Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

xoá bỏ

Tiểu thuyết gốc · 2043 chữ

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, tất cả mọi người khi kịp nhân ra mọi việc thì Hồ Nam đã từ một thiên chi kiêu tử rớt xuống trở thành một phế nhân.

Mọi người không hiểu, không phải tu sĩ đánh nhau là rất bình thường hay sao? Nhất là những thế lực lớn thường xảy ra ma sát, nhưng đều có chung cùng một nhận thức đó là điểm đến là dừng.

Ở Thiên Lam đại lục, việc ngươi huynh hoang, hống hách sau đó gặp nhầm thế lực lớn hơn rất thường xảy ra. Thế nhưng đó cũng không phải chuyện đáng quan tâm.

Mọi người đều biết không thể đắc tội chết, trừ khi ngay từ ban đầu ngươi muốn huỷ diệt cả thế lực đó.

Ngay cả tông môn lớn cũng vậy, giết một người nhất thời sảng khoái nhưng đó là một việc của kẻ ngu ngốc mới làm như vậy.

Đơn giản, những thế lực yếu tồn tại được chắc chắn có sự chống đỡ của thế lực to lớn đằng sau.

Khơi khơi đắc tội một thế lực yếu hơn mình, ngươi không sợ ngày nào con cháu của ngươi ra ngoài đường bị người ta lấy mạng, giết chết hay sao?

Cho nên, nếu không nắm chắc việc hoàn toàn huỷ diệt thế lực đó thì việc hạ sát người khác chỉ đem lại phiền phức không đáng có.

Dần dần, mọi người đều có cùng một nhận thức chung là nếu việc không đến mực tuyệt cùng thì chỉ dừng ở mức giáo huấn, thương tích hay là đòi tiền chuộc.

Công kích trận pháp của người khác là một việc khó có thể chấp nhận, nhưng nếu chỉ vậy mà liền ra tay phế bỏ một người thì tất cả mọi người ở đây đều có một ý nghĩ: cửa hàng này đã quá giới hạn.

Duy Thiên cũng không biết những quy tắc ngầm đó, hay nói đúng hơn cho dù có biết thì hắn cũng không thể làm gì được, trừng phạt là do hệ thống làm, hắn cũng không thể thay đổi, có trách chỉ trách Hồ Nam chọc nhầm người.

Lúc này ở Phong Dực Môn, một người gào thét tức giận bay ra ngoài tông môn.

Người đó là tông chủ của Phong Dực Môn. Trương Hàn.

Mới vừa rồi,Trương Hàn cảm nhận được tấm ngọc bảo mệnh của Hồ Nam bị phá huỷ.

Là người hiểu rõ nhất tính cách của Hồ Nam, Trương Hàn tin rằng với bản tính của Hồ Nam thì không sớm thì muộn hắn sẽ chọc ra phiền phức.

thế nên, tấm ngọc bảo mệnh là thứ mà Trương Hàn đã dùng một số tiền lớn để mua nó cho Hồ Nam.

Chỉ cần đòn công kích chí mạng không đạt đến trình độ của một tu sĩ cấp 7 thì ngọc bội sẽ có thể dễ dàng vô hiệu, nhưng cho dù trường hợp xấu nhất là người Hồ Nam đắc tội là tu sĩ cấp 7 đi nữa,thì tấm ngọc bội vẫn còn lưu trữ một luồng ý thức của hắn.

Để diệt sát đối phương hay sao? Nói đùa, để luồng ý thức đó đến mức phải phát ra, người đối diện chắn chắn cũng không dưới tu sĩ cấp 7 .

Đối với một tu sĩ cấp 7 như Trương Hàn thì cho dù đang đích thân hắn ở đó cũng không thể nói trước, huống chi đây chỉ là một luồng ý thức nhỏ yếu lưu lại.

Trường Hàn làm vậy chủ yếu dùng để cầu tình, giảng hoà, hay là uy hiếp,… nói chung cùng đều vì mục đích khiến người đối diện không xuống tay với Hồ Nam.

Nhưng vừa rồi, tấm ngọc bảo mệnh vỡ, ý chí của hắn chưa kịp xuất hiện cũng đã bị huỷ diệt.

Đây là? người đó thực sự muốn hạ sát Hồ Nam?

Tuy ngọc bảo mệnh đã vỡ, nhưng Trương Hàn vẫn có thể xác định vị trí của nó.

