Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kỳ lạ võ quán

Tiểu thuyết gốc · 3284 chữ

-Chap này ra hơi lâu chút, bù lại dài, hơn 3000 chữ nhé ae :))

Màn đêm buông xuống, mặt trời chói lọi giờ đã nhường chỗ cho ánh trăng dịu nhẹ. Một cách nhảy cóc thời gian thường thấy trong các tác phẩm.

Ánh đèn điện chiếu rọi khắp các phố phường kiến trúc. Nhìn từ trên cao, Xuyên Vân Thành lộ ra vẻ ngoài tráng lệ của nó, tựa như 1 viên pha lê soi sáng giữa bóng đêm u tối.

Trong dòng người đông đúc di chuyển qua lại giữa những tuyến đường, có một nam thanh niên 16 tuổi mặc 1 bộ đồng phục học sinh cũng hòa mình vào đám đông ấy.

La Tu lúc này không ở tại căn phòng cho thuê của mình như thường ngày, mà đang trên đường đến 1 địa điểm khác, một nơi có thể trau dồi võ học của hắn.

La Tu đã suy nghĩ kĩ rồi, hắn quyết định rằng mục tiêu thiết thực nhất với bản thân hiện tại chính là thu hút sự chú ý của Vương giáo quan lên mình.

Hắn động tâm không phải là vì bình Tôi Thể Đan mà Vương Hạo hứa hẹn, mà vì dụng ý sâu xa hơn.

Phàm là người có tư cách đảm nhiệm vị trí giáo quan, thực lực của Vương Hạo chắc chắn không thể nghi ngờ. Nếu như có thể nhận được sự quan tâm của Vương Hạo, sẽ rất có ích cho con đường võ đạo sau này.

Cụ thể thì, La Tu hi vọng dựa vào sự coi trọng của Vương Hạo với mình mà thu hoạch được 1 số công pháp, thứ quan trọng để nâng cao thực lực của La Tu.

Để làm được như vậy, chỉ đơn giản chăm chỉ luyện võ tất nhiên không đủ, còn phải dùng đến cái đầu nữa.

Như đã nói, phần thưởng Vương Hạo đề ra là 1 bình Tôi Thể Đan, chỉ có vậy, không có bất cứ tài nguyên nào khác. Tuy nhiên, đó chỉ là trong trường hợp [Băng Thạch Quyền] tiểu thành mà thôi. Nếu là đại thành, thậm chí viên mãn, thì kết cục sẽ như thế nào.

Theo phán đoán của La Tu, người có thể hoàn thành yêu cầu của Vương Hạo nhanh nhất, không ai khác ngoài Thẩm Tiêu Nguyệt.

Nàng là người duy nhất sở hữu thượng phẩm thiên phú trong niên khóa của hắn. Thông thường, thiên phú cao thì đi cùng với đó là ngộ tính cũng cao, chỉ có ít trường hợp hi hữu người có thiên phú thấp đến đáng thương nhưng ngộ tính thì siêu việt. Do đó, Thẩm Tiêu Nguyệt cơ hồ chắc chắn là người đầu tiên đem [Băng Thạch Quyền] tu luyện đến tiểu thành cấp độ.

Thẩm Tiêu Nguyệt có thể không đem Tôi Thể Đan vào trong mắt, bởi nàng chính là người của Thẩm gia nha. Là một trong tam đại gia tộc của Xuyên Vân Thành Thẩm gia đó, có tiềm lực tài chính hùng hậu cùng với dàn cao thủ nhiều không đếm xuể tạo thành nội tình thâm sâu khó lường. Dăm ba vài viên Tôi Thể Đan, Thẩm Tiêu Nguyệt chỉ cần lên tiếng 1 cái là quá đủ.

Có điều, tuy Thẩm Tiêu Nguyệt không tham gia vì phần thưởng, nàng thế nhưng là coi trọng danh vọng mà cuộc thi này mang lại. Trở thành người đầu tiên tu luyện [Băng Thạch Quyền] đến tiểu thành, sẽ càng thêm vững chắc vị thế đệ nhất thiên tài của nàng, một cách không thể hiệu quả hơn để nâng cao tiếng tăm bản thân trong thành.

