Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 2459 chữ

Chương 19: Một chiêu diệt sát.

Tiên nữ? những lời nói của Trường An khiến Hồ Nam càng thêm hứng thú.

Một người có thể khiến tất cả mọi người phải xếp hàng hàng giờ để có thể gặp chắc hẳn sẽ là rất đẹp.

Sẽ chẳng có một chàng trai nào không muốn được gặp một cô gái đẹp, Hồ Nam cũng vậy.

Hắn muốn xem vị tiên nữ mà mọi người phải xếp hàng dài chờ xem kia ruốt cuộc trông như thế nào.

Hồ Nam thay đổi lịch trình, quyết định không đi thanh lâu nữa, hắn muốn đi xem vị tiên nữ đó

" Đi, ta dắt các ngươi đi xem tiên nữ."

Thấy Hồ Nam định dắt mọi người chen ngang, Trường An lên tiếng cản lại.

" ? Xếp hàng, chẳng lẽ bắt bản Thánh Tử phải xếp sau đám phế vật này" vừa nói Hồ Nam cũng không kiêng nể mà chỉ vào đám người đang xếp hàng.

Thấy có người phách lối đến vậy, đám người cùng rất tức giận, nhưng người nói ra câu đó là một tu sĩ cấp 5. Có lẽ đối với tư sĩ cấp 5 thì đám người bọn họ với tư vị cấp 1,2,3 hay thậm chí là người thường đúng là phế vật.

Dù tức giận nhưng cũng không ai dám gây khó dễ cho đám người Hồ Nam.

Bỏ qua lời nói của Trường An, hắn dắt đám người tiếp tục tiến đến quán ăn, đi bên cạnh hàng người xếp hàng.

Quán ăn tuy hết chỗ nhưng cũng không một ai bao quanh, tất cả cũng rất tự túc xếp hàng

Thật ra thì tất cả mọi người đều muốn được thấy vị tiên nữ đó, thế nên bọn họ chọn xếp hàng thay vì đứng bao quanh.

Chỉ vì một lý do, thay vì đứng từ xa nhìn thần tiên tỷ tỷ sao bằng có được một vị trí được thần tiên tỷ tỷ phục vụ.

Đây là vì sao khiến đám người Hồ Nam rất dễ dàng có thể đến được quán ăn Đại Phúc mà không cần đẩy ra đám người.

Quán ăn ở tình trạng trật kín người, không ai nghĩ rằng mới chỉ thời gian ngắn trước thôi, quán ăn này còn không có một vị khách.

Cửa quán ăn Đại Phúc không ngừng có người ra vào, những người ở trong cũng rất muốn ở lại nhưng đều đã dùng bữa xong, bọn họ đã không còn lý do nào ở trong đó nữa.

Mọi người đã cố gắng ăn chậm nhất có thể nhưng việc đó cũng không giúp họ ở lại thêm được một giây phút nào.

Tất cả đều có một suy nghĩ “ mẹ nó đầu bếp quán ăn này thật là quỷ”

Suy nghĩ đó bắt đầu từ việc tốc độ làm đồ ăn của Duy Thiên, mặc dù quán ăn chật kín người, đầu bếp chỉ có mình Duy Thiên. nhưng chỉ cần ngươi gọi món, vài giây sau thức ăn đã có thể được bưng lên.

Mọi người không hiểu làm bằng cách nào mà Duy Thiên có thể làm được điều đó, làm trước? là điều không thể vì bưng lên đồ ăn vẫn còn đang nóng hổi.

Mọi người có lẽ sẽ không một ai nghĩ đến sẽ có người dùng phòng thời gian để làm đồ ăn.

Với tốc độ hơn 365 lần so với thời gian bên ngoài, thì một phút ở bên ngoài bằng 365 phút trong phòng thời gian.

để hoành thành một món ăn, Duy Thiên cũng chỉ cần mất mấy chục giây. Hơn nữa còn rất thoải mái không một chút áp lực.

