Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

TA LÀ MÈO, KHÔNG PHẢI HỔ 01

Phiên bản Dịch · 2071 chữ

Tên của ta gọi là Tiểu Hổ, đây là tên chủ nhân cho ta a!

Tuy ta gọi là Tiểu Hổ, nhưng ta trăm phần trăm là mèo á! Thật không rõ tại sao chủ nhân muốn đem cái tên Tố Tiểu Hổ cho ta nữa!

Chủ nhân ta một mình ở trong núi làm ẩn sĩ, mỗi ngày sinh hoạt như các vị thần tiên, ăn được rất ít, có khi còn đoạt được huy chương vàng về việc thức ăn hắn ăn so với ta còn ít hơn.

Chủ nhân ta rất thích mặt một thân áo trắng, cùng với núi tuyết đồng dạng trắng như nhau, đôi lúc ta sẽ có chút nhìn không thấy chủ nhân đứng ở đằng kia. Không phải là vì ta đần, mà là khắp núi đều là tuyết, chủ nhân lại mặc y phục trắng, thật sự là rất khó phân biệt.

Ta thích nhất là nằm chui rúc trong lồng ngực của chủ nhân, ấm áp a, đây là điểm ta thích nhất trong núi tuyết này á.

Chủ nhân nói ta là mèo nhỏ đáng yêu thích làm nũng, điểm ấy ta thực muốn phản đối á! Tiểu Hổ chỉ là sợ lạnh thôi mà…

Hôm nay người lưu lại một mình Tiểu Hổ ta ở nhà, bảo là muốn đi ra ngoài tìm một người bạn cho Tiểu Hổ.

Meow ô~~~~ thật buồn bực quá a!

Ta nhìn chung quanh một chút, không có cái đồ vật nào có thể dùng để giết thời gian hết nha. Nước với lửa chủ nhân đều không có cho ta chơi, chủ nhân nói cái cái loại kia đều rất nguy hiểm.

Ta nhớ có một lần, ta nhìn thấy bên trong cái ao có một Tiểu Hổ khác, muốn sử dụng trảo (chân vuốt) đập nó một cái, nhưng mà xui xẻo ta một thân mèo toàn bộ té ùm xuống, sau mới….

Ô~~~~ Ta phát giác ra ta là một con mèo không có biết bơi… Meow~~~~ Thật là hảo mất mặt.

Vì thế ta biết rõ lời chủ nhân nói nhất định phải nghe, bằng không ta sẽ bị chết rất không minh bạch, vậy thì sẽ chết oan nha.

Cho nên hiện tại mới có thể buồn bực như vậy . . .

Thực chờ mong a, chủ nhân sẽ tìm cho Tiểu Hổ đứa bạn như thế nào a? Nó sẽ không khiến cho ta buồn bực nữa phải không?

Đợi đợi, cuối cùng phi thường không có hình tượng mèo lăn lên giường chủ nhân ngủ.

“Tiểu Hổ, ngươi cái đồ mèo lười này, lại ngủ?” Một bàn tay ấm áp gãi gãi đầu của ta.

Từ từ, là mùi của chủ nhân a!

Meow~~~~ trợn to mắt mèo, chủ nhân trở về là tìm được bạn cho Tiểu Hổ rồi hả?

Chủ nhân ôm lấy ta đi ra bên ngoài, nhìn thấy ngoài cửa có một cái chuồng sắt, bên trong chính là bạn cùng chơi với ta sau này a!

“Rống~

Giãy ra khỏi cái ôm ấp đầy nhớ mong của chủ nhân, đi đến bên cạnh lồng sắt dạo qua một vòng, nhìn thấy con thú bên trong ta thiếu chút nữa hãi tới chết.

Cái kia… Đó là hổ á!

“Như thế nào? Ta hôm nay tìm rất lâu mới tìm được nha! Tiểu Hổ không thể khi dễ người ta a!” Chủ nhân không có phát giác ra ta đang sợ muốn chết, còn đứng ở đằng kia tươi cười rạng rỡ mà nói.

Chủ nhân thực ngốc! Hắn không có phát giác ra cái con hắn tìm là hổ sao a?

Ta chỉ là một con mèo nho nhỏ, như thế nào có thể khi dễ nó ah!

“Tên Tiểu Hổ đã có rồi… Ngươi sau này kêu Đại Hổ a!” Chủ nhân nhìn nó trong lồng, quyết định tên sau này cho nó, “Sau này phải thêm lượng thức ăn cho mèo nữa mới được a…. Kỳ quái, sao cái con mèo này lại bự vậy a?”

Chứng kiến chủ nhân một bên trầm ngâm tự nói, một bên bước trở lại vào nhà. Hơn nữa… còn đóng cửa lại.

