Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần thưởng

Tiểu thuyết gốc · 1809 chữ

-SỬA LẠI: Giá trị của Giác Tỉnh Châu là 1000 vạn nhé anh em (10 triệu hehe)

“Tất cả trật tự!!” Thanh âm rền vang như tiếng sấm, đánh động lấy ánh mắt của tập thể học sinh hiện đang tụ tập dưới một võ đài tại diễn võ trường của Xuyên Vân thất trung.

Trên đài cao, có một nam tử đang đứng ở đó, vóc người cường tráng, da dẻ sạm màu nâu, ánh mắt sắc bén lấy phong thái tại thượng, liếc nhìn xuống phía dưới.

Trong ánh mắt của nam tử mang theo vài phần nghiêm nghị, rất rõ ràng hắn không có bất cứ ý định trêu đùa nào.

“Ta là Lâm Hạo, trong vòng 1 tháng kể từ bây giờ sẽ đảm nhiệm vị trí giáo quan, có nhiệm vụ chỉ điểm đám tiểu tử miệng còn hôi sữa các ngươi trên phương diện võ học. Đồng thời cũng sẽ giảng giải cho các ngươi biết một chút thường thức của thế giới võ giả.”

“Thật lòng mà nói, lúc đầu ta không hề có ý định nhận cái công việc trông trẻ nhàm chán này đâu. Các ngươi tốt nhất nên nhớ kĩ, không nên làm lãng phí thời gian của ta. Tận lực tập trung vào luyện tập, không được phép xao nhãng, khi nào ta cho phép nghỉ các ngươi mới được nghỉ. Nếu phát hiện bất cứ ai có dấu hiệu biếng nhác, thì kẻ đó không cần thiết phải đến đây thêm lần nào nữa.”

“Được rồi, những gì cần nói ta đã nói, bây giờ chúng ta sẽ bắt tay vào việc luôn. Trước hết toàn bộ đứng trung bình tấn trong 10 phút cho ta.”

Dưới đài, những tiếng rên rỉ phát ra từ đám người, phản ứng lại với câu nói của vị Lâm giáo quan này. Bất quá, những học sinh này chỉ dám lẩm bẩm trong miệng hay phản đối trong lòng chứ không dám nói to, sau đó rất nhanh từng người liền thực hiện trung bình tấn.

Đứng trong hàng người La Tu, cũng nhanh chóng làm theo những gì vị giáo quan kia yêu cầu.

La Tu hòa mình vào trong dòng người rất tự nhiên, tựa hồ xóa bỏ sự tồn tại của mình giữa đám đông. Nếu nhìn từ trên cao xuống, sẽ rất khó để tìm ra được hắn, bởi hắn không hề có bất cứ đặc điểm gì nổi bật cả.

Đối với điểm này, La Tu không hề có bất cứ trách than gì, ngược lại hắn cảm thấy phi thường hài lòng.

Trong suy nghĩ của hắn, xuyên không trở thành một cái soái ca căn bản không phải là chuyện gì kinh hỉ cả.

Đường đường làm một kẻ có nhan trị bình thường, bỗng nhiên xuyên không một phát liền bị phẫu thuật thẩm mỹ, dung mạo trở nên đẹp mã, La Tu sẽ chỉ cảm thấy sợ hãi nếu chuyện này xảy ra mà thôi.

Đẹp trai thì có cái gì tốt hả? Gì cơ, được nữ giới mến mộ? Nếu chỉ có mỗi như thế thì thật xin lỗi, ta bình thường không ai chú ý đã quen, thế này có khác gì giả trân không.

Hơn nữa, theo kinh niệm nhiều năm đọc tiểu thuyết của La Tu mà nói, trai đẹp chẳng khác gì một cái hố đen thu hút phiền phức.

Vì sao á? Đơn giản thôi, ta nói cho các ngươi hay, có đến 80% drama mà nhân vật chính gặp phải có nguồn gốc từ nữ nhân. Mà đến 55% nữ nhân, hoặc lúc đầu động tâm với trai đẹp, hoặc rất nhanh sẽ đổ tên đó.