Hắn cũng không cần ra ngoài hỏi món hay bê đồ, việc của Duy Thiên là chỉ cần đợi Ngọc Nhi viết món ăn lên giấy, hệ thống sẽ tự động thông báo món thực khách cần.

Sau khi làm xong, Duy Thiên chỉ cần bỏ ra ngoài, việc đưa thức ăn sẽ là phần của Ngọc Nhi.

Là một tu sĩ cấp 3, tuy không thể còn sử dụng được linh khí nhưng thân thể của nàng cũng không phải người thường có thể so sánh được, công việc này đối với nàng cũng không quá sức.

Đám người thay nhau lần lượt ra vào, Duy Thiên cười nở miệng rồi, linh thạch không ngừng chảy vào túi hắn, hắn tin với việc làm ăn hiện tại thì rất nhanh sẽ đủ linh thạch trở thành tu sĩ.

Cửa được mở ra, thực khách đi ra ngoài, điều đó cũng khiến cho những người ở ngoài thấy thấp thoáng nhan sắc kinh diễm của Ngọc Nhi.

1,2,3,4,5 Hồ Nam đứng hình mất 5 giây, hắn không ngờ trên đời này lại có một người xinh đẹp như vậy.

Hồ Nam ngạc nhiên vì thấy một người con gái đẹp như vậy chứ không phải là người con gái đẹp đó ở đây.

Lý do là trong buổi đấu giá. Sau khi nhận lấy hết những ánh mắt xem thường của mọi người thì Hồ Nam quyết định về sớm.

Nên Hồ Nam không hề hay biết những chuyện xảy ra sau đó, không biết là cô gái khiến hắn ngơ ngác này đã từng là một vật phẩm đấu giá.

Trong đầu Hồ Nam lúc này, không, trong đầu tất cả nam nhân ở đây lúc này đều có cùng một suy nghĩ, là chiếm được cô gái đó.

Không suy nghĩ, Hồ Nam lại tiếp tục dắt mọi người tiến thẳng vào quán ăn.

Tất cả ánh mắt dồn về đám người của Hồ Nam, tất cả mọi ngườì như đang đợi điều gì đó

Sự thật thì trong lòng mọi người ở đây đều biết, bọn họ thật ra là muốn xem đám người này xấu mặt.

Chỉ có mỗi Hồ Nam là nghĩ đến chen ngang thôi sao? Không phải như vậy, đã có rất nhiều người trước đây định làm như hắn, nhưng kết quả chỉ còn một, là thành thành thật thật mà đứng xếp hàng.

Không ngoài mọi người dự đoán, đám người của Hồ Nam khi chen ngang đến gần quán ăn.

Một bức tường vô hình ngăn cản bọn họ lại.

Không chỉ vậy, càng dùng sức, bức tường lại càng phản hồi lưc lại lên thân thể mỗi người khiến lực đấy của bức tường càng lớn.

Hồ Nam vận sức quyết tâm xông phá được bức tường bảo vệ.

Kết quả như ai cũng đoán được, Hồ Nam bị dội ngược, ngã ra, hắn bị ngã bởi chính sức mạnh của mình.

Điều này khiến cho Hồ Nam cảm thấy rất mất mặt, hắn không nghĩ là một quán ăn nhỏ lại có trận pháp kiên cố như vậy.

"Một quán ăn thôi mà bày đặt sắp đặt trận pháp" một người bị ngã phàn nàn.

Đám người cũng không còn kiêng nể mà cười nhạo đám người Hồ Nam.

Thấy được động tĩnh bên ngoài. Ngọc Nhi cũng bước ra ngoài thông báo với mọi người.

“ Ai muốn vào quán dùng bữa có thể xếp hàng, nếu cố tình vi phạm sẽ tự nhận lấy hậu quả.”

Hậu quả là gì Ngọc Nhi không biết, nhưng lời đó là Duy Thiên dặn nàng nói khi thấy có người cố tình chen hàng.

Sau khi bị trận pháp đẩy ngã, cũng không ai cố chấp xông vào nên nàng cũng không biết trừng phạt đó là gì.