Đối với trụ cột thế hệ trẻ của 1 đại gia tộc mà nói, tạo dựng danh tiếng là 1 điều không thể thiếu để gia tộc có thể phát triển trong tương lai. Danh tiếng càng cao, số người muốn ủng hộ và đầu tư càng nhiều, tự nhiên là 1 lợi ích vô giá.

Đây cũng là điều mà La Tu rút ra được qua nhiều năm làm con nghiện tiểu thuyết.

Do đó, La Tu đem đối thủ đáng gờm nhất cùng tranh chấp ngôi đầu thành Thẩm Tiêu Nguyệt.

Mà lại, thông qua buổi học võ đạo hôm nay, hắn dĩa nhận ra một điều, cái ngộ tính của mình chả hơn gì so với thiên phú vậy, chẳng khác gì rác rưởi của rác rưởi.

“Lấy cái ngộ tính như hạch này, có khi không đợi bản thân [Băng Thạch Quyền] nhập môn, Thẩm Tiêu Nguyệt đã tiểu thành từ lâu rồi. Thế nên mới nói, những lúc thế này cần phải động não.”

Suy tính của La Tu chính là, cứ việc buông bỏ cái cuộc so tài này qua một bên, tập trung đem [Băng Thạch Quyền] nhập môn, sau đó nhờ vào hệ thống tấn thăng viên mãn, và thế là đại công cáo thành.

Đến lúc đó, chỉ cần biểu diễn cho Vương giáo quan lác mắt một cái, bản thân việc gì phải tiếc nuối mấy viên Tôi Thể Đan kia chứ.

Người thông minh biết quý trọng hiền tài, hắn tin tưởng Vương Hạo sẽ cho mình một phần thưởng xứng đáng hơn. Đây chính là lùi một bước tiến hai bước.

Các ngươi còn đang vì tiểu thành mà đắc ý, lão tử đã viên mãn rồi, sao sao, có cay không hả?

Tuy trong lòng đang hân hoan như thế, nhưng tâm thần La Tu vẫn rất tỉnh táo, không có ý định khoe khang thành tích cho bàn dân thiên hạ nghe. Châm ngôn của hắn vẫn luôn là:”có thể dấu dốt thì cứ tiếp tục dấu dốt.”

Đến lúc này, hẳn sẽ có độc giả nghi hoặc, nếu muốn giấu nghề như vậy, tại sao còn muốn cho giáo quan biết ?

Các ngươi có lẽ không biết, hoặc đã biết nhưng quên mất, trên đời này có một câu nói:”cầu phú quý trong nguy hiểm.”

Nếu như có cách để nâng cao thực lực đại giới cần bỏ ra phù hợp, La Tu tất nhiên sẽ nguyện ý đánh đổi.

Ví như lần này, sở dĩ La Tu quyết định như vậy là vì hắn đã có phương án bảo hiểm rất an toàn.

Giả sử Vương giáo quan đặt câu hỏi vì sao thiên phú thấp mà có ngộ tính quật cường như vậy, La Tu chỉ cần lờ mờ trả lời rằng: “khi luyện công cảm thấy không có trở ngại nào nhưng không biết chính xác nguyên do” là được.

Như đã nói ở trên, trên thế giới này những người sở hữu thiên phú và ngộ tính không đồng nhất tuy ít, nhưng không phải không có.

Chỉ cần như vậy, là đã có thể quét sạch phần lớn nghi vấn của người khác rồi. Từ đó, độ nguy hiểm sẽ giảm đi đáng kể.

Do vậy, tai hại mang lại không so được với lợi ich thu về, hiển nhiên ai cũng sẽ lựa chọn như hắn mà thôi.

“Bất quá, ta vẫn là cần đem [Băng Thạch Quyền] nhập môn càng sớm càng tốt, như vậy mới để lại ấn tượng càng sâu đậm cho Vương giáo quan.”

Để có thể hoàn thành chiến lược đề ra, việc La Tu cần làm là phải tận dụng khoảng thời gian trân quý của mình nhiều hơn nữa.

Hiện tại muốn luyện quyền thì La Tu cần phải có một không gian rộng rãi để bản thân có thể xuất thủ, mà căn phòng của hắn lại quá nhỏ và chật để có thể luyện tập.

Trường học không mở cửa vào buổi tối, nên La Tu đành phải chọn 1 nơi khác phù hợp hơn.

Mà chính hiện giờ, La Tu đang đứng trước mặt 1 cái nhìn qua mười phần cũ ná cánh cổng kim loại.

