Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đê phẩm

Tiểu thuyết gốc · 1568 chữ

Kiếp trước La Tu đọc có sở thích đọc tiểu thuyết mạng để tiêu khiển, nên mấy cái tình tiết này hắn gặp nhiều không đếm xuể.

Thực tình mà nói, hắn cũng không ghét bỏ gì mấy với “kim thủ chỉ”, bởi nó vốn là vật không thể thiếu của những nhân vật chính, mang tính chất quyết định rất nhiều vào tương lai của họ. Có một phụ trợ đắc lực như vậy, La Tu làm sao mà cự tuyệt được chứ.

Vấn đề là, thứ La Tu cảm thấy ngán ngẩm ở đây, chính là cái sáo lộ cũ rích thế này.

“Thế giới cao võ, võ giả, hung thú, kim thủ chỉ,… đây đích thực là mô típ thường thấy. CMN, đừng có nói với ta là sẽ đột nhiên xuất hiện mấy cái tình cảnh kiểu anh hùng cứu mỹ nhân hay trang bức đánh mặt nha! Tình tiết máu chó như vậy lão tử dị ứng lắm đó.”

Nguyên do khiến La Tu cảm thấy có chút không chịu nổi mấy cái đường lối kịch bản như này, đơn giản là vì tính chất phi thực tế của nó.

Trong số những tiểu thuyết thể loại huyền huyễn hay cao võ mà hắn từng đọc, phần lớn cốt truyện sẽ đi theo chiều hướng như vậy: đầu tiên là xuyên qua thân thể của một tên phế vật bị coi thường, sau đó nhân vật chính sẽ giả trư ăn thịt hổ, vả mặt mấy tên từng kinh bỉ mình. Rồi là sẽ bắt gặp mỹ nhân nào đó, chỉ cần dăm ba vài hành động kiểu:”ta nguyện ý vì nàng hi sinh tất cả, bla bla bla…” là món ngon sẽ tự dâng đến miệng. Rồi lại vả mặt, tán gái, vả mặt, tán gái,…

La Tu vốn có suy nghĩ rất logic và thực dụng, nên khi bắt gặp mấy tình tiết cực kì, cực kì phi lý như thế, đơn giản là sẽ nổi xung lên rồi.

“Cái quái gì vậy, sao nhân vật chính toàn xuyên qua mấy tên đẹp mã vậy, lần thứ mấy liên tiếp rồi hả? Tác giả các ngươi có biết cái gọi là xác suất không vậy?”

“VCL, sao chỉ mới giúp đỡ vài lần mà nữ chính đã đổ rồi hả? Các ngươi có biết theo đuổi 1 cô gái khó khăn lắm không hả??? Vẫn biết là đây là thế giới giả tưởng, nhưng ít nhất thì phải có chút thực tế chứ, cảm xúc con người sao dễ dàng bị điều khiển như vậy được, tác giả định biến nữ chính thành gái bán hoa ngoài đường à???”

“ĐCM, cái lũ nhân vật phụ mất não này, trước khi trào phúng người khác thì ít nhất cũng phải thăm dò thực lực trước chứ, các ngươi làm thế nào mà vẫn sống đến được bây giờ vậy? IQ các ngươi còn chả bằng một thằng học sinh cấp 2 nữa! AAA, điên tiết quá đi mất.”

Chả biết từ lúc nào, La Tu đã nảy sinh cảm giác bài xích với mấy cái tình tiết cẩu huyết này. Không, phải nói là cực kì bài xích mới đúng.

Thế nên, khi biết được bản thân cũng có kim thủ chỉ, La Tu không khỏi rùng mình một cái, nghĩ rằng liệu bản thân có đụng phải mấy việc như thế không. Hắn có cảm giác không lành, rằng tương lai phía trước sẽ không phải là một con đường dễ dàng.

Không được, lão tử có chết cũng quyết không để bản thân rơi vào con đường tà đạo đó được.

‘Cũng may, nguyên chủ vốn là một cô nhi, cũng không có anh chị em hay bà con họ hàng nào, về mối quan hệ thì cũng không đặc biệt thân với ai cả. Tốt lắm, chỉ cần như vậy cũng đủ để loại bỏ một đống drama có thể phát sinh rồi.’

‘Đúng rồi, cứ bình tĩnh lại, không việc gì phải lo lắng. Dù sao thì không có gì khẳng định rằng những gì ta nghĩ là đúng, là ta nghĩ nhiều rồi.’

Trải qua một phen ngẫm nghĩ, tâm tình của La Tu lặng yên trở lại. Hắn dồn sự chú ý của mình về nghi thức giác tỉnh, trong đầu mặc niệm hai chữ “hệ thống”.

Một bảng thông tin màu xanh hiện ra trong tâm thần La Tu, từng hàng chữ được ghi chép đơn giản bên trên mặt bảng.

“Tính danh: La Tu

Cảnh giới: Không có

Công pháp: Không có

Nguyên khí:0”

Chỉ có như vậy. Thông tin được hiển thị hết sức ngắn gọn, thỏa thỏa đặc trưng hệ thống trong những bộ tiểu thuyết. La Tu nhìn phát đã hiểu rõ công dụng của hệ thống này.