Thấy Ngọc Nhi ra ngoài, Hồ Nam lúc này thấy rõ nhan sắc tuyệt trần đó, cái nhan sắc khiến Hồ Nam cảm thấy trái tim nhỏ bé của mình trở lên bồi hồi, hắn tự hỏi đây có phải là tình yêu trong truyền thuyết mà sư phụ của hắn vẫn hay lải nhải.

Trong phút chốc, Hồ Nam cảm thấy mình chìm ngập trong sự ngọt ngào của tình yêu, một thứ mà lần đầu hắn cảm nhận được.

“ Vị cô nương này, liệu ta có thể mời cô nương một bữa ăn?” Hồ Nam đứng dậy, chỉnh lại trang phục từ tốn nói.

Hắn cảm thấy câu nói “ anh hùng phối mỹ nhân “ hoàn toàn không sai.

Trong mắt Hồ Nam, người đối diện này nếu không được gọi là mỹ nhân thì tất cả những người con gái hắn đã gặp đều là xấu xí.

Còn anh hùng, không ngại mà nói trong lòng hắn vị anh hùng kia chính là bản thân mình.

Không để ý những lời nói của Hồ Nam, Ngọc Nhi quay trở lại cửa hàng.

Thấy mình không bị để ý, trong lòng Hồ Nam lúc này rất khó chịu nhưng hắn vẫn tỏ ra là một người đan ông phong độ.

Hồ Nam không nghĩ rằng đối diện chỉ là một tu sĩ cấp 3 mà lại không coi hắn tồn tại.

Là dựa vào cửa hàng này sao? Nếu vậy hôm nay ta sẽ cho nàng thấy thứ nàng dựa vào, một tay ta liền có thể phá được nó. Hồ Nam trong lòng suy nghĩ.

Khác với mọi người sau khi bị ngăn cản bởi trận pháp bọn họ đều chọn thành thật xếp hàng, Hồ Nam lại lựa chọn đối mạnh.

Hồ Nam cảm thấy đây cũng chỉ là một quán ăn nhỏ, dù không biết trận pháp bảo vệ là gì nhưng hắn tin rằng mình một kích toàn lực có thể dễ dàng phá huỷ.

Suy cho cùng, không trách Hồ Nam tự đại đơn giản là quán ăn của Duy Thiên quá vô danh.

Mặc dù mấy bữa trước quán ăn Đại Phúc vang danh khắp đế đô nhưng cuối cùng mọi người đều biết đó chỉ là một hiểu lầm.

Một quán ăn nhỏ như rất nhiều quán ăn khác trong đế đô, có chăng chỗ đặc biệt là nó nằm gần Thiên Phương Lâu, nhưng chỉ thế cũng chưa đủ để mọi người nhớ kỹ nó.

Rút kiếm trong bao, Hồ Nam lần này thực sự nghiêm túc, bảo hắn xếp hàng đằng sau những tu sĩ cấp 1, cấp 2 hay ngay cả có những người thường, Hồ Nam cảm giác có chết mình cũng không làm được.

Vậy chỉ còn có một cách. Một kiếm huỷ diệt trận pháp. Hắn muốn xem quán ăn này không có trần pháp thì sẽ lấy gì ra ngăn cản hắn.

Vận dụng tu vi, là một tu sĩ cấp 5 linh khí của Hồ Nam cũng không hề tầm thường, đặc biệt hắn còn định sử dụng tuyệt học của Phong Dực Môn, đó là Phong Dực kiếm pháp.

Chỉ thấy Hồ Nam xuất kiếm, một làn gió từ kiếm của Hồ Nam toả ra đẩy ngã tất cả người bên cạnh.

Hồ Nam xuất một lúc ba kiếm, lập tức có ba luồng kiếm khí đánh thẳng vào trận pháp của cửa hàng.

Hồ Nam tự tin, sau chiêu thức này sẽ chẳng còn cái gọi là trận pháp nào cả.

