Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta muốn rời nhóm!

Phiên bản Dịch · 1192 chữ

"Khỉ gió! Ta viết tốt như vậy mà chỉ có năm mươi sáu người mua, thật không hợp lẽ thường!"

Vương Bình thấy bảng thống kê người mua sách trong máy tính chỉ có năm mươi sáu, cảm giác tức nghẹn trong cổ.

Vương Bình hắn, tên giống như người, là một kẻ không có gì nổi trội.

Sau chín năm học phổ thông, hắn học lên đại học. Tốt nghiệp ra trường thì làm chân phục vụ quèn. Bạn gái hắn chê hắn không có năng lực và chí tiến thủ, cuối cùng bỏ hắn đi theo người khác.

Đó là lí do khiến hắn âu sầu thất bại, suốt ngày chìm đắm trong tiểu thuyết.

Mỗi khi hắn nhìn thấy một tác giả nào đó, hắn đều khinh bỉ cho rằng người này mà cũng có thể viết tiểu thuyết! Sau đó, hắn nghe nói viết tiểu thuyết có thể kiếm được rất nhiều tiền, hắn chợt nghĩ mình đã viết nhiều năm như vậy, có phải cũng sẽ làm được hay không.

Sau đó... không có sau đó.

Từ lúc bắt đầu tập tành viết đến khi nhuần nhuyễn điêu luyện, hắn đã tốn không biết bao nhiêu công sức. Nhưng quyển sách đầu tiên chỉ bán được vài cuốn, sự thật ấy khiến hắn suýt chút nữa suy sụp. Hắn cả ngày ủ ê viết sách trong căn phòng đi thuê, một xu dính túi cũng không có.

"Haiz, kiếm tiền quả thực không dễ chút nào."

Vương Bình ngó chiếc bàn bày bừa bãi đồ đạc, máy tính... bất giác rít một hơi thuốc rồi miên man nhìn lên trần nhà. Năm nay hắn đã hai mươi lăm tuổi, không có tiền tiết kiệm, lại không cha không mẹ, chuyện hôn nhân đại sự cũng mịt mù như chính tương lai của hắn vậy.

"Keng, nhóm chat Giả xuyên việt mời ngài tham gia, ngài có muốn tham gia không?"

Đúng lúc ấy, một âm thanh quái lạ chợt vang lên. Trước mắt Vương Bình xuất hiện một màn hình giả lập màu lam nhạt. Hắn vội định thần lại, đưa tay dụi dụi mắt, cứ ngỡ mình đang nằm mơ. Nhưng hắn không mơ. Màn hình kì quái kia vẫn sờ sờ ở đó khiến Vương Bình không khỏi kích động.

"Nhóm chat?"

"Đúng vậy, ta cũng là một người chơi có ngón tay vàng nha, mỗi tội mất nhiều năm mới đạt được ngón tay vàng."

Nghe thấy vậy, Vương Bình không khỏi phấn khích xoa xoa tay. Trong tiểu thuyết, rất nhiều nhân vật có xuất phát điểm thường thường, nhưng ở những lúc không ngờ tới lại có được ngón tay vàng, thế là một bước lên mây.

Hắn đoán mình cũng giống như thế.

Có điều, bây giờ giới truyện online lại hơi nhiều ngón tay vàng, mà đều là tập thể, không có cá nhân. Nếu gặp hội nhóm hòa hoãn, hỗ trợ nhau thì còn tốt, chứ gặp phải hội nhóm đấu đá thì rất phiền phức.

"Mặc kệ đi, nhóm chat hắc ám cũng không sao. Chỉ cần ta kiềm chế bản thân thì không thành vấn đề!" Vương Bình tự nhủ.

Thế giới hắn đang sống quá đỗi bình thường. Hắn chỉ muốn dựa vào nhóm chat để thân thể lớn mạnh hơn một chút, sau đó kiếm ít tiền để hưởng thụ cuộc sống, thử trải nghiệm cảm giác giàu có bình an. Dẫu có phần an phận, nhưng so với trước kia đã là quá tốt rồi.

Tất nhiên, đó là nếu không gian nhóm chat không quá tốt, còn nếu tốt hơn, hắn vẫn kì vọng đạt được sức mạnh siêu phàm cùng năng lực trường sinh.