“Nguyên khí mà hệ thống nhắc đến hẳn là vật cần thiết để nâng cao cảnh giới và công pháp của ta. Vấn đề là làm sao thu thập được nguyên khí đây.”

“Nguyên khí +0.1”.

“Hửm?”

Thanh âm thông báo của hệ thống bỗng nhiên vang lên, cùng lúc đó La Tu cảm giác được nguyên khí trong Giác Tỉnh Châu ẩn ẩn giảm đi một chút.

“Vậy mà lại có thể chuyển đổi nguyên khí trong Giác Tỉnh Châu thành nguyên khí hệ thống sử dụng được. Ừm, tốc độ khoảng chừng 1 giây 0.1 nguyên khí.”

“Không biết ta có thể hấp thụ được bao nhiêu nguyên khí đây, tốt nhất là để ta trước khi hoàn thành thức tỉnh hút nhiều nhất có thể, dù sao bản thân cũng không biết cách gì khác để thu thập nguyên khí, của trời cho không thể lãng phí.”

Ngoại giới, từ lúc La Tu bắt đầu nghi thức thức tỉnh đã hơn một phýt.

“Đã lâu như vậy mà Giác Tỉnh Châu vẫn không có phản ứng gì, xem ra là thức tỉnh thất bại.” Một bên vẫn đang đứng chờ lão sư thở dài một hơi.

Trường học quy định, lớp nào càng có nhiều học sinh thức tỉnh, thì lão sư chủ nhiệm lớp đó lương bổng năm nay sẽ càng được thưởng cao, nên hắn tự nhiên hi vọng là trong lớp càng nhiều càng tốt.

Tuy nhiên, đang muốn cất tiếng gọi La Tu hắn, bỗng nhiên tròng mắt hơi co lại, khuôn mặt đầy vẻ mừng rỡ.

Chỉ thấy vẫn luôn không chút động tĩnh Giác Tỉnh Châu, bỗng nhiên phát ra một luồng sáng nhẹ. Tuy ánh sáng rất mơ hồ, lập lòe bất định, nhưng chung quy vẫn là có phát sáng, đại biểu vị bạn học này có tu luyện thiên phú.

“Bạn học La Tu, bạn học La Tu,…”

“Hửm? Vương lão sư, ngài gọi ta à?”

“Đúng vậy. Chúc mừng ngươi thành công thức tỉnh tu luyện thiên phú, tuy chỉ là đê phẩm, nhưng vẫn là có thể tu luyện được.”

“Đê phẩm? Lão sư, ta quên mất phân chia cấp bậc của thiên phú rồi, ngài có thể sơ lược cho ta được không?”

“À ừ, theo những gì ta biết, thì thiên phú được chia lần lượt từ thấp đến cao là: đê phẩm, thứ phẩm, hạ phẩm. trung phẩm, thượng phẩm. Bất quá, ta nghe nói vẫn là có cấp bậc cao hơn, nhưng tại Xuyên Vân Thành cái này một cái thành nhỏ, chưa từng xuất hiện bất cứ loại kia siêu cấp thiên tài.”

“Ồ, nghe lão sư nói, xem ra thế giới này rất rộng lớn, để cho ta một phen mở rộng tầm mắt rồi.”

“Cái kia là đương nhiên, thế giới này núi cao có núi cao hơn, cường giả nhiều như mây, thế nên ngươi không thể vì có thiên phú mà tự kiêu, phải biết mình biết ta rõ chưa?”

“Đa tạ lão sư nhắc nhở, ta sẽ khắc ghi câu nói này vào trong lòng. Đúng rồi, còn một vấn đề nữa, ta đã thức tỉnh rồi, vậy khi nào trường học sẽ an bài lịch trình buổi học tu luyện vậy.”

“Khoảng một tuần sau sẽ có thông báo cụ thể, ngươi đừng lo. À mà, đây là “Tôi Thể Quyết”, công pháp tu luyện dành riêng cho Tôi Thể Cảnh, ngươi đã thức tỉnh rồi nên có thể nhận lấy nó. Trước về nhà tự thân nghiên cứu, thời gian sau hẳn sẽ có võ giả đến trường tận tay chỉ điểm.”

“Vậy ta xin nhận.” La Tu nhìn về phía một quyển công pháp bìa vàng, trên bìa ghi ba chữ “Tôi Thể Quyết”.

“Được rồi, mau về lại chỗ ngồi đi, đừng lề mề, còn nhiều bạn học còn đang chờ đợi đến lượt mình kìa.”

“Đã rõ, thưa lão sư.”

La Tu nhanh chóng về lại chỗ ngồi của mình, khi ngồi xuống thấy một vệt ý cười trên khuôn mặt hắn.

“Tốt rồi, trọn vẹn những 12 nguyên khí, xem ra kỹ năng câu giờ kiếp trước của ta vẫn không mai một. Nếu có thể hút thêm tí nữa thì tốt.”

“Thôi, tham thì thâm, vẫn nên kiềm chế tham vọng của mình thì tốt hơn. Lát nữa về đến nhà sẽ đem quyển “Tôi Thể Quyết” và hệ thống nghiên cứu một lượt vậy. Để xe kim thủ chỉ này của lão tử sẽ đem về loại kinh hỉ nào nào.”

Bạn đang đọc Ta Mắc Chứng Dị Ứng Drama sáng tác bởi docconhatdao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi docconhatdao
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.