn mày thường ngày tụ tập. Thật kì lạ, chỗ này chỉ có hắn với một thằng nhóc tầm mười tuổi là hành nghề ăn xin.

Tiểu tử này, hôm qua đi đâu mình không thấy. Bây giờ, bộ dạng gần đói chết, nằm co quắp lạnh lẽo thân mình.

Thấy Hướng Tâm ngồi xuống bên cạnh, trên tay còn đang cầm mấy cái bánh bao liên tục gặm ăn ngồm ngoàm một cách ngon lành. Tiểu tử mắt lanh lợi hẳn, sán lại ngồi gần, mắt dán vào cái bánh bao mà miệng thì nước dãi chảy ròng ròng.

Nhưng thằng nhóc vẫn không hó hé miệng xin xỏ. Rất có khí phách của đại nam nhi trong tương lai. Nhìn tiểu tử,Hướng Tâm động tâm thở dài, thương tình đưa nó hai cái bánh bao. Đây gọi là lách rách đùm lá rách tả tơi, thằng khốn gặp kẻ cùng đường đây mà. Thằng nhỏ giơ lấy hai bàn tay nhỏ bé gầy trơ xương cẩn thận cầm lấy, không biết từ bao giờ nước mắt ngập tràn hốc mắc, miệng vừa nhai ngấu nghiến vừa cảm ơn Hướng Tâm rối rít:

- '' Đa tạ đại ca, đa tạ đại ca!''

Hướng Tâm nhìn thằng nhỏ ăn ngon lành, trong lòng lại ấm áp hạnh phúc. Từ khi đến thế giới này hắn mới thấy lúc này đỡ cô quạnh, bớt đi cô độc à. Sau khi một lớn, một nhỏ ăn xong, hắn mới lân la tìm hiểu thông tin nơi này thông qua tên tiểu tử ăn mày này. Thì ra vương quốc này tên Hàn Nguyệt, khá nhỏ bé. Không biết nơi khác thế nào nhưng kinh thành khá trù phú, sầm uất giàu có. Còn tiểu tử danh xưng Vân Tiêu lăn lốc ở đây từ thuở bé. Thời gian suốt mấy tháng thời gian sau đó, dù người đời khinh rẻ dè bỉu chê bai hay bắt nạt đi nữa thì hai huynh đệ vẫn luôn luôn sát cánh, đùm bọc nhau sống trụ qua ngày.

Đến một ngày, người thân của Vân Tiêu sau nhiều năm bôn ba, thì cuối cùng cũng tìm được tiểu gia hỏa lang thang cù bất cù bơ này. Thì ra, xuất thân của tiểu tử này quả thật không đơn giản tý nào.

Đấy là một gia tộc có thế lực của vương quốc Tấn Long rộng lớn hơn Hàn Nguyệt nhiều. Có lẽ là mâu thuẫn gia tộc nên bị bắt cóc khi còn mới lọt lòng còn nằm nôi,dù sao trong cái rủi có cái may. Không chết, lại được trở về trong vòng tay của mẫu thân sau mười năm xa cách. Qua sự nói tốt của Vân Tiêu, quản gia gia tộc kia tặng Hướng Tâm vạn lượng bạc để làm kế sinh nhai sau này. Vân Tiêu nước mũi, nước mắt tèm lem, ngồi trên xe tứ mã kéo vừa vẫy vừa gọi lớn Hướng Tâm:

- '' Đại ca,ta ở gia tộc Gia Long đợi ngươi tới! hu hu!''

- '' Nhất định ngày đó sẽ tới! ''

Mắt Hướng Tâm đỏ lên, trong lòng thầm nhủ ta lại cô độc rồi. Gia tộc tiểu tử đang nội đấu nên không tiện cho ta đi theo được.

Lại hai tháng trôi qua, kể từ ngày từ biệt Vân Tiêu thì hắn vẫn chọn làm ăn mày dù có vạn lượng bạc. Nơi kinh thành này đắt đỏ, không có nghề nghiệp thì chẳng mấy chốc lại về kiếp ăn mày thôi.

Hắn có thể mở tiệm buôn bán nhỏ, nhưng cái quan trọng là hắn không có định hướng rõ ràng khi không biết bản thân mình là ai. Nên cứ từ từ suy tính kĩ lưỡng. Hôm nay, Hướng Tâm vẫn như cũ ngồi bên đường, nghĩ vẩn vơ bâng quơ. Thì một nử tử bộ bộ sinh liên bước tới dừng lại chỗ của hắn đang ngồi mang theo hương thơm dễ chịu, lan tỏa không gian xung quanh, khiến tinh thần Hướng Tâm thanh tĩnh đi rất nhiều. Một thân áo tím bồng bềnh trong gió, mái tóc đen tuyền dài quá mông thon nhẹ nhàng vũ động, khinh sa che mặt như trích tiên hàng thế. Nàng thân thể cao dài, bộ ngực đầy đặn tròn trịa, mông cong, vòng eo nhỏ nhắn mê người, khí chất tiên tử tách biệt với bụi nhân gian.

Thật đúng là tuyệt thế giai nhân, đối lập với hắn, gã ăn mày rách rưới dù đã tắm rửa sạch sẽ. Hắn choáng ngợp, dù là kiếp trước cũng không thấy ai xinh đẹp bằng nàng. Nàng vẫn đứng đó, ánh mắt đẹp lúng liếng nhìn hắn không rời. Hắn điều hòa hơi thở cố gắng lấy lại bìnhtĩnh, mở miệng hỏi nàng:

- '' Không biết ta có thể giúp gì cho tiểu thư???'''...

...

Hết chap 1.Chúc cả nhà buổi tối vui vẻ nhé.

...

Bạn đang đọc Ta Là Đế Bá sáng tác bởi HòangHướngTâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HòangHướngTâm
Thời gian
Cập nhật HOANGHUONGTAM
Lượt thích 86
Lượt đọc 2812

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.