Nghĩ vậy, hắn liền ấn nút chấp nhận.

"Keng, chúc mừng ngài đã tham gia nhóm chat Xuyên việt giả. Xin ngài chuẩn bị tâm lí thật tốt, tiến trình xuyên qua sẽ bắt đầu sau nửa giờ nữa."

Hệ thống vang lên âm thanh khiến Vương Bình sửng sốt. Sao lại xuyên qua? Cái khỉ gì vậy?

Đúng lúc hắn đang ngơ ngác thì bên trong nhóm chat cũng liên tục có thông báo.

"Keng, chúc mừng thành viên số 66 - Vương Bình đã tham gia..."

"Keng, chúc mừng thành viên số 67 - Trần Khang đã tham gia..."

Cả đám người nhộn nhạo hẳn lên.

"Ồ, một lúc có đến hai người tham gia sao? Hoan nghênh hoan nghênh." Ngô Quân nào đó nói.

"Lại thêm hai kẻ xui xẻo nữa. Thật là đáng thương!" Lần này kẻ lên tiếng tên là Lưu Mai.

"Không biết hai kẻ này có thể sống sót không nhỉ?"

Trương Hổ thắc mắc. Một gã tên Phương Vân đáp lời y:

"Khó lắm! Mười người gần đây nhất có ai sống sót nổi đâu!"

???

Nhìn thành viên trong nhóm chat nói chuyện, Vương Bình hơi vỡ mộng. Những gì họ nói là sao? Chẳng lẽ tham gia vào đây dễ chết lắm sao?

Đúng lúc hắn định thắc mắc thì Trần Khang, người mới vào cùng hắn đã lên tiếng:

"Các vị tiền bối, các vị nói mười người mới tham gia gần nhất đều chết là có ý gì? Chẳng lẽ đây là một cạm bẫy sao?"

"Haha, rất nhanh ngươi sẽ biết thôi mà. Thế giới này chính là một cạm bẫy, hơn nữa, còn là một cạm bẫy chết người." Phương Vân lại đáp.

Vương Bình và Trần Khang cùng á khẩu.

Trương Hổ cũng nói:

"Số hiệu của các ngươi chính là số thứ tự tham gia. Nhìn thử danh sách thành viên đi, còn có mấy người?"

Vương Bình vội vã nhìn danh sách, cảm thấy đầu óc tê dại đi.

Số thành viên 7/67!

Thế có nghĩa là, trước hắn có sáu mươi lăm người tham gia, nhưng chỉ có năm người sống sót? Tỉ lệ tử vong cao bất thường nha?

Trong chốc lát, cả người Vương Bình run rẩy sợ hãi. Hắn cứ tưởng vớ được ngón tay vàng, ai ngờ lại là bùa đòi mạng. Hắn vội hỏi:

"Giờ rút lui còn kịp không?"

"Haha, không được nha." Lưu Mai đáp. "Một khi đã tham gia thì không còn đường lui nữa rồi. Nhưng ta bảo này, thay vì các ngươi ở đó sợ hãi, không bằng chuẩn bị vững tâm lí một chút để nửa tiếng nữa xuyên qua, như vậy xác suất sống sót có thể cao hơn một ít. Dĩ nhiên, cũng chỉ là một chút chút ít ít thôi."

"Sao lại nói thế?" Vương Bình thắc mắc.

"Các ngươi nghĩ rằng xuyên qua là chỉ xuyên hồn, mượn thân thể có sẵn của người khác à?"

"Chẳng lẽ không đúng sao?" Trần Khang cũng thắc mắc.

"Haha, sai bét! Thế này nhé, nhóm chat sẽ tùy tiện chọn một thế giới rồi ném ngươi vào đó. Nói cách khác, ngươi tồn tại ở đó là kẻ không có lai lịch, không có quá khứ, kì trang dị phục, thậm chí ngôn ngữ cũng bất đồng. Không cần ta nói thêm hậu quả sẽ như thế nào chứ?"

Bạn đang đọc Ta Ở Group Chat Mô Phỏng Trường Sinh Lộ (Bản dịch) của Nộn Lăng Như Mộng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThạchPhật
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 120

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.