Meow ô~~~~ Chủ nhân đem mèo ta bỏ lại bên ngoài nha!

Ô… Ta là con mèo đáng thương bị chủ nhân bỏ mặc. Ô…. Lạnh quá a! Chủ nhân tại sao còn chưa mở cửa cho ta vào nha?

“Uy! Ngươi đừng nhao nhao nữa được không?!” Trong lồng… Đại Hổ gọi, ta không khỏi run rẩy. Không có biện pháp, ai kêu ta là một con mèo vô dụng!

“Ngươi run cái gì mà run! Thật là chưa từng thấy có con hổ nào vô dụng như ngươi!!”

Con hổ? “Ta không phải là hổ a! Ta là mèo!”

Tuy là sợ nó, nhưng thân phận của mèo nhỏ ta tuyệt đối không thể bị người…. bị hổ ngộ nhận…

Thế là ta cố hút lấy dũng khí lớn nhất cùng nó nói chuyện.

“Hắc hắc, tiểu quỷ, ngươi rất vô dụng a! Rõ ràng là hổ, còn muốn gạt ta?” Nó hừ lạnh một tiếng.

“Thật sự mà! Ta là mèo, không có lừa ngươi.” Chúng ta có phải là đang nói chuyện phiếm không a.

Ta là con mèo dũng cảm nhất trên đời, đúng không a? Ta rõ ràng là cùng một con hổ nói chuyện phiếm a!

“Ngươi bao nhiêu tuổi?” Nó hỏi.

“Hai tuổi.” Nói cách khác ta là mèo được hai năm rồi a!

“Ta so với ngươi lớn hơn một năm, ngươi sau này kêu ta là Hổ ca ca a!” nói xong, trưng ra vẻ mặt “có việc mới nhìn ngươi”.

Hổ ca ca so với ta lớn hơn một tuổi, nhưng mà thân hình lại bự hơn rất nhiều.

Meow ô ~~~~~ lạnh quá. . .

“Tiểu quỷ, nếu ngươi lạnh thì đến đây nha!” Hổ ca ca rất lớn vậy mà cũng nhượng ra một chỗ trống nhỏ.

Ta nhìn nó, có chút lo lắng nó có đem ta ăn tươi luôn không…

“Đến đây nha!”

Được rồi, vào luôn! Bị ăn so với lạnh chết vẫn tốt hơn!

Ta lách lách thân mình, thoáng một phát tiến vào. Tại bên cạnh nó ngồi xổm xuống, a, quả nhiên trong lồng sắt ấm hơn bên ngoài nhiều.

Lách vào a lách vào, không phát giác ra đã dựa đến trên người nó rồi, cọ cọ a, Hổ ca ca có cái bụng ấm lắm nha, so với ở trong ngực chủ nhân còn ấm hơn!

“Ngươi như thế nào lại lạnh như thế a? Ta còn chưa thấy qua con hổ nào lại sợ lạnh như ngươi…” Hổ ca ca dùng móng vuốt sờ sờ đầu của ta, kỳ quái nói.

“Ta là mèo á!” Ấm áp, ta lại muốn ngủ, trước khi nhắm lại cũng muốn làm sáng tỏ thân phận mèo.

“Ngươi tiểu quỷ này, như thể nào lại không phân rõ chính mình là hổ hay mèo sao a?”

_<… Hổ ca ca thực đần! Vậy mà còn cho ta là hổ…

Buổi sáng thức dậy, phát giác chính mình vẫn đang nằm trong ngực Hổ ca ca, chỉ là chúng ta đều đang ở trong phòng rồi.

Chủ nhân đem nhốt chút ta ngoài phòng để tỏ lòng áy náy liền nấu thiệt nhiều đồ ăn cho chúng ta ăn a!

Chủ nhân cho đến bây giờ vẫn còn tưởng rằng hắn tìm chính là con mèo, mà Hổ ca ca vẫn cho ta là con hổ…

Thật sự là hai cái đồ đần!

Từ khi Hổ ca ca đến, cuộc sống của ta đã không còn buồn bực nữa, nó có khi sẽ kể một ít chuyện bên ngoài cho ta nghe, như là cảnh núi tuyết soi bóng trên mặt hồ rồi sông băng gì gì đó. Có thiệt nhiều thứ ta đều chưa có xem, bị nó nói làm co ta trợn mắt há hốc mồm.

Bất quá ta tuyệt không muốn đi xem, bởi vì ta không nỡ xa chủ nhân á!

Hôm nay, chủ nhân đi ngủ, Hổ ca ca cùng ta ở ngoài cửa chơi. Nói là chơi, kỳ thật ta chỉ là lăn qua lăn lại trên bụng Hổ ca ca mà thôi.

