Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chó dại.

Tiểu thuyết gốc · 1096 chữ

"Ôi hoàng đế bệ hạ của ta, huynh còn sống chứ ?"

Linh Họa cười cợt bước vào tẩm điện.

Đông Phương Nguyệt Chu ngồi phê duyệt tấu chương, nghe tiếng gọi cuả Linh Họa thì xuýt đánh rơi bút ra.

Mẹ nó, cô không thể hành lễ bình thường được hả!

Hắn đặt bút xuống, giật giật khóe miệng mà nặn ra một nụ cười với Linh Họa.

"Trẫm vẫn ổn, không biết Linh cô nương tìm trẫm có việc gì ?"

Linh Họa phất phất tay, nói.

"Uây ~ Cũng chẳng phải có chuyện lớn gì, chỉ là bàn một chút về vấn đề nạp phi cho hoàng thượng thôi."

Đông Phương Nguyệt Chu nhíu nhíu mày.

"Ý ngươi là trẫm lên nạp phi để củng cố thế lực của mình ?"

"Chứ không thì là gì ? Cái ghế ở đại điện của ngươi đang được người ta thèm dỏ dãi ra kìa."

"Vậy sao cô nương không tự kết duyên cho mình đi."

Linh Họa khinh bỉ nói.

"Ngai của ngươi thì ngươi tự trông, nói ta làm gì ? Hậu cung của ngươi luôn trống vắng, lão cáo già đó cũng dâng tấu chương rồi đấy thôi, để lâu lỡ dân chúng nói ngươi 'không được' thì lúc đấy lại vội vàng nạp phi, hại ta phải giúp ngươi xem xét cả đống tranh tú nữ với chả giai nhân."

"Mà tính ra cũng lạ, ngươi sao lại không thích nạp phi nhỉ ? Cũng trai tráng 25 rồi, đừng nói là thực sự không được đó nha..."

Đông Phương Nguyệt Chu :"..."

"Trẫm cảm thấy Linh cô nương có vẻ cũng rất tận tâm với cái chức Quốc sư này."

"Biết làm sao được, xuyên vào cái thân thể này thì đành phải tỏ ra có trách nhiệm một chút thôi." - Cô ngao ngán thở dài.

Dường như đang suy tư chuyện gì, cô trầm ngâm một chút.

"Trẫm thấy bên chỗ Tạ phủ càng ngày càng bành trướng rồi, trên triều cũng kiêu căng hơn trước." - Đông Phương Nguyệt Chu cũng nghiêm túc bàn chuyện với cô, xét ra, hắn thấy cô cũng không hề có ý định gì xấu, nên cũng khá tin tưởng cô.

"Chả trách, Chiến thần, Tứ vương gia, Giáo chủ Ma giáo, còn có đệ nhất thương gia của Sở quốc, ...bao nhiêu nhân vật lớn đều có nguy cơ bị lão già này thu hết vào phe mình, mà hết thảy đều là nhờ đích nữ nhà lão, thiện tai thiện tai ~ Ta chưa bao giờ thấy một cuộc tạo phản nào mà tất cả tai to mặt lớn đều đồng lòng thế này, Đông Phương Nguyệt Chu, Tạ Tranh này quả thực là đã tạo nên kỳ tích nha ~ "

"Trẫm cũng khá ngạc nhiên với mấy việc này..."

Lần đó Linh Họa ngầm nhắc hắn lưu ý Tạ Tranh, thực ra hắn cũng không quá để ý, nhưng đại loại thì cũng phái ám vệ theo dõi, thông tin về quan hệ mờ ám của Tạ Tranh trên mặt bàn khiến hắn không khỏi có chút ngạc nhiên.

"Lợi dụng một nữ nhân để thu nhặt quyền lợi, cách làm này không khỏi có chút thô bỉ, nhưng hiệu quả cũng không tệ nha... Chỉ tiếc là rủi ro khá lớn..." - Linh Họa bĩu môi lơ đãng nhìn ra cửa sổ.

Đêm rằm trăng sáng, không khí lạnh lẽo tĩnh mịch, nếu tập trung còn có thể nghe thấy tiếng côn trùng dáo dác.

"Nếu giết Tạ Tranh luôn thì sao nhỉ ?" - Không hiểu sao Linh Họa lại có cái suy nghĩ này. Giết Tạ Tranh, làm sạch sẽ một chút, không phải là sẽ xong chuyện ư ? Cô vốn không sợ cái gì mà khí vận chi nữ, càng không lo pháp tắc thế giới này sẽ bài trừ mình.

Mà thôi, như thế thì cũng không được vui lắm, ở cái thế giới thứ nhất kia, cô giết nam chính nữ chính đơn giản vì bản thân bực mình khi bị một cái hệ thống vô năng bắt đi, cái này vô cùng ảnh hưởng tới sự kiêu ngạo của cô đó nha.

"Ngươi đừng quan tâm thứ vừa rồi ta nói, kể cả có giết được, thì việc lại nhiều thêm thôi."

"Tiểu Họa nói có lý. Trẫm thực ra cũng đã từng nghiệm ứng cái phương pháp này, nhưng cũng đành bác bỏ."

"Lão hồ ly chỉ cần nói người giết là ngài, thì lập tức họ sẽ chĩa mũi giáo vào ngài thôi, có khi còn hận nhiều hơn đấy chứ." - Linh Họa lôi gói bánh ra ăn, đoạn nói tiếp. - "Chúng ta mà muốn động thủ với bất cứ người nào thì cũng rất đau đầu. Đặc biệt là Thẩm Tư Thanh."

Đông Phương Nguyệt Chu thó tay vào gói bánh của Linh Họa, toan ăn chung thì bị cô ném cho một cái nhìn sắc bén.

"Bỏ ngay cái móng heo của ngươi ra mau."

Đông Phương Nguyệt Chu : Quỷ keo kiệt!

Có tí bánh cũng không cho trẫm, cái này không phải là trung thần đúng nghĩa !

"Thẩm Tư Thanh bốn năm nay trấn thủ biên giới, bảo vệ quốc gia khỏi bộ tộc phương Bắc tàn bạo, là nỗi e dè duy nhất đối với quân Hung Nô. Trẫm quả thực cũng không muốn hắn chết..."

"Cái này thì ta hiểu. Hắn chết ắt nước sẽ loạn, nhưng để hắn sống thì cũng không phải lựa chọn hay." - Linh Họa chống cằm cười. - "Nhà ta ngày xưa có nuôi một con chó trông nhà. Ta vẫn còn nhớ rất rõ ta đã từng thích nó như thế nào, nó cũng vô cùng trung thành với ta, nhưng khổ nỗi, đột nhiên có ngày nó phát điên lên đi cắn người. Thế là cha ta đã giết nó luôn. Tương tự, nếu Thẩm Tư Thanh phát điên 'cắn ngược' hoàng thất, thì quả thật, bệ hạ phải diệt hắn giống như cha ta đã diệt con chó đó."

"Người ta đều nói hoàng thất vô tình, nhưng nếu giữ lại tình nghĩa với thứ 'chó dại' đó, thì chết mẹ nó à!"

"Đông Phương Nguyệt Chu, ta tin tưởng năng lực của ngươi. Đừng làm ta thất vọng nha ~ "

Linh Họa nói, toan cầm túi bánh tiêu sái đi về phủ Quốc sư.

"À đúng rồi, nhớ xem xét mà đi nạp phi đi nhá !" - Cô cũng không quên bổ sung thêm câu này.

Bạn đang đọc Thời Đại Chủ Thần sáng tác bởi Lalalenna
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Lalalenna
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.