Cửa lớn bên trên có ghi “Thường Thục Võ Quán” bốn chữ lớn, bốn chữ bên trên ánh đèn neon lập lòe bất định, tựa hồ đã có chút hỏng rồi.

Bên ngoài đại môn, có mấy cái ăn mặc lôi thôi nam tử ngồi xổm hút thuốc.

Khi La Tu tới gần, mấy cái nam tử ngẩng đầu nhìn thoáng qua, phát hiện đối phượng là một cái trẻ tuổi mặc đồng phục học sinh thanh niên, liền đưa mắt về chỗ cữ, biểu hiện không có hứng thú.

Một cái mặt sẹo tráng hán trong đó đứng dậy, mở miệng cất tiếng, trong giọng nói pha chút cười cợt.

“Tiểu tử, ngươi cái này con gà con tới đây làm gì, chỗ này không phải chỗ chơi đâu.”

“Ta đến để gia nhập võ quán luyện võ một chút.” La Tu đối với thái độ của tráng hán không chút kích động, chỉ nhàn nhạt nói ra mục đích của mình.

“Luyện võ? Vậy thì có chút ý tứ.” Trong mắt tráng hán mang theo vài phần ngạc nhiên, xong rất nhanh liền biến mất. “Cùng ta đi vào.”

La Tu đi theo tráng hán tiến vào đại môn.

Bên trong là 1 quảng trường khá to, tụ tập không ít máy móc thiết bị.

Có cọc gỗ, cọc kim loại, thiết bị tập thể dục, thậm chí còn có võ đài ở nơi đây, đủ tiêu chí của một võ quán thông thường.

Không ít người bên trong quảng trướng đang tập thể dục, luyện quyền pháp, thối pháp, chưởng pháp,… Không chỉ rèn luyện chiến đấu bằng tay không, La Tu còn thấy vài cái học viên trong tay là đao, côn, kiếm, chùy các loại vũ khí, cả người múa qua múa lại mấy cái, nhìn sử dụng rất thuần thục.

Mỗi người ở đây đều sở hữu thân thể cường tráng, khi luyện tập hô quát rất có khí thế, đầy đủ phong thái của 1 võ nhân.

Cái này “Thường Thục Võ Quán” là La Tu trong lúc thăm dò thông tin vô ý phát hiện ra. Võ quán này không phải nối tiếng gì cho cam, chỉ thuộc tầng lớp dưới đáy, hoàn toàn không so được với mấy cái siêu cấp võ quán đứng hàng đầu trong thành.

“Thường Thục Võ Quán” chủ yếu là hỗ trợ người bình thường không thể thức tỉnh thiên phú một chút võ công tự vệ. Ngoài ra, một số người có thiên phú nhưng cấp bậc thấp cũng đến đây rèn luyện.

La Tu chọn nó vì 2 lý do, một là học phí rẻ phù hợp tình hình tài chính, hai là hắn cũng không cần thiết bị hay huấn luyện viên cao siêu gì, dù sao chỉ cần đem võ học nhập môn là được, còn lại cứ để hệ thống lo.

“Quán chủ, có người mới đến, là 1 cái mặc đồ học sinh tiểu tử.” Tráng hán hướng về võ quán chỗ sâu, cất tiếng mà gọi.

Đáp lại thanh âm đó, là những tiếng bước chân trầm đục nện trên mặt đất, càng lúc càng tới gần chỗ La Tu.

Xuất hiện trước mặt hắn là 1 cái lão giả tầm 80 tuổi, thấp hơn La Tu một cái đầu, trên mặt đầy nếp nhăn. Tuy nhìn rất cao tuổi, nhưng ở lão giả này có cái gì đó khiến cho La Tu có chút cảm giác kỳ lạ, giống như bản thân đang nhìn vào 1 nam tử trẻ tuổi khí huyết phương cương vậy.

Mặc cho vậy, La Tu vẫn không thể nào lý giải cỗ cảm giác kỳ lạ này rốt cuộc từ đâu mà ra.

‘Đệch… ông già này vậy mà lại là quán chủ á? Sao ta có cảm giác mình vừa sa lầy vào một vũng bùn nhở?’ Linh cảm kỳ lạ nảy sinh, khiến cho La Tu không khỏi rùng mình một cái.

“Tiểu gia hỏa, muốn tới võ quán ta luyện võ à?”