Nếu như nữ nhân đó lại còn là tuyệt sắc nữ tử nữa, một khi nhân vật chính có dính líu gì đến đó, dù chỉ 1 chút xíu thôi, thì chăm phần chăm là thằng cờ hó Drama sẽ ghé thăm cửa nhà ngươi đấy. Tin ta đi, không sai chút nào đâu.

Rồi từ đó, mấy cái cốt truyện kiểu: đi cướp dâu này, anh hùng cứu mỹ nhân này, làm bia đỡ thính này,… sẽ nhan nhản mọc ra khắp nơi.

Và một khi đã nhúng chân vào vũng bùn này rồi thì, ối giồi ôi, ngươi chết chắc cmnr. Thần drama một khi đã nhắm thì ngươi có chạy đằng trời cũng không thoát được đâu con giai.

May mắn thay, nguyên chủ vốn không có diện mạo nổi bật gì, nên La Tu có thể thoải mái một đợt, tạm thời không cần lo lắng về việc này.

‘Hé hé hé, ngon lành vcl ,game là ez. Thần drama đâu rồi hả, ngươi có ngon thì bẫy hộ lão tử cái, é hé hé hé.’ Trong lòng La Tu lúc này đang vô cùng khoái trá, nội tâm ý cười không ngớt.

Nhắc tới mỹ nhân mới nhớ, lúc La Tu vừa mới đến diễn võ trường, hắn cũng từng chú ý qua một vị nữ tử.

Cái kia tuyệt mỹ khuôn mặt, cái kia thanh mi mục tú, cái kia vóc người đầy đặn, phối hợp với mài tóc đen dài diễm lệ, thật đúng là không thể chê vào đâu được. Trên người nữ tử đó có một tầng khí chất lạnh lùng, càng làm nổi bật vẻ đẹp đó hơn, ít ai so bì được.

Nghe được những người xung quanh nghị luận, La Tu biết được vị nữ tử kia chính là thiên kiêu của thất trung, Thẩm Tiêu Nguyệt. Tài năng thì La Tu biết rồi, chỉ không ngờ là dung mạo nàng ta cũng tuyệt diễm y như thiên phú của mình vậy.

Bản năng mách bảo La Tu, với dạng này vừa có sắc vừa có tài nữ nhân, nếu không muốn chết trong địa ngục drama thì tốt hơn là tránh xa nàng ra, càng xa càng tốt.

Cho đến hiện tại, hắn vẫn đang hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ đó, luôn bảo trì khoảng cách tốt nhất có thể.

“10 phút đã trôi qua, các ngươi có thể đứng lên được rồi.” Vương Hạo trầm giọng nói.

Toàn thể học sinh khi nghe được câu này, có chút thở dốc. Phần lớn bọn họ vẫn chưa đem “Tôi Thể Quyết” tu luyện đến cảnh giới đủ cao để có thể đứng trung bình tấn suốt 10 phút mà không cảm thấy mệt mỏi, nên thể lực hao tổn là không thể tránh khỏi.

La Tu dựa vào “Tôi Thể Quyết” tầng 1 tiểu thành nên không cảm thấy mất sức quá nhiều. Ngoài hắn ra cũng có những người vẻ mặt bình thản, không coi chuyện này khó khăn chút nào, tỉ như Thẩm Tiêu Nguyệt.

Nhìn thấy vẻ mặt mệt nhọc của đa phần học sinh, Vương Hạo thở dài một tiếng. Khóa học sinh này cũng quá ư là yếu ớt đi, mới từng này cường độ rèn luyện đã vất vả đến thế, tương lai có thể làm ra cơm nước gì chứ.

“Nghỉ ngơi đủ chưa, bây giờ mới đến phần chính này. Hôm nay ta sẽ biểu diễn cho các ngươi một môn võ học. Này môn võ học tuy chỉ là võ học cơ bản, nhưng đừng coi nhẹ nó, muốn trở thành cường giả thì bất cứ ai đều phải tinh thông võ học cơ bản, không thì sao mà nhắc đến võ học cấp cao hơn được.”

