Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không thể bạc đãi tiểu mỹ nhân.

Tiểu thuyết gốc · 754 chữ

Linh Họa trưng cái mặt 'ta biết mà' ra.

Tạ Lăng Huyền vội vàng lấy tay che ngực lại. Chỗ rách vừa nãy còn lộ ra ít cảnh xuân trắng nõn. Tạ Lăng Huyền sợ hãi quỳ xuống. Tể tướng tức giận đập bàn.

" Nghịch nữ, ngươi có biết ngươi đang làm gì không hả ? Thật không có chút liêm sỉ nào hết! "

Lão tể tướng chính là cái loại người coi trọng lợi ích hơn con cái. Tạ Tranh sinh ra là đứa ngốc nên đã bị ông vứt bỏ không thương tiếc, bất quá, không có đích nữ thì ông ta còn có thứ nữ mà. Tạ Lăng Huyền trên cái cơ sở đó chính là nếu biểu hiện có ích thì được ông ta nâng đỡ và sủng ái, nhưng nếu vô dụng như Tạ Tranh trước đây thì rất nhanh sẽ bị đào thải thôi. Gần đây, việc Tạ Tranh thông minh hơn đã khiến ông có chút lưu tâm. Hơn nữa, ở trong phủ, Tạ Lăng Huyền đã bị ăn thiệt không ít từ Tạ Tranh, nên việc ông ta không nói một lời liền mắng cũng là hết sức bình thường.

Suy cho cùng, mang danh đích nữ vẫn là tốt hơn mà.

Tạ Lăng Huyền quỳ trên nền nhà lạnh lẽo, cơ thể run bần bật vì sợ hãi. Rất nhiều ánh mắt ác ý nhìn cô, có khinh bỉ, có vài kẻ còn phun ra những từ ngữ thô tục.

" Tể tướng cứ bình tĩnh nào ~ Quý nữ nhà ông đáng yêu thế này sao ông có thể nỡ nặng lời chứ ?~"

Giọng nói quyến rũ của Linh Họa đầy châm chọc. Trên người Tạ Lăng Huyền khoác một cái áo khoác trắng mỏng che đi chỗ quần áo bị rách kia đi. Cô mơ màng nhìn nam nhân cấm dục lạnh lùng vừa giúp mình. Khuôn mặt trắng nõn không tự chủ được mà ửng đỏ như cánh hoa đào nở rộ đầy xinh đẹp.

Đẹp quá...

Đó dường như là tất cả những gì mà Tạ Lăng Huyền có thể nghĩ lúc bấy giờ.

Người nam nhân yêu nghiệt như thần tiên, cao cao tại thượng không thể với tới.

Nhưng trái tim cô ta từ khi nhìn Linh Họa đã đập chậm một nhịp. Đôi mắt si mê mang theo sự tôn sùng với Linh Họa.

Tạ Lăng Huyền kéo sát cái áo khoác vào người. Hương bạc hà mát lạnh thoang thoảng trên chiếc áo kia quả thực vô cùng dễ chịu. ( Có mùi bách hợp nha ~)

Linh Họa hướng phía hoàng thượng nói.

" Tiểu mỹ nữ cũng đã vô cùng cố gắng mà tập luyện rồi, nhưng xem ra là gặp một chút sự cố. Hi vọng hoàng thượng sẽ không trách phạt Tạ tiểu thư."

Đông Phương Nguyệt Chu cười.

" Hiếm khi thấy ái khanh của trẫm quan tâm tới một nữ nhân, không phải là thích Nhị tiểu thư phủ tể tướng đấy chứ ?"

Linh Họa quả thật muốn cạn lời với tên hoàng đế này, suốt ngày chỉ có một câu ' không phải ngươi thích ... đấy chứ' làm người ta phát chán mà.

Trái ngược , Tạ Lăng Huyền lại vô cùng chăm chú nhìn Linh Họa.

Linh Họa trả lời cùng một giọng điệu vô cùng bình thản.

" Mỹ nhân gặp khó khăn thì đương nhiên là ta phải giúp rồi. Hơn nữa, đâu thể để một báu vật vô giá thế này quỳ trên sàn nhà. Phải không ?"

Tạ Lăng Huyền đỏ mặt hơn. Lời này...liệu có phải ý của quốc sư là rất thích cô ta không?

Huyết Kiếm : Chủ Nhân, ta biết ngài là người trong sạch hơn bất cứ ai nên đừng có nói chuyện mờ ám thế mà!

" Được rồi. Nếu ái khanh đã lên tiếng thì trẫm cũng không trách Nhị tiểu thư nữa ."

Linh Họa nhẹ nhàng đỡ Tạ Lăng Huyền dậy. Cô cũng lịch thiệp mà không có ý định ăn đậu hũ của nữ phụ. Hành động đầy nho nhã của cô khiến nhiều quý nữ khác cắn nát cả cái khăn tay.

AAAAA! Họ cũng muốn được quốc sư choàng áo!!! Cũng muốn được đỡ dậy mà !!!!!!

Linh Họa trở về chỗ ngồi của mình.

" Quốc sư không ngờ lại là người có lòng bao dung như vậy, giờ ta mới biết đó ~"

Tứ vương gia lên tiếng.

Bạn đang đọc Thời Đại Chủ Thần sáng tác bởi Lalalenna
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Lalalenna
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.