Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thẩm Vạn Tam

Tiểu thuyết gốc · 1429 chữ

Tên trọc đầu kia lúc này diệu võ dương oai, sau khi xác định tên kia tắt thở, liền cúi người xuống sờ thi.

Rất nhanh, sau khi lấy được đồ vật dạng một cái lệnh bài màu xanh lam, hắn liền hài lòng cất vào người, sau đó dường như chú ý đến bị nhiều người xung quanh nhìn chằm chằm, liền nâng súng lên chĩa khắp nơi.

"Các ngươi khôn hồn thì giải tán, còn đứng đây thì đừng trách bị lão tử làm thịt." Hắn tỏ vẻ hung hãn, người xung quanh nghe vậy liền rụt lại.

Tên đó thấy vậy liền gật gù, nhưng liếc nhìn về phía đôi nam nữ gần đó vẫn chưa chịu rút đi, liền hùng hùng hổ hổ tiến đến:"Con mẹ nó, các ngươi là bị điếc phải không, hắc hắc, tiểu cô nương xinh đẹp như vậy, ta sẽ không giết, tên bên cạnh không cút thì..." Hắn dâm tà liếc Phương Y khiến nàng có chút khó chịu, sau đó buông lời tà ác trừng trừng Trường Vĩnh, tuy hắn chưa nói câu còn lại, nhưng ý tứ giết người là lộ rõ.

Mọi người trên đường cũng bắt đầu than thở.

"Từ ngày ám khí gọi là súng này được phát minh đi ra, một tên người thường cũng có thể ngược sát cao thủ võ lâm."

"Đúng vậy, hiện tại Huyền quốc bắt đầu hợp tác để mua lượng lớn thứ này từ Vạn Tam Các, không biết là định âm mưu gì."

"Còn âm mưu nào nữa, đương nhiên là khởi binh đi xâm chiếm các nước khác, dù sao có thứ vũ khí này tại, đơn giản là nghiền ép."

Tiếng nói xì xào không ngớt, một bên Trường Vĩnh cũng không để ý, lắc lắc đầu nhìn tên đầu trọc kia, sau đó phất tay đánh hắn nổ thành huyết vụ, thi cốt vô tồn.

Mọi người lúc này chấn động, sợ hãi, loại thủ đoạn này, bọn hắn sống lâu như vậy, tựa hồ trên giang hồ không ai làm được.

Không để ý đến khiếp sợ chung quanh, hắn và Phương Y lúc này liền mau chóng bỏ đi.

"Ngươi biết súng từ đâu mà đến không?" Trường Vĩnh nhàn nhạt hỏi.

Phương Y nghe vậy liền nhẹ nhàng nói:"A, ta nhớ là khoảng hơn hai năm trước, có một người tên Thẩm Vạn Tam đột ngột nổi danh nhờ chế tác các loại công cụ kì lạ, sản phẩm bán ra với giá trên trời, từ đó thành lập Vạn Tam Các như bây giờ, súng chỉ là một trong những thứ đó mà thôi, hắn cũng được hoàng đế hiện tại phong thành quốc sư của Huyền quốc, trăm mẫu đất tại hoàng thành."

Trường Vĩnh nghe vậy, cảm thấy tên này chắc hẳn là người xuyên việt tiêu chuẩn thấp nhất, lợi dụng tri thức kiếp trước để áp dụng tại xã hội nơi đây.

Nhưng cũng không bài trừ tên đó có kim thủ chỉ gì khác, dù sao đổi lại là hắn, quăng hắn vào thế giới này mà không có kim thủ chỉ gì cả, hắn dù biết vô số sản phẩm vượt thời đại, nhưng cũng bó tay chế tạo ra.

"Ta cũng nên đi dạo một chuyến hoàng cung, bắt tên kia xem hư thực thế nào." Trường Vĩnh lẩm bẩm nói.

Phương Y nghe vậy liền do dự kéo kéo cánh tay áo của hắn, nói:"Thần tiên ca ca, nhận ta làm đệ tử a."

Trường Vĩnh cười nhẹ, tỏ vẻ không đồng ý, sau đó một tay điểm vào trán nàng, sau đó thuấn di đi mất.

Phương Y lúc này ngẩng người một hồi lâu, sau đó giật mình tỉnh táo, rồi cuồng hỉ.

Sau lưng nàng, tên hậu vệ thở hổn hển chạy đến, oán trách nói:"Tiểu thư, ngài đừng làm võ lâm minh chủ thêm lo, ta tưởng suýt nữa lạc ngài rồi."

Phương Y lúc này không để ý, hưng phấn nói:"Ngươi không biết đâu, ta vừa được thần tiên đi qua truyền thụ tiên pháp."

Tên đó lắc đầu cười khổ:"Tiểu thư nói cái gì thế, trên đời này nào có tiên."

