Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 617 chữ

Đêm qua, ở nơi này đã xảy ra một trận chiến khốc liệt.

Nhưng các trưởng lão đã lục soát khắp nơi vẫn không phát hiện bóng người hay chút tồn tại nào của sự sống.

Hai thiếu niên, thiếu nữ này dường như đã tan biến vào hư không vậy.

Cuối cùng, bọn họ đi dọc theo cầu thang, bước đến đài ngắm trăng của Quan Âm Các.

"Đây cũng là nơi quyết chiến cuối cùng của bọn họ."

Một trưởng lão cúi người nhìn dưới mặt đất, trên phiến đá cứng rắn có vô số vết rạ, đá vụn, gỗ vụn hỗn tạp chồng chất, khó có thể tưởng tượng được trận chiến đêm qua kịch liệt đến cỡ nào.

"Ừm."

Tông chủ khẽ gật đầu, tiếp tục đi đến phía trước.

Nàng dừng trước Quan Âm Các đã đổ sụp.

Bên trong đống phế tích của Quan Âm Các, tượng quan âm nghìn mắt nghìn tay vẫn nguyên vẹn đứng trên đài sen, kết ấn nhu diệu, nhận lấy ánh sáng buổi sớm mai, khuôn mặt từ bi mà lạnh lùng.

Quan Âm quan sát đại địa, giống như đang quan sát nỗi khổ của thế gian cũng giống như đang trực tiếp đối diện với nàng.

Các Các trưởng lão cùng đứng sau lưng nàng, không dám nói lời nào.

Vị tông chủ đại nhân của Đạo Môn này là sư phụ của Mộ Sư Tĩnh.

Nàng mang mịch ly, lớp vải che phủ xuống, lướt qua eo, che lấp dáng người thon dài, uyển chuyển, chỉ để lại khí chất lạnh lẽo như băng kia.

Mười năm trước, lão tông chủ Đạo Môn chết đi, trước khi chết, lão tông chủ để lại một phong thư, trong thư viết rõ người thừa kế.

Người thừa kế này không ở bên trong Đạo Môn, mà ẩn cư ở một dãy núi sâu, chúng đệ tử dựa theo di thư của lão tông chủ tìm đến, mời nàng xuống núi.

Không ai biết tên, tuổi tác của nàng, cũng chưa có người nào từng thấy qua diện mạo hay nhìn thấy nàng xuất thủ.

Có lời đồn rằng, nàng là tiên nhân đến từ thiên ngoại, cho nên không nhiễm trần thế, cũng có người nói nàng là người đứng sau biên soạn nên Vân Đỉnh Bảng cho nên mới không có tên trên đó.

Tóm lại, điều duy nhất có thể khẳng định chính là, nàng vô cùng mạnh, nàng không chỉ là mấu chốt phục hưng Đạo Môn mà còn là người dạy dỗ nên thiếu nữ cử thế vô song như Mộ Sư Tĩnh..

Nắng sớm chiếu khắp thành, quầng sáng trên đỉnh đầu Quan Âm tản ra thành cầu vồng, giống như thần phật hiển linh.

"Đáng tiếc."

Tông chủ nhìn cầu vồng kia, đột nhiên mở miệng, thanh âm êm dịu đạm mạc, tựa như lớp tuyết sa trắng đang múa trong gió kia của nàng.

"Đúng vậy, vì bồi dưỡng tiểu thư làm truyền nhân tông chủ đại nhân đã hao phí mười năm tâm huyết, bây giờ mặc dù Ma Môn đã diệt nhưng tiểu thư lại không rõ sống chết, thật là khiến người thương tiếc." Có trưởng lão ở bên cạnh đáp.

"Đáng tiếc không thể truy hồi lại Lạc Thư kia." Nàng ta khẽ lắc đầu, dường như không hề quan tâm đến sinh tử của Mộ Sư Tĩnh: "Trẻ nhỏ làm việc quả nhiên không đáng tin cậy ta sớm nên đích thân ra tay mới phải."

Đám người bên cạnh quay mặt nhìn nhau, nhất thời không biết nên nói cái gì.

"Về thôi."

"Nhưng còn tiểu thư..."

"Nó vẫn chưa chết."

Bạn đang đọc Ta Mai Táng Chúng Thần của Kiến Dị Tư Kiếm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Chang_Nha
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.