Ta rất thích lông của Hổ ca ca a, vừa mềm vừa ấm vô cùng thoải mái.

Đột nhiên, Hổ ca ca đem ta bảo hộ ra đằng sau, khẩn trương nhìn phía trước.

“Tiểu quỷ, nhanh đi tìm chỗ trốn đi!” Hổ ca ca nói.

Ta mới không đi á! Tuy không rõ lắm là cái chuyện gì, nhưng mà lấy trực giác mèo nhỏ ta ra mà nói, ta biết rõ nhất định là có động vật lạ hướng chúng ta đi tới.

“Hắc hắc! Ta tưởng là ai, nguyên lai chỉ có hai tiểu động vật.” Một đoàn chó săn ngay tại phía trước chúng ta, cho dù Hổ ca ca là hổ, nhưng đối phương là đoàn chó săn a, Hổ ca ca tuyệt đối ứng phó không nổi.

“Tiểu quỷ, ngươi còn ở lại đây làm cái nha? Nhanh trốn đi!” Hổ ca ca không quay đầu lại, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấ bộ dạng sợ hãi của nó.

“Huynh đệ bọn ta đói đã lâu rồi, hiện tại chính là dễ dàng tìm thấy ít đồ ăn, coi như số cái ngươi không tốt đi.”

Nói xong, một đoàn chó săn hướng chúng ta nhào đến, Hổ ca ca dùng chân sau đem ta đá qua một bên.

Ta nhìn thấy Hổ ca ca cùng chúng đánh nhau, Hổ ca ca còn chảy rất nhiều máu.

Ta rất muốn hỗ trợ, nhưng mà không biết phải giúp như thế nào.

Tốt quá, chủ nhân lúc này từ trong nhà đi ra, hắn vung tay lên, đám chó săn kia lập tức bị quăng đến cái địa phương rất xa, dậy không nổi.

Ta chạy đến bên người Hổ ca ca, nhìn thấy nó bị thương rất nặng, Meow ô….

“Tiểu quỷ, may mắn… may mắn ngươi không có việc gì.” Nói xong, Hổ ca ca liền hôn mê bất tỉnh.

Chủ nhân ôm nó vào trong phòng trị liệu, ba ngày sau, Hổ ca ca mới tỉnh lại.

“Rống ô…. Đau quá…” Nghe được tiếng kêu của Hổ ca ca, ta lập tức xông qua, thay nó thè lưỡi liếm một phát lên vết thương của nó.

“Ngươi thật đần! Bị thương thành cái dạng này!” Ta đây bây giờ mới nghĩ tới, “Ngươi lúc đó chỉ cần chạy đi sẽ không có chuyện gì đâu nha!”

Ta biết rõ nó có thể chạy trốn rất nhanh.

“Nếu ta mà chạy, ngươi sẽ bị ăn á! Đần!!”

Nguyên lại là phải bảo vệ ta…. Ta cảm động tiếp tục thay nó liếm liếm.

“Ta mới không thể để cho hổ ta thích bị khi phụ như vậy…” Mặc dù thanh âm rất nhỏ, nhưng mà ta vẫn có thể nghe được.

Mặt xấu hổ đỏ hồng lên, may mắn còn có lông, bằng không thì bị lộ tẩy rồi…

“Ngươi tiểu quỷ thật vô dụng, sau này ta phải dạy ngươi làm một con hổ có bản lĩnh mới được.” Hổ ca ca nói như vậy.

“Ta không phải hổ !” Ta rõ ràng là mèo, tại sao lại cứ nói ta là hổ?!

Như vậy là đụng chạm thương tổn tới tự tôn mèo nhỏ ta đây a!

“….Đau quá.” Hổ ca ca định giơ trảo đụng đụng ta, lại đụng phải miệng vết thương đau nhức rống một tiếng.

Ta ngay lập tức đi liếm liếm. . .

“Hai cái con mèo nhỏ này thật đáng yêu….” Chủ nhân vừa tới liền chứng kiến bộ dạng chúng ta như vậy, buồn cười nói.

_<. . . Chủ nhân cùng Hổ ca ca đều thực đần.

Cứ như vậy, một người một hổ một mèo ở trên chân núi, thật hạnh phúc a…

Chủ nhân cùng Hổ ca ca đều rất sủng ta.

Nhưng mà, Hổ ca ca có hơn một lần muốn ăn ta nga….

Hắc hắc! Nó mới không từ bỏ được á! (Đại Hổ: có một loại phương pháp ăn khác á…. Hôm nào muốn thì tìm tiểu quỷ thử một lần…)

Bất quá, ta còn một làm sáng tỏ một chuyện: Ta là mèo nhỏ, không phải hổ!

Bạn đang đọc Ta Là Mèo, Không Phải Hổ! của Thanh Ninh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 90

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.