---

Tại Hoàng cung, chủ tọa phía trên, một nam tử anh tuấn mặc long bào màu vàng, đầu đội kim quan, khắp người bức ra khí thế thiên tử.

Đó là hoàng đế hiện tại của Huyền quốc, Khương Thái Tôn.

Cách hai năm trước, vốn chỉ là đại hoàng tử.

Lão hoàng đế lúc đó cũng còn thọ lắm, không mất cái hai, ba mươi năm, đoán chừng hiện tại hắn vẫn làm nho nhỏ hoàng tử, nào có tư cách ngồi trên chủ tọa.

Cũng may, hắn quen biết với Thẩm Vạn Tam, một gã tài hoa song tuyệt.

Khi đó, hoàng thất tranh đấu mười phần ác liệt, con thí cha là bình thường, chứ nói gì huynh đệ tương tàn.

Mà hắn, với thân phận đại hoàng tử, cho dù muốn tranh, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nhảy vào vũng nước đục này.

Trong một lần xuất ngoại tuần hành, hắn liền bị thích khách ám sát, khi hộ vệ liều mạng chém ra cho hắn một đường sinh lộ cuối cùng, hắn liền trốn được vào một ngôi miếu bỏ hoang.

Nhưng hiển nhiên tức khắc bị tên thích khách kia phát hiện.

Lúc hắn gần như thở dài nhận mệnh, thì một âm thanh phía sau tên thích khách vang lên:"Nhân sinh như thoáng qua, hà tất làm khó nhau, chi bằng hãy để lại một con đường, sau này gặp lại còn dễ nói chuyện."

Tên thích khách giật mình quay đầu.

Tại ngoài cửa, một thân ảnh từ từ đi đến, hắn khoác trên mình thanh y sạch sẽ, tóc ngắn không thường thấy ở thời đại này, gương mặt toát ra thần thái tự tin, trên tay còn cầm theo một cây quạt, không ngừng đung đưa.

Gã thích khách ngưng trọng thăm dò hắn, cảm thấy tên này không lẽ là cao thủ ẩn mình, dù sao cái phong thái đó, lời nói đó, quá là bức khí.

Nào ngờ quan sát xong, hắn liền tức giận:"Hừ, chỉ là một tên công tử bột, không võ công thế mà dám lại đây tìm chết." Nói xong hắn liền nháy mắt chuẩn bị ra tay, nào ngờ người phía trước đã móc ra một ám khí kì lạ, tên kia biến sắc lấy tay che chắn nhưng hiển nhiên vô tác dụng.

"Đoàn"

"Đoàn"

"Đoàn"

...

Hàng loạt tiếng súng nổ ra, tên thích khách lúc này toàn thân đầy lỗ máu, kinh hãi ngã xuống đất, trước khi chết, đôi mắt còn trừng trừng.

Mùi máu tươi tràn ra nồng nặc, tên kia hơi nhíu mài, sau đó cười cười nhìn về phía Khương Thái Tôn.

"Đại hoàng tử, ta Thẩm Vạn Tam kính ngài đức cao vọng trọng, luôn suy nghĩ cho bá tánh thiên hạ, nay tình cờ nhìn được chuyện này, liền không nhịn được ra tay, cũng may ta không đến muộn."

Vừa nói hắn vừa đưa tay xuống trước mặt Khương Thái Tôn, người kia cũng không khách khí, nắm chặt tay hắn thuận theo đứng lên.

"Đa tạ." Hắn trầm mặc, sau đó thốt ra hai từ.

Thẩm Vạn Tam nhàn nhạt nghe, sau đó vừa đi xung quanh vừa nói:"Không biết ngài có muốn leo lên hoàng vị không?"

Khương Thái Tôn biến sắc nói:"Ngươi nói cái gì, lời này phạm thượng, nếu không nể tình ngươi cứu giá ta một lần, thì đã tru di cửu tộc." Hắn suy nghĩ tên Thẩm Vạn Tam này không biết từ đâu chui ra, mọi thứ về hắn quá kì lạ, cả vũ khí ban nãy nữa.

Thẩm Vạn Tam hờ hững cúi người xuống, nhặt một tờ ngân phiếu từ người của cái xác tên thích khách kia, đứng lên chậm rãi lại gần Khương Thái Tôn, đưa lên trước mặt hắn.

"Đây là..." Khương Thái Tôn chăm chú quan sát đống ngân phiếu này, sau đó như nhận ra được thứ gì, sắc mặt liền tối sầm lại.

Phía trên ngân phiếu này là kí hiệu độc nhất của ngân khố hoàng thất, hiển nhiên là các hoàng tử khác đứng sau chuyện này.

"Ngươi làm sao để giúp ta ngồi lên hoàng vị." Khương Thái Tôