Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ba điều kiện

Phiên bản Dịch · 1116 chữ

Tiêu Thần thu hồi mắt không tiếp tục quan sát bàn rèn của mình nữa. Liếc mắt nhìn thiếu nữ đứng trước cửa, hắn cười nói: “Đường đường là đệ tử của Kiếm Ly Từ Tranh, không ngờ lại hạ mình đến tiểu điếm, thật là vinh hạnh.”

Phong Tử Yên trầm giọng nói: “Sao ngươi lại biết?”

Tiêu Thần cười ha ha, đáp: “Nhìn kiếm.”

Phong Tử Yên lại nói: “Thì thế nào?”

Tiêu Thần trợn mắt, nói: “Ngươi thật là có cá tính.”

Phong Tử Yên cau mày, lắc đầu: “Ta là Lãnh Kiếm, ngươi dùng từ này không hợp với ta.”

Tiêu Thần cười ha ha, thì thầm: “Còn bảo không có cá tính.”

“Ngươi có thể không thì thầm được hay không?”

Phong Tử Yên nói xong, đi vào trong cửa tiệm. Nàng nhìn hai cái bàn rèn và lò lửa ở trong nhà, hỏi: “Ngươi có thể rèn được móng ngựa?”

Tiêu Thần trầm ngâm, móng ngựa là vật phổ thông, bất kỳ thợ rèn nào đều có thể rèn. Đừng bảo là hắn, ngay cả thợ rèn học đồ cũng có thể làm được. Nhưng hắn biết nàng hỏi là có ý khác, vì thế gật đầu nói: “Tất nhiên là được, nhưng phải nhìn xem ngươi muốn rèn bằng nguyên liệu gì đã.”

“Nguyên liệu là nham thiết.” Phong Tử Yên nói.

Tiêu Thần ừ một tiếng, chợt nhận ra có điều không ổn. Quay đầu nhìn nàng, hỏi lại: “Ngươi muốn dùng nham thiết làm móng ngựa thật ư?”

Phong Tử Yên nghi hoặc nói: “Tại sao lại hỏi như vậy?”

Tiêu Thần cười nói: “Có thể ngươi không biết, nhưng nham thiết vốn không phải là một loại nguyên liệu được dùng trong việc rèn. Vì loại nguyên liệu này nằm sâu dưới lớp dung nham nóng chảy nên nó có thuộc tính là thuần hỏa. Thuần hỏa ý tứ là bên trong nó chỉ có khí tức hỏa diễm, không có bất kỳ khí tức phong, lôi, thủy, mộc nào cả. Một loại kim loại có thuộc tính toàn bộ đều là hỏa diễm, có ý nghĩ là nó vô cùng cứng chắc. Nó cứng đến nỗi trong thiên hạ hầu như không có người có thể phân giải nó được.”

“Cửu cảnh cũng không được?”

Phong Tử Yên nhíu mày.

Tiêu Thần nhướng mày, lắc đầu: “Không được. Ngươi cần phải hiểu là chiến đấu với phân giải là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Cửu cảnh đúng là rất cường đại, nhưng càng cường đại thì linh khí tích súc trong cơ thể càng mênh mông, một khi vận dụng lực lượng phân giải kim loại sẽ lập tức khiến cho nổ tan xác.”

“Nếu cảnh giới thấp hơn thì sao?”

Phong Tử Yên lại hỏi.

Tiêu Thần tiếp tục giải thích: “Cảnh giới thấp hơn cũng không được, bởi vì như ta đã nói, nham thiết vốn là một loại kim loại thuần hỏa cực kỳ cứng chắc, không có lực lượng khổng lồ thì không cách nào phân giải được.”

“Vậy rốt cuộc phải làm như thế nào mới có thể phân giải được nó?”

Phong Tử Yên phiền muộn nói.

Tiêu Thần vỗ tay một cái sau đó cười ha ha nói: “Ngươi đến đây kỳ thật là một quyết định cực kỳ hợp lý. Ta không chỉ là thợ rèn , còn có thể phân giải nham thiết để rèn nó trở thành móng ngựa.”

