Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 968 chữ

Người kia tên là Mộ Sư Tĩnh, là người của Đạo Môn. Bọn họ đều được phát hiện bên trong tòa Tử Thành kia.

Hắn vẫn luôn cảm thấy hiếu kỳ với người đồng loại duy nhất này của mình.

Lúc ba tuổi, hắn cảm thấy mình có lẽ có thể nói chuyện được rồi, thế là mở miệng.

"Sư phụ, chúng ta không làm việc ác, mà ngược lại còn trừng mạnh giúp yếu, trừ gian diệt ác, vì sao lại gọi là Ma Môn?" Đây là vấn đề đầu tiên hắn hỏi.

"Bởi vì chữ Ma này không phải là Ma kia." Sư phụ bí hiểm đáp, sau đó mới giải thích nguyên do cho hắn.

Vài chục năm trước, giang hồ vốn là một nơi âm u đầy tử khí, khi đó người có thể trèo tường băng nóc, lấy tay bổ đá đã được xem là cao thủ rồi. Còn chuyện đi trên mặt nước, phi kiếm giết địch toàn là chuyện do các thư sinh kể chuyện tưởng tượng ra.

Nhưng sáu mươi năm trước, chuyện kể đã trở thành sự thật.

Khi đó, bên trong Hoàng Hà cùng Lạc Thủy bỗng nhiên xuất hiện hai con quái vật. Một con là cá tinh trăm râu trăm chân không đầu, một con là thằn lằn trăm mắt trăm vảy. Mỗi con mang theo một cuốn sách xuất hiện. Hai quyển sách này đúng dịp được hai vị tổ sư của Ma, Đạo đoạt được, cũng đặt tên cho nó là Hà Đồ Lạc Thư theo như cổ tịch.

Hai quyển sách này ghi lại phương pháp thổ nạp đặc thù, công pháp này không cách nào có thể miêu tả bằng văn tự, chỉ có người chạm vào cuốn sách mới có thể nhận được truyền thừa.

Sau khi nhận được truyền thừa, nhưng cao thủ kia mới phát hiện, bọn họ có thể thổ nạp một loại chân khí. Sau khi loại chân khí này dung nhập kinh mạch nó sẽ hóa thành một loại sức mạnh mơ hồ. Dưới sự trợ giúp của loại sức mạnh này, bọn họthậm chí có thể dùng kiếm ý để giết người, việc mà trước kia chỉ dám tưởng tượng.

Võ lâm cũng bởi vậy mà trở nên hưng thịnh.

Mọi người rất hiếu kỳ về căn nguyên của loại chân khí này, thế là căn cứ theo độ mạnh yếu của chân khí, bọn họ lần tìm theo, cuối cùng tìm được một tòa thành chết cổ xưa.

Tòa thành chết này là nơi chân khí nồng đậm nhất, rất nhiều cao thủ cao thủ lựa chọn di chuyển đến tận đây, dốc lòng tu hành.

Nhưng tiệc vui chóng tàn, chân khí ban cho mọi người sức mạnh nhưng đồng thời cũng đào rỗng rất nhiều người. Một số người tu hành, trong quá trình tu luyện, cánh tay bỗng nhiên xuất hiện đường vân màu tím đen.

Đường vân nhanh chóng lan tràn, không thể ngăn cản, cũng ăn mòn cơ thể người ta, biến người ta thành một cơ thể hu thối.

Bên trong võ lâm vốn là nơi sinh trưởng khắc nghiệt, người tu đạo bị ăn mòn càng ngày càng nhiều.

Thế là, tổ sư Ma Môn - người nhận được Lạc Thư cho rằng cái gọi là chân khí là ma tức, cổ thành nên bị phong cấm, Hà Đồ Lạc Thư phải bị hủy đi, tất cả mọi người nên dừng việc tu dạo, không thể trở thành chất xúc tác giúp cho ma tức lớn mạnh.

Đạo Môn lại cho rằng tu hành là lễ vật thần linh ban thưởng, bây giờ huyết nhục nhân loại còn yếu đuối, chưa thích ứng được với chân khí, đợi qua mấy đời nữa, nhất định có thể triệt để điều khiển nó. Việc hủy đi cuốn sách này, không phải tự làm hại bản thân mà còn là xúc phạm tới thần linh, là việc tuyệt đối không thể làm.

Hai phái đều có người ủng hộ nhưng thế lực của Đạo Môn lại lớn hơn nhiều cũng gọi đối phương là 'Ma Môn'.

"Chúng ta đã tranh đấu rất nhiều năm, Đạo Môn vẫn luôn chiếm thế thượng phong, nếu như không phải ba năm trước đây cổ thành xuất hiện hạo kiếp, nhưng cao thủ Đạo Môn kiên trì ở lại trong thành đều đã bỏ mạng thì có lẽ Ma Môn chúng ta đã bị diệt rồi." Sư phụ nói.

"Hóa ra tu hành lại là chuyện nguy hiểm như thế." Lâm Thủ Khê cảm khái.

"Ừm, chân khí là thủ đoạn yêu ma dùng để làm ô nhiễm thế giới này, là một thứ dịch bệnh đáng sợ. Nhưng Đạo Môn lại ngu ngốc hồ đồ, không muốn tiếp nhận chân tướng." Sư phụ thở dài: "Trước khi chưa thể đánh bại Đạo Môn, đoạt được Hà Đồ, chúng ta dù biết chân khí là ma tức thì vẫn chỉ có thể thổ nạp tu hành, dùng thứ này để đối kháng với bọn chúng."

"Con cũng sẽ bị ô nhiễm sao?" Lâm Thủ Khê hỏi.

"Con là đặc thù." Sư phụ kiên định nói.

"À..." Lâm Thủ Khê ngơ ngác gật đầu, lại hỏi: "Đúng rồi, nếu Ma Môn là tên người khác đặt, vậy chúng ta vốn được gọi là gì?"

"Thiên địa giao thái âm dương Hợp Hoan Tông." Sư phụ hùng hồn nói.

"... Ma Môn cũng rất tốt." Lâm Thủ Khê không rành thế sự đáp.

Năm bốn tuổi, hắn chạm vào Lạc Thư, nhận được năng lực thổ nạp chân khí, về sau hắn bắt đầu tu tập tâm pháp Ma Môn.

Năm bảy tuổi, hắn đã học xong tất cả các võ thuật, đạo thuật của Ma Môn.

Bạn đang đọc Ta Mai Táng Chúng Thần của Kiến Dị Tư Kiếm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Chang_Nha
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.