Không chần trừ, Hắn lập tức bạo phát tu vi bay về phía đế đô.

Ở phía cửa quán ăn Đại Phúc lúc này cũng trở nên náo nhiệt, mọi người không còn cố gắng đi vào quán ăn nữa, mộ số còn rời khỏi vị trí xếp hàng của mình, bao quanh cửa hàng.

Bọn họ biết, chuyện lớn sắp xảy ra, bây giờ không nhanh chân chọn vị trí thích hợp quan sát thì đợi đến bao giờ.

Còn Hồ Nam đáng thương, sau khi biết mình bị phế, hắn không chịu nổi cú sốc mà ngất đi, ngất cũng tốt, nếu không bây giờ bị đám người vây quanh chỉ chỏ, nhìn hắn như một con vật trong sở thú thì có lẽ lại là thêm một đòn công kích cực mạnh đánh vào tâm linh vốn đã xụp đổ của hắn.

Duy Thiên cũng vừa nhận được thông báo của hệ thống là đã trừng phạt người cố ý gây tổn hại cho cửa hàng.

Lắc đầu, Duy Thiên thở dài, hắn đã lo trước nên bảo Ngọc Nhi cảnh cáo bọn họ, thế nhưng sẽ luôn có người tự cho mình là đúng.

Mọi việc đã xảy ra rồi, việc của bây giờ là ứng đối mọi chuyện sắp có thể xảy ra.

Không để mọi người đợi lâu, một bóng người bay từ trên cao xuống, lao thắng đến chỗ Hồ Nam. Người tới là Trương Hàn.

Dùng khí tức của mình đẩy lui đám người đang vây quanh Hồ Nam, Trương Hàn nhanh chóng xem xét thương thế của hắn.

Sắc mặt của Trương Hàn trở nên khó coi, tuy mạng sống của Hồ Nam được đảm bảo, nhưng toàn bộ kịnh mạch đã bị trấn nát, con đường tu luyện đã bị huỷ hoàn toàn.

Trương Hàn không biết người ra tay là ai, nhưng hắn thấy đối thủ thật ác độc, đây là giết người chu tâm.

Hung thủ với thực lực đó có thể dễ dàng diệt sát Hồ Nam, nhưng hắn không làm, thay vì vậy người đó phá nát tiền đồ của Hồ Nam.

Ruốt cuộc là chuyện gì mà khiến đối phương hạ tay tàn nhẫn đến vậy.

Khí tức của Trương Hàn bộc lộ ra, bây giờ hắn đang rất tức giận.

Hồ Nam, Một người mà Trương Hàn coi như con của mình.

Ngay từ lúc Hồ Nam còn nhỏ, hắn đã tự mình dạy dỗ chăm sóc hắn. trải qua hơn 10 năm, có thể nói tình cảm của Trương Hàn dành cho Hồ Nam không khác gì dành cho con ruột.

Thế mà bây giờ, lại có người ra tay phế con của hắn, đây là muốn con hắn sống cả đời còn lại với thân phận của phế nhân.

Trương Hàn biết với tính cách của Hồ Nam, khi biết mình trở thành phế nhân sẽ không thể nào chấp nhận sư thật này.

Trương Hàn tức giận, sau khi thấy tình trạng thê thảm của Hồ Nam, hắn đã không còn đủ tỉnh táo để suy nghĩ mọi chuyện, cơn giận dữ đã lấn áp lý trí của hắn.

Cho Hồ Nam ăn một loại linh dược ổn địch thương thế, Trương Hàn đứng dậy.

Trương Hàn quyết định, cho dù người sai trước có là Hồ Nam thì kẻ gây ra việc này cũng không thể tha thứ.

“ Là ai ra tay?” Trương Hàn giận dữ hỏi đám người. Hắn cũng đã vận dụng tu vi của tu sĩ cấp 7 để đè ép lên đám người khiến bọn họ chịu một sức ép kinh khủng.

Không một ai dám trả lời, bọn họ không chắc rằng người đối diện đủ tỉnh táo để phân định trái phải, lỡ đâu trả lời lại khiến mình trở thành mục tiêu, đấy không phải là tìm chết hay sao?

Tất cả trầm mặc, Trương Hàn càng tức giận, đang định ra tay giết một vài tên đe doạ thì có một người lên tiếng.

“ Là chủ quán của quán ăn này, Hồ công tử vì công kích trận pháp của quán ăn mà bị phế đi.” Người trả lời là Trường An.

