Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiếng Kêu Cứu

Phiên bản Dịch · 1146 chữ

Nếu là người bình thường, hắn còn có thể cùng đối phương thử liên lạc, nhưng nếu là võ giả mất khống chế, vậy hắn chỉ có thể tìm cách đối phó đối phương.

Cũng may vừa rồi nhìn thoáng qua, nữ nhân kia không có dấu hiệu mất khống chế, khả năng này cũng không cao.

Đương nhiên, không loại trừ khả năng nữ nhân kia mất khống chế, nhưng nàng vẫn có thể duy trì bộ dáng của một người bình thường.

"Đã khuya, đi ngủ thôi."

...

"Hả? Nam ca, làm sao ta cảm giác ngươi có gì đó khác khác so với trước kia?"

Trong khi ăn sáng, Vương Trọng nghi ngờ nhìn Tô Nam.

“Có gì khác biệt?” Tô Nam sửng sốt một chút, sau đó như nghĩ tới điều gì, mặt không chút thay đổi nói.

Rõ ràng, điều này là do sức mạnh của hắn ta tăng vọt.

Bị Tô Nam hỏi, Vương Trọng nhất thời không biết trả lời như thế nào.

Lại quan sát tỉ mỉ bộ đồng phục của Tô Nam một chút, đột nhiên hắn như phát hiện cái gì nói: "Dáng người của ngươi tốt hơn trước."

Lời vừa ra khỏi miệng, hắn lại nghĩ tới điều gì, khẳng định nói: "Đúng vậy, dáng người của ngươi so trước kia khá hơn, ta nhớ rõ trước kia cơ bắp của ngươi cũng không có như vậy săn chắc."

Vừa nói vừa một hơi ăn sạch bữa sáng trong tay, bước lên phía trước, không nhịn được siết chặt cánh tay Tô Nam.

Lúc này hắn không khỏi lại kêu lên một tiếng: "Tê! Nam ca, ngươi rèn luyện như thế nào mà cơ bắp săn chắc như vậy."

"Cái này bình thường thôi? Nếu như ngươi mỗi ngày kiên trì chống đẩy hai ba trăm cái, gập bụng hai ba trăm cái, hiệu quả vẫn như ta." Tô Nam nhàn nhạt nói.

"Hai ba trăm cái chống đẩy? Không được không được!" Vương Trọng liên tục lắc đầu.

Có lẽ chống đẩy hàng trăm cái chẳng là gì khi hắn ta còn trong quân ngũ, nhưng bây giờ hắn ta đã bước ra xã hội, với áp lực cuộc sống ngày, thời gian dành cho việc tập thể dục mỗi ngày ngày càng ít đi, điều đó đương nhiên khiến sức khỏe của hắn ta giảm sút. thể chất cũng hạ xuống.

Làm sao biết Tô Nam chỉ là bịa chuyện một chút, đúng là Tô Nam có luyện tập hằng ngày nhưng cường độ cũng không cao như vậy.

Những gì hắn nói vừa rồi chỉ là để che đậy cho việc thân hình của mình đã thay đổi.

"Cố gắng thực hiện như ta nói, thân hình đẹp tự nhiên sẽ tới."

"Khó a, ta vẫn còn nhiều việc phải làm không có thời gian luyện tập như thế a."

Vừa nói, Vương Trọng lại nghĩ tới điều gì, nói: "Phố đi bộ bên cạnh khách sạn của chúng ta có một nhà hàng thịt nướng mới mở, nghe nói hương vị rất ngon. Nam ca, tối nay ta mời ngươi ăn thịt nướng." "

Tô Nam nói: "Ăn thịt nướng cũng được, bất quá lần trước ngươi mời, lần này đến phiên ta."

"Nam ca, giữa chúng ta còn cần phân biệt như vậy nữa a, ai mời cũng như nhau thôi, có mấy đồng tiền không cần tính toán a." Vương Trọng nói chuyện giống như tiền không quan trọng đối với hắn.

