Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đến tìm người

Tiểu thuyết gốc · 2039 chữ

Tiếng vó ngựa phá vỡ đi sự tĩnh lặng và thanh bình của làng Ville. Một loạt đuốc đồng thời được thắp lên khắp nơi trong khu vực và bên cạnh đó là sự xuất hiện của hàng chục người áo đen mình đeo kiếm không rõ mặt mũi trông cực kỳ khả nghi và nguy hiểm .

Dẫn đầu họ là một người đàn ông trung niên cao to đầy cơ bắp đeo kiếm bên hông và một vị khác còn rất trẻ nhưng toát lên khí chất cao ngạo được tô điểm bằng bộ quần áo cực sang trọng quý phái.

Dân làng thấy có biến liền kéo nhau ra xem do tò mò, sau đó lập tức kinh hãi quỳ xuống trước cả hai người đứng đầu kia.

- Trưởng làng đâu?

Trưởng làng Villie, ông Barbadian chạy lạch bạch ra ngoài do còn ngái ngủ rồi quỳ xuống ngay tức thì khi thấy trên ngực bọn họ đều đeo một tấm huy hiệu màu bạc kim khảm hình đại bàng hai đầu - biểu tượng của một quý tộc bên cạnh hai loại huy hiệu khác làm từ vàng và đồng. Biết về đặc điểm của một quý tộc là kiến thức bắt buộc mà dân đen như bọn họ đều phải biết tới để đảm bảo không có ngay rước họa vào thân.

- Dạ thưa ngài, tôi là trưởng làng Ville này, tên tôi là Warren Barbadian ạ!

Ông nói một cách sợ hãi trong khi không dám ngước lên nửa phân nhìn hai nhân vật đang ở ngay trước mặt mình. Cả đời lão Barbadian già mới chỉ gặp qua quý tộc có 2 lần, và lần đầu tiên ông đã bị đánh cho suýt thì tàn phế chỉ vì tội ăn cắp vặt trong thành phố. Ký ức ấy đương nhiên ảnh hưởng sâu sắc đến ông ta, khiến ông ta sợ chết khiếp việc đối mặt với những kẻ cai trị đáng sợ này, người thu thuế thì còn được.

Trẻ tuổi mặt không biểu tình, ném xuống đất một tờ giấy rồi nói.

- Bọn ta là bề tôi của lãnh chúa Wagama, tới tìm một phạm nhân trong tranh bỏ chốn được cho là đã đi tới vùng này.

Ông trưởng làng nghe tên lãnh chúa, run bần bật cầm tờ giấy lên một cách khó khăn và căng mắt ra nhìn bằng thứ thị lực đã có phần xuống cấp do già yếu. Barbadian vốn đã sợ quý tộc rồi thì dĩ nhiên cái tên của lãnh chúa-kẻ cai trị lớn nhất của nơi này sẽ khiến ông như sắp đái ra quần.

Soi dưới ánh đuốc mờ ảo, Barbadian nhìn thấy chân dung được vẽ rất công phu của một cô gái trẻ xinh đẹp kinh động lòng người, bên cạnhlà hình phác thảo của một thanh đại trường kiếm màu đen rất lạ đời mà có lẽ là đồ vật tùy thân mà cô luôn mang bên mình.

Barbadian nhìn mãi cũng chẳng nhận ra người này, run run nói với hai nhân vật đang cưỡi ngựa ngay phía trước mình.

- Thưa ngài..tôi thực sự không biết! Có lẽ người này chưa từng đi qua đây!

Người trung niên nhìn ông già đang quỳ sấp dưới  rồi lại quay sang nhìn người trẻ tuổi bên cạnh, ánh mắt nghi hoặc. Người trẻ tuổi thì đảo mắt trông một vòng,  lớn tiếng hạ lệnh với thuộc hạ.

- Bắt đầu lục soát đi, từng nhà một! Thấy có những đứa nào đang trốn trong nhà thì nhớ lôi cổ ra đây!

Chỉ đợi có thể, tất cả mấy chục tên áo đen rút gươm phá cửa đi vào từng nhà một rồi kéo từ trong nhà ra những người già yếu và những đứa trẻ đang say ngủ, khiến chúng òa khóc làm không khí lại thêm phần khó chịu và căng thẳng.

Người đàn ông trung niên bấy giờ liền nói.

- Winston, ngươi thực sự chắc chắn là cô ta đã phản bội lại lãnh chúa và tìm cách ám sát tiểu thư sao?