“Hahaha” Trương Hàn cười lớn, nước mắt trong mắt hắn cũng bắt đầu rơi, hắn không nghĩ rằng chỉ vì công kích trận pháp thôi mà người khác lại phế con hắn. Lý nào lại như vậy.

Trương Hàn lên sát ý. Cơn giận của hắn đã không còn kiềm chế được nữa.

Duy Thiên thấy động tĩnh bên ngoài thì ra tìm hiểu mọi chuyện, để người khác nháo sự trước quán của mình thì làm sao buôn bán được.

Ra Ngoài, Duy Thiên thấy được một người trung niên đang khóc lóc, đám người còn lại thì hoảng sợ, phía xa còn có một thanh niên đang bất tỉnh, mọi việc làm Duy Thiên cảm thấy khó hiểu, đây là xảy ra chuyện gì?

Hắn cũng chỉ biết là có người định công kích quán ăn, hệ thống cũng đã sử lý, mọi việc còn lại Duy Thiên cũng yên tâm nên không hỏi thêm.

Nhưng cảnh tượng trước mắt này khiến Duy Thiên nổi nên một suy đoán. Sẽ không có một đám tu sĩ đánh nhau rồi vô tình công kích quán ăn khiến hệ thống phát động trừng phạt?

Nếu thực sự như vậy thì đám người quá xui xẻo.

“ Các ngươi muốn đánh nhau thì đi chỗ khác đánh, đừng ở đây làm ảnh hướng đến việc buôn bán của ta” Duy Thiên lên tiếng.

Cơn tức giận của Trương Hàn đang không có chỗ phát tiết thì nghe thấy những lời nói của Duy Thiên.

Không rõ những lời Duy Thiên nói có ý gì, nhưng Trương Hàn có thể xác định được người trước mắt là chủ quán. Là người đã gây ra thương thế cho Hồ Nam.

Cảm nhận tu vi người trẻ tuổi trước mặt, là phàm nhân? Hay là đã dùng cách nào ẩn dấu tu vi của mình?

Nhưng dù gì cũng là người trẻ tuổi, thiên phú có nghịch thiên cỡ nào cũng không thể có tu vi thâm hậu được.

Hắn không biết người này dùng cách gì để phế đi Hồ Nam, nhưng Trương Hàn lúc này cũng không đủ bình tĩnh mà phân tích mọi chuyện.

Không đáp lại, cũng không một chút trì hoãn, Trương Hàn lao về phía Duy Thiên.

Kiếm cũng được xuất ra khỏi bao, Trương Hàn dùng đến chiêu thức mạnh nhất của mình Phong Dực kiếm pháp.

Khác với Hồ Nam chỉ có thể chém ra ba kiếm, số lượng kiếm Trương Hàn chém ra là con số năm.

Càng những nhát kiếm sau, uy lực lại càng mạnh.

Luồng gió từ chiêu thức lần nữa xô đổ đám người, nhưng không chỉ như vậy, luồng gió ấy còn đẩy đám người lui về phía sau.

Sức công kích phải nói là quá kinh khủng.

Người đối diện có thể đón được không? Bọn hắn không biết.

Nhưng nếu là bọn hắn thì có 100 cái mạng khi đứng trước chiêu kiếm pháp này cũng không đủ giết.

Đám người đều muốn xem xem, liệu rằng chủ quán ăn có thể chịu được một đòn công kích toàn lực của tu sĩ cấp 7.

Nhưng không ai nghĩ rằng, thêm một lần nữa, đòn công kích lại biến mất trước khi chạm phải Duy Thiên.

“ Đinh! kiểm trắc có người đối với kí chủ lên sát ý, hệ thống thực hiện trừng phạt.”

Một tia sét từ trận pháp của quán ăn phóng về phía Trương Hàn, lần này uy lực của tia sét dùng mắt thường cũng có thể thấy tăng lên đáng kể. không những thế tốc độ của nó cũng nhanh hơn rất nhiều.

Đây không còn là phế tu vi nữa, hệ thống đây là muốn chiêu một xoá bỏ.

Trương Hàn cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng đã không kịp phản ứng rồi. Hắn bị trực diện trúng một đòn công kích này.

Trương Hàn, tu sĩ cấp 7, một chiêu bị diệt sát.

Bạn đang đọc Ta Ở Dị Giới Làm Cái Lão Bản sáng tác bởi Trithuc1932001
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Trithuc1932001
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.