Tô Nam liếc hắn ta một cái, không khách khí nói thẳng: "Ở trước mặt ta mà còn giả vờ giàu sang hả? Ta còn không biết ngươi sao, hơn một nửa tiền lương hàng tháng của ngươi đều được gửi về nhà. Nếu không phải vì tiền lương ở đây cao, sợ rằng ngươi thậm chí không có tiền ăn sáng.”

Nhà Vương Trọng không giàu, trước kia cũng được, cha mẹ còn sống, không thể nói là khá giả, nhưng vẫn đủ ăn đủ mặc.

Nhưng một năm trước, một tai nạn đã khiến gia đình ban đầu tan nát, hiện tại tất cả chỉ do một mình Vương Trọng chống đỡ.

Đến nỗi khi Vương Trọng vừa xuất ngũ và đến làm việc trong một khách sạn, hắn ta đã nhiều lần vay tiền Tô Nam để vượt qua giai đoạn đó.

"Không phải như vậy, mặc kệ ta nghèo như thế nào, vẫn có tiền đãi nam ca ăn thịt nướng."

“Không cần nói nữa, hôm nay ta mời ngươi.” Tô Nam phất phất tay.

...

Màn đêm buông xuống.

Sau một ngày làm việc, Tô Nam và Vương Trọng ngồi bên ngoài một nhà hàng thịt nướng, vừa trò chuyện vừa ăn thịt nướng.

"Nam ca, ngươi tuổi không còn nhỏ, làm sao không tìm bạn gái a?"

Vương Trọng rất ngạc nhiên, Tô Nam đã ngoài hai mươi, ngoại hình vẫn được coi là đẹp trai, dựa theo lẽ thường độ tuổi này cho dù chưa kết hôn cũng phải có bạn gái rồi.

"Ta tạm thời không có ý nghĩ này." Tô Nam nhàn nhạt nói.

Vương Trọng trợn tròn mắt nói: "Nam ca, có muốn ta giới thiệu cho ngươi một người không? Ta có một em họ cùng tuổi ngươi, còn độc thân."

"Không cần, mau ăn của ngươi đi, đi ăn cũng không chặn nổi miệng của ngươi."

"Ta nói là sự thật, ta nói cho ngươi biết, biểu muội của ta không đơn giản, thân hình cùng dung mạo của nàng tuyệt đối không thể chê."

Nói xong, Vương Trọng thậm chí còn bắt đầu lấy điện thoại ra để tìm ảnh.

Đột nhiên, vào lúc này, xa xa truyền đến một trận xôn xao.

Ngay sau đó, kèm theo tiếng la hét, một số phụ nữ kêu cứu.

"Giết người! Giết người! Cứu!"

"Mọi người, chạy đi, yêu vật! Hắn là yêu vật!"

Tiếng kêu cứu bất ngờ ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh, và mọi người đều vô thức nhìn về hướng phát ra âm thanh đó.

Cách đó không xa là một trung tâm mua sắm khá lớn, không biết lúc này trong trung tâm mua sắm đã xảy ra chuyện gì, một lượng lớn khách hàng hoảng sợ chạy ra ngoài, lần lượt la hét, hiện trường một mảnh hỗn loạn.

"Giết người giữa đường? Bây giờ là thời đại nào rồi, còn có người dám giết người trên đường sao?"

"Nam ca, chúng ta đi xem một chút."

Vương Trọng đột ngột đứng dậy, không chút nghĩ ngợi kéo Tô Nam về phía trung tâm mua sắm.

Tô Nam bị Vương Trọng kéo theo, nhưng ngay khi hắn ta đến gần trung tâm mua sắm, vẻ mặt của hắn ta đột nhiên trở nên nghiêm nghị.

Bạn đang đọc Ta Lặng Lẽ Thăng Cấp Trong Thế Giới Yêu Ma (Dịch) của Đan Sắc Nhãn Kính
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xathucoi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 430

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.