Người trẻ tuổi cười một cách khó hiểu, liếc sang người đàn ông trung niên và nói với một thứ giọng quả quyết cứng rắn nhưng có phần khó lường khác thường.

- Tceara, chính mắt ta đã nhìn thấy Sregin giết hai người cận vệ canh phòng cho tiểu thư trước khi bị ta cản lại và chạy chốn, chẳng lẽ ông cũng không tin ta sao? Gia tộc của hai ta đã phục vụ lãnh chúa suốt hàng trăm năm, hàng chục thế hệ, ông lại vì con chó cô nhi tiểu thư nhặt ngoài đường đó mà nghi ngờ ta?

Người tên Tceara nghĩ ngợi một lúc, lại nói.

- Chính ta đã luyện tập kiếm thuật cho nó từ thuở lọt lòng, ta hiểu nó và biết nó chẳng có động cơ nào cả nên cảm thấy không đúng về chuyện này... Không phải là ta không muốn tin ngươi. Còn về mối quan hệ giữa gia tộc chúng ta, ngươi không cần phải nhắc lại nữa.

Người tên Winston lại nhìn về phía những người mới bị bắt ra, đáp.

- Đáng tiếc là chỉ có ta và thuộc hạ kịp thời phát hiện và ngăn chặn, nếu không thì ông sẽ phải thừa nhận sự thật này. Bù lại, bữa tiệc sinh nhật của tiểu thư hôm qua đã không hoàn toàn bị phá hỏng vì thứ dư vị đáng ghê tởm của kẻ phản bội!

Rồi Winston hỏi dân làng một lần nữa đúng những gì hắn đã hỏi Barbadian. Người thì không nói năng gì, kẻ thì van xin, nói rằng chẳng hề quen biết.

- Không à?

Winston ngừng hỏi thêm, chỉ cưỡi ngựa quanh quanh. Mất một lúc vẫn chẳng thấy được cô gái mang tên Sregin đâu mà chỉ thấy toàn bọn mọi dân run như cầy sấy. Hắn nghiến răng khó chịu vì kết quả không có như mong muốn, song lập tức nhận ra trong số này có thằng bé gầy gò đang nhìn mình một cách chăm chú giống như là nghe lén và theo dõi hành tung vậy.

Hắn cười trầm ngâm, sau đó bất thình lình quay ngoắt ra nhìn thằng bé bằng con mặt sắc như gươm. Điều này làm đứa bé đó giật mình, nó lập tức ngoảnh đi chỗ khác mà mặt thì tái nhợt như gập quỷ.

- Thằng bé kia rất đáng nghi, lại đây cho ta!

Đứa bé ấy không ai khác chính là Gain. Sregin chính là cô gái hợp tác viên mà hắn đã may mắn có được thông qua hệ thống quan hệ rộng. Nhưng khi Gain tìm thấy thì Sregin đã bị thương đầy mình, hắn chỉ kịp nhận nhiệm vụ thiết lập quan hệ rồi sơ cứu cho cô ta bằng mấy mảnh vải rách rồi giấu đi ngay trước khi bị gô cổ ra đây.

- Hệ thống đã khuyên ký chủ đừng nghe những chuyện không nên nghe rồi mà!

Gain giận mình không suy thông nghĩ kĩ ngồi hóng chuyện của bọn người đao to búa lớn, càng sợ hơn vì lần này hắn có thể mất mạng do quá dại gái, lại còn là "bét gơ" với tiền sử giết người Quả thật là vậy, nhiệm vụ thiết lập quan hệ của Gain chẳng gì khác ngoài bảo vệ cho Sregin trong vòng thời gian trước khi cô ta tỉnh lại từ cơn mê man, tuy ngắn hạn nhưng đối với một đứa nhóc lên 10 thì đã là khủng khiếp lắm rồi.

Hắn đứng dậy bước đi mà chân run run, đầu đầy những suy nghĩ vẩn vơ do túng quẫn tạo thành. Nếu như chuyện này bại lộ và hắn thì phạm tội chứa chấp thì không nghi ngờ sẽ lập tức bị đưa ra hành quyết cùng với cô gái kia và bị ném về trái đất chỉ trong một tháng, quên hết tất cả. Cha mẹ hắn còn chưa báo đạp, đương nhiên hắn không hi vọng cái kết quả kinh hoàng ấy sẽ xảy ra.

Mình nên giao cô ta ra ngay từ khi được hỏi! Giờ thì muộn rồi...