Nghe được câu này, ánh mắt La Tu sáng lên trông thấy.

‘Đây rồi, đúng thứ lão tử hiện giờ muốn nhất. Không ngờ vận may hôm nay của ta lại tốt đến vậy, nhất định không được bỏ qua cơ hội này.

Vương Hạo bước đến trước mặt một cái cọc gõ đường kính 30cm, cả người xuống tấn, hữu quyền thu lại, bước vào tư thế ra quyền.

“Nhìn kĩ, đây chính là Nhân cấp hạ phẩm công pháp, [Băng Thạch Quyền]!”

Chỉ thấy, khoảnh khắc nắm đấm xuất ra, một đợt quyền phong thổi tới, khiến cho dưới đài phần lớn học sinh không khỏi tái xanh mặt mày một cái.

Chỉ là quyền phong liền khiến nội tâm bọn hắn có cảm giác e ngại tột cùng, trái tim không khỏi nhảy loạn vài cái. Rất nhiều người nghĩ, cái kia nắm đấm nếu rơi vào xuống người mình, hẳn kết cục sẽ chỉ có thịt nát xương tan.

Kết quả chứng minh, quả thật bọn hắn đoán đúng

.

Giây phút hữu quyền của Vương Hạo va chạm vào cọc gõ, một tiếng oanh minh vang lên, thanh âm rền vang như tiếng nổ lớn hướng bốn phương tám hướng đi, thanh thế không hề nhẹ.

Mà cọc gỗ xui xẻo bị Vương Hạo chọn phải, lúc này tránh không khỏi kết cục bị đánh tan nát, mảnh gỗ bay tứ tung.

Têêê!

Đám học sinh không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.

Đánh cho cọc gỗ tan ra từng mảnh, đây là cần cỡ nào lực lượng? Hóa ra sức mạnh của võ giả khủng khiếp như vậy.

La Tu cũng không phải ngoại lệ. Mặc dù hắn đã được kể sức mạnh của võ giả rất cường đại, nhưng tận mắt chứng kiến mới cảm thấy chấn kinh vạn phần.

La Tu chỉ có thể nói, không hổ là thế giới cao võ a.

“Tốt, tiết mục biểu diễn đã xong xuôi. Bây giờ đến lúc các ngươi tập luyện.”

“Ta sẽ nói rõ các ngươi kĩ xảo vận lực, sau đó mỗi người tự chọn lấy một cái cọc gỗ mà thực hành. Có thể hiểu rõ bao xa, tùy thuộc vào ngộ tính của các ngươi, ta cũng sẽ tiến hành chỉ điểm cho từng người.”

“Phải rồi, cứ coi như đây là một cuộc thi đi, coi như một cách tốt để thúc đẩy tính cạnh tranh trong máu các ngươi. Điều lệ thì, [Băng Thạch Quyền] chỉ có đúng 1 tầng, nên ai đem nó tu luyện đến tiểu thành sớm nhất sẽ giật giải và nhận được phần thưởng là một bình Tôi Thể Đan. Thế nào, hấp dẫn đúng chứ?”

Phía dưới đài nghe được đến đây liền có tiếng bàn luận xôn xao không ngớt, mặt ai cũng nở 1 vệt cười, trong ánh mắt như có ngọn lửa bùng lên, tinh thần tăng lên rất nhiều.

Tôi Thể Đan là đan dược phụ trợ tu luyện [Tôi Thể Quyết] , giá trị rất cao, bình thường một viên liền muốn 1000 tệ. Một bình Tôi Thể Đan khoảng 10 viên, vậy là 1 vạn tệ a.

Như thế cơ hội, nếu bỏ qua thì không biết khi nào mới tới nữa.

Mà La Tu cũng biết, thời cơ của hắn, tới rồi.

Bạn đang đọc Ta Mắc Chứng Dị Ứng Drama sáng tác bởi docconhatdao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi docconhatdao
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.