Mọi người bị thổi ngã nhưng tất cả cũng không quan tâm bản thân mà đều nhìn về phía quán ăn, bọn họ muốn xem coi ruốt cuộc trận pháp của quán ăn có thể chịu được đòn công kích cực mạnh vừa rồi không?

Nếu không chịu được thì mọi người đều có thể hiểu, nhưng nếu ngay đòn công kích toàn lực của một tu sĩ cấp 5 sử dụng kiếm chiêu thì thực lực của cửa hàng có lẽ sẽ được mọi người đánh giá lên tầng cao mới.

Phải biết, nếu chỉ là một trận pháp đơn giản thì có thể dễ dàng dùng tiền mua được, nhưng nếu đó là một trận pháp cao cấp thì mọi chuyện sẽ hoàn toàn khác.

Đòn công kích đánh vào trận pháp,mọi người đều kinh ngạc, đòn công kích đó dường như biến mất hoàn toàn khi tiếp xúc với trận pháp, hay nói đúng hơn nó đã bị hoàn toàn hấp thụ.

Người ngạc nhiên nhất lúc này không ai khác đó là Hồ Nam, ở đây chỉ mình hắn biết đòn công kích của hắn vừa rồi mạnh mẽ cỡ nào.

Hồ Nam tự tin, hứng chịu đòn công kích đó thì ngay cả trận pháp trung cấp cũng sẽ dễ dàng bị phá. Còn nếu đó là trận pháp cao cấp thì cũng có thể gây ra một sự phá huỷ to lớn.

Nhưng kết quả là sao? Trần pháp hoàn toàn không hề có một chút tổn hại nào, ngược lại đòn công kích của hắn lại hoàn toàn biến mất.

“ Đinh! Có người muốn gây tổn hại cho quán ăn, hệ thống thực hiện trừng phạt.”

Tiếng hệ thống vang lên, tất cả mọi người ở đây đều có thể nghe thấy, bọn họ còn đang tìm xem tiếng đó phát ra ở đâu thì lúc này, từ trong trận pháp đánh ra một đòn công kích hướng thẳng về phía Hồ Nam.

Đòn công kích đột ngột, bất ngờ và rất nhanh khiến Hồ Nam không kịp né tránh. Hắn chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Nhưng trừng phạt của hệ thống thì làm gì có thể dễ dàng hoá giải như vậy.

Chỉ thấy Hồ Nam hét lên vì đau đớn, Hồ Nam cảm giác mình muốn ngất đi, nhưng hắn gượng chống, hắn biết nếu mình thực sự ngất đi thì mọi chuyện có lẽ sẽ kết thúc tại đây.

Hồ Nam không nghĩ ra.

Hắn không nghĩ ra tại sao trận pháp này lại có thể mạnh mẽ như vậy?

Hắn càng không nghĩ ra, quán ăn này lại muốn giết hắn, đây là không sợ đắc tội Phong Dực Môn hay sao?

Cuối cùng hắn không hiểu, hắn thấy đây chỉ là một chuyện nhỏ không nhỏ mà lớn không lớn, phía đối diện không ngại hạ sát hắn

Tất cả lúc này đối với Hồ Nam chỉ còn là sự không hiểu.

Thế nhưng, mọi cố gắng của Hồ Nam cũng không thể gánh được sự trừng phạt của hệ thống.

Trên người hắn có một miếng ngọc bội bể nát, đó là ngọc bội bảo mệnh, nó đã hoàn thành sứ mệnh của mình.

Đòn công kích vẫn còn tiếp tục, lúc này Hồ Nam cảm thấy gì đó không đúng.

Đây không phải là muốn giết hắn, đây là muốn phế bỏ hắn.

Hồ Nam sợ hãi, hắn không nghĩ chuyện này sẽ xảy ra với mình.

Chưa kịp mở miệng cầu xin tha thứ, luồng sức mạnh đã phá huỷ tâm mạch, biến Hồ Nam thành một phế nhân.

Bạn đang đọc Ta Ở Dị Giới Làm Cái Lão Bản sáng tác bởi Trithuc1932001
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Trithuc1932001
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.