- Hệ thống đã khuyên ký chủ đừng nghe những chuyện không nên nghe rồi mà!

À quên, chẳng phải tất cả là lỗi của cái hệ thống này sao!

- Tại ngươi mà ta ra nông nỗi này, giờ thì ngậm mồm vào trừ khi ngươi có cách cứu ta khỏi tình huống này đi đồ hệ thống giẻ rách!

- Hệ thống đã khuyên ký chủ đừng nghe những chuyện không nên nghe rồi mà!

Hệ thống lặp lại câu nói cũ, kiên định với lập trường cứng rắn của mình làm cho Gain từ sợ sang tức điên.

- Á à, hóa ra máy còn định bưng bít chuyện đứa con gái đó là tội phạm!

Gain hét lên trong đầu, bắt đầu mất kiểm soát bởi cơn giận mà một người như hắn dĩ nhiên không đủ mạnh mẽ về ý chí để kiểm soát.

- Hệ thống đã khuyên ký chủ đừng nghe những chuyện không nên nghe rồi mà!

- Aaaaaaaaaaaaaaaaa!

Gain không kiểm soát được những cảm xúc mâu thuẫn, thét lên tiếng gầm của sự hối hận pha lẫn với sự giận dữ, sau đó nằm lăn ra đất ăn vạ không giống một kẻ đã sống tới 18 năm mà đúng như số tuổi hiện giờ của hắn là 10.

- Hệ thống đã khuyên ký chủ đừng...

- Im mồm! Im mồm! Im cho ta!

Không những hét ầm lên,, hắn còn liên tục dãy đành đạch như con cá chết cạn, nom như một kẻ bị động kinh. Thực chất, đấy chẳng qua là phản ứng bất lực của hắn đối với hệ thống nhưng đương nhiên là không có cách nào chạm vào được một thứ gần như không tồn tại ở thế giới vật chất.

Winston nhăn mặt, cả làng cũng nhăn mặt, nghĩ thầm mình gặp phải đứa điên rồi nên nói.

- Người đâu, mang thằng bé này lui đi! Chúng ta tìm phạm nhân, không tìm kẻ điên.

Lập tức, những người áo đen đang đứng ở bên kéo Gain lùi vào đám đông một cách thô bạo, nơi hắn tiếp tục ăn vạ và chửi bới hệ thống oang oang trong vô thức.

Cùng lúc, những kẻ áo đen khác nườm nượp chạy ra khỏi nhà, thông báo với Winston và Tceara rằng nơi này hoàn toàn không có chút gì khả nghi cả.

- Được rồi, cảm ơn sự hợp tác của các người! Chúng ta sẽ không làm phiền nữa!

Nói rồi, cả đoàn người leo lên ngựa và biến mất trong màn đêm trước sự chứng kiến đầy sợ sệt và ngờ vực của dân làng Ville, tất nhiên có cả Gain đã im bặt từ bao giò mà chẳng ai hay.

Rồi mọi người nhìn hắn với đôi mắt kỳ lạ, chẳng biết là tán thưởng hay là thương hại vì những hành động ban nãy. Chỉ thấy sau đó tất cả than thở, mong rằng con bé phạm nhân kia chẳng đến đây rồi ai về nhà người nấy.

Mẹ hắn thì vội vàng chạy đến, ôm hắn vào lòng và nói.

-May quá, con không sao là tốt lắm rồi! Con xử lý đúng lắm!

Gain cũng ôm lấy mẹ mình. Hắn cũng thấy mình "diễn" hay thật!

- Nhưng dù sao ký chủ cũng đã giấu cô ta đi rồi, có cần phải làm quá lên vậy không? Bọn người ấy không có chứng cứ, dù ký chủ có làm việc gì khả nghi đi nữa cũng chẳng tới mức bị gán tội đồng phạm.

Tiếng nói của hệ thống lại vang lên. Gain thực sự muốn khóc khi nói về sự vô năng của mình. Một lần nữa, Gain chắc chắn mình không bao giờ muốn trở thành một người phi thường, hắn không có bản linh đó.

Lên phòng, hắn tự trấn an bản thân rồi nghĩ cách tính sổ với Sregin. Nếu như những gì tên quý tộc kia nói là thật, Gain không thể chứa chấp cô ta được nữa.

Bạn đang đọc Ta Mạnh Lên Nhờ Quan Hệ Rộng sáng tác bởi ToiYeuNuoc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ToiYeuNuoc
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.