Phong Tử Yên lạnh lùng nói: “Ngươi vừa bảo rằng trong thiên hạ không có người phân giải được nham thiết?”

Tiêu Thần nghiêm trang đứng thẳng, giải thích: “Ta đúng là vừa nói như vậy, nhưng ta nói thiếu, đó là ngoài trừ ta ra.”

Phong Tử Yên yên lặng đánh giá Tiêu Thần, một lúc sau nàng hỏi: “Thù sao như thế nào?”

Tiêu Thần nhìn nàng cười không nói, tựa hồ chỉ đang đợi nàng nói ra câu này. Hắn chậm rãi nói: “Không cần ngân lượng, chỉ cần ngươi giúp ta ba việc.”

Phong Tử Yên cau mày: “Nói.”

Tiêu Thần vươn ba ngón tay, chỉ vào ngón thứ nhất rồi nói: “Thứ nhất, giúp ta trông coi cửa tiệm. Mấy ngày nữa ta sẽ ra ngoài thành tìm kiếm nguyên liệu mà ta cần, trong khoảng thời gian này cửa tiệm chỉ có mình ngươi, tất cả đều phải nhờ ngươi trông coi.”

Phong Tử Yên nghi hoặc nói: “Trước kia cửa tiệm này chẳng phải vẫn luôn không có người trông coi hay sao?”

Nghe nàng hỏi như vậy, Tiêu Thần không cảm thấy ngoài ý muốn, nên liền giải thích: “Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ. Mười năm trước ta mở cửa tiệm này, chọc phải không ít người, cũng vì vậy mà mới rời khỏi nơi này để rồi mười năm sau mới một lần nữa quay lại. Đám người kia thù dai, thù từ đời tổ tông đến đời con cháu,nói không chừng không đến một canh giờ nữa bọn họ sẽ đến gây sự đấy.”

“Bọn họ sẽ lấy bàn rèn của ngươi?”

Phong Tử Yên hỏi.

Tiêu Thần lắc đầu: “Không, bọn họ không cần bàn rèn, bọn họ cần cái mạng của ta.”

“Vô vị như vậy?” Phong Tử Yên buồn bực lẩm bẩm.

Tiêu Thần: “...”

Hắn sờ mặt, lần này vươn ra hai ngón tay, nói tiếp: “Chuyện thứ hai... kỳ thật chuyện này không khác gì chuyện đầu tiên cả. Việc mà ngươi cần làm chỉ đơn giản là giải quyết người đến gây sự giúp ta mà thôi. Lấy cảnh giới của ngươi, chắc là không có quá nhiều khó khăn đâu nhỉ!”

“Ngươi biết thực lực của ta chứ?”

Phong Tử Yên ngẩng đầu, nhàn nhạt hỏi.

Tiêu Thần trầm tư, nghĩ tới sư phụ nàng dù sao cũng là thập cảnh, nàng là đệ tử của hắn, nếu không phải thất cảnh thì ít nhất cũng là lục cảnh chứ nhỉ? Thế là hắn nói: “Không biết.”

“Cửu cảnh!”

Phong Tử Yên thản nhiên nói.

Tiêu Thần: “...”

...

Tiêu Thần hít sâu một hơi, vươn ra một ngón tay, thều thào nói: “Việc thứ ba, đừng để ý tới chuyện của ta.”

Phong Tử Yên nghe hắn nói xong liền gật đầu.

Nghĩ ngợi, nàng nói: “Ta sẽ thực hiện ba điều kiện này của ngươi cho đến khi ngươi rèn xong móng ngựa. Trong khoảng thời gian này, hi vọng ngươi đừng giở trò, bằng không kiếm không có mắt, ngươi đừng trách ta.”

Ha ha.

Tiêu Thần cười, lòng không cười.

“Được rồi, một lời đã định.”

“Một lời đã định.”

Bạn đang đọc Ta Là Kiếm Ma của Ta Là Kiếm Ma
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi talakiemma
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.