“Đúng vậy, thưa quán chủ.”

“Ngươi biết quy củ ở đây chứ?”

Không đáp lại lời ông ta, La Tu yên lặng móc từ trong người 1 xấp tiền đưa cho lão quán chủ.

Tiếp lấy chỗ tiền đó, chỉ cầm ước lượng một lúc rồi cất vào trong thân.

“Tên của ngươi là gì? Có thức tỉnh thiên phú không”

“Họ tên ta là La Tu, 1 tuần trước thức tỉnh đê phẩm thiên phú.”

“Đê phẩm à? Cũng không sai.”

Nghe La Tu đáp lại, lão quán chủ nhẹ gật đầu một cái.

“Võ quán ta hoạt động theo hình thức tự học, ngươi có thể tiến tới một góc luyện tập kĩ năng một chút, sau đó tìm học viên khác để mài dũa kinh nghiệm chiến đấu, có gì không hiểu cứ hỏi bọn họ. Còn nữa, chỗ này mở cửa 24/7, ngươi muốn tới lúc nào cũng được.”

“Ta đã rõ, đa tạ quán chủ.”

Dường như đã truyền đạt xong những gì cần nói, lão quán chủ không còn mặn mà ở lại nữa, rảo bước rời đi.

Mà bên cạnh tráng hán thì mở miệng tiếp chuyện La Tu:

“La tiểu tử phải không? Đến đây, để ta giới thiệu sơ lược qua 1 lượt về võ quán cho ngươi.”

Sau một hồi giải thích, tráng hán cáo biệt lui đi, nắm được rõ ràng La Tu cũng hướng về 1 phía võ quán mà tới.

Hắn đã quyết, đêm nay toàn tâm chú ý luyện quyền, không luyện cho đến khi mỏi nhừ hắn sẽ không buông lỏng chút nào.

Phạch,Phạch.

Thanh âm nắm đấm xé gió cứ lần lượt vang lên, La Tu liên tục lặp đi lặp lại kỹ xảo vận lực, cứ như thế 1 tiếng trôi đi.

La Tu bây giờ đang ngồi yên một chỗ hồi phục thể lực, trong đầu tính toán, nếu cứ tiếp tục như này, hắn có thể trụ thêm 1 tiếng nữa.

Bỗng lúc này, La Tu nghe được thanh âm ồn ào từ những học viên khác, khiến cho bản thân không kìm được mà quay đầu về chỗ huyên náo.

Đại môn hiện giờ, có 1 nữ tử bước vào, gây nên sự chú ý của tất cả mọi người. Nữ tử ăn mặc rất nóng bỏng, bộ đồ bó sát toàn thân, trông rất giống những cô gái chào mời ở phố đèn đỏ.

Cái ni mô chi rứa, người nổi tiếng à?

Mà toàn bộ học viên từ khi nhìn thấy nữ tử, liền nhao nhao ngừng luyện tập, từng người cầm lấy đồ đạc bản thân rồi lũ lượt ra về.

Thấy cảnh này La Tu một mặt mộng bức, thầm nghĩ rốt cuộc có chuyện quái gì đang xảy ra với võ quán này vậy?

Trong lòng cứ vương vấn không thôi, La Tu tiếp cận 1 học viên gần đó, muốn từ trong miệng đối phương dò hỏi, giải quyết khúc mắc.

“Người anh em này, ta nhớ lão quán chủ có nói rằng chỗ này mở cu7a33 24/7 cơ mà. Sao đột nhiên mọi người lại ra về cùng lúc vậy, mà nhìn dáng vẻ tựa như đang muốn chạy trốn ấy?”

“Hửm, à, ngươi là học viên mới đấy à. Chuyện này… khụ khụ, ta không tiện giải thích chi tiết được, người trẻ tuổi thì nên tự thân trải nghiệm mới biết phong ba bão tố của cuộc đời.”

“Ờ, thành thật xin lỗi nhưng ngươi nói ẩn ý quá, ta chả hiểu mô tê gì cả.”

“Tóm lại là, muốn rời đi hay ở lại tùy thuộc vào ngươi, vấn đề phụ thuộc vào bản thân có thể chịu đựng được không thôi.”

Nói xong, người học viên kia liền rời đi nhanh như cắt, như thể hắn đang hận mình sao không thể chạy nhanh hơn.

Trên quảng trường bây giờ, ngoại trừ nữ tử không biết lai lịch kia, chỉ còn mỗi La Tu một người trơ trọi giữa nguyên địa.

Nữ tử kia liếc nhìn hắn một cái, sau đó liền hướng về võ quán chỗ sâu đi đến, tọa lạc tại đó là một gian phòng nhỏ, hình như là nơi ở của lão quán chủ.

Nội tâm La Tu lúc này nghi ngờ càng ngày càng dâng cao, dự cảm được tính chất kỳ quái của hoàn cảnh hiện tại.

Tuy nhiên, hắn hiện tại đang cấp thiết tu luyện, không thừa tinh lực quản mấy việc này, mà tính hắn cũng không thích đào bới sâu chuyện người khác.

Nghĩ như vậy, nhanh chóng rũ bỏ nghi vấn trong đầu La Tu, lại lần nữa tiếp tục huấn luyện.

Một khắc sau.

Một mạch thanh âm nhạy cảm liền kề phát ra từ phía gian phòng kia, khiến cho La Tu phải ngừng nắm đấm lại. Đưa tai nghe ngóng, hắn muốn xác định xem liệu bản thân có nghe nhầm không.

Lần này La Tu nghe được rõ ràng hơn, khiến cho hắn không khỏi nhăn mặt lại, trong La Tu cảm xúc rối loạn, bản thân không biết nên nói gì để biểu thị cảm giác hỗn loạn của hắn bây giờ.

Kia đích thị là thanh âm hoan ái của nữ nhân mà, cái này…

Khoảnh khắc này, trong đầu La giống như có một vụ nổ bùng lên, hắn dường như tiến vào một loại trạng thái một giác ngộ.

Hắn rốt cuộc đã thông suốt, linh cảm kỳ lạ từ lão quán chủ xuất phát từ đâu mà ra.

Là dục hỏa.

Dục hỏa của lão quán chủ này không kém gì thanh niên trai tráng, dẫn đến La Tu mới cảm thấy quái lạ như vậy

.

Mà La Tu lúc này cảm nhận được thân thể mình dường như nóng lên, hắn bèn nhìn về phía thân dưới của mình.

Ai dà, đúng thật là, không thể coi thường nhu cầu sinh lí của một thanh niên mới lớn a, cái thân thể tràn đầy khí huyết này…

Giờ thì La Tu cũng hiểu được vì sao những học viên khác lại có thái độ như hồi này rồi.

Cái tình cảnh này cmn, làm sao mà tập trung luyện tập được cơ chứ? Hơn nữa chí ít khi làm cũng phải nhỏ tiếng chút chứ, sao lại khoa trương như thế, cứ như muốn để cho mọi người ở ngoài nghe thấy ấy.

“Đệch mợ, lẽ nào ta dính phải lời nguyền của nhân vật chính rồi, hễ cứ đụng độ nhân vật mới thì toàn gặp phài mấy cái thể loại cá biệt, tính cách không giống người?”

Dẫu rằng rất ấm ức, nhưng La Tu cũng không thể phàn nàn gì, bởi đây là sân nhà người ta, họ thích làm gì là quyền của họ.

Có điều La Tu cũng không thể bỏ phí thời giờ của mình được, hắn hiểu rất rõ điều đó.

Cuối cùng, La Tu đàng tăng cường độ luyện tập, lấy thanh âm nắm đấm đập vào cọc gỗ để thanh tẩy đầu óc, như thế coi như miễn cưỡng chống đỡ được.

Luyện quyền thêm 2 tiếng nữa, mắt thấy cơ thể mồ hôi nhễ nhại, thởi gian không sai biệt lắm, La Tu đình chỉ ra quyền, hướng phía đại môn cửa ra cấp tốc mà đi.

Hắn hiện tại, không muốn ở lại cái võ quán kì quái này thêm một giây một phút nào nữa, chỉ muốn quay về phòng mình rúc đầu trong chăn thôi.

Kết cục, đêm nay La Tu không ngủ được, bởi trong đầu hắn lúc nảo cũng hiển hiện ký ức kinh đảm ở võ quán đó.

Bạn đang đọc Ta Mắc Chứng Dị Ứng Drama sáng tác bởi docconhatdao

Truyện Ta Mắc Chứng Dị Ứng Drama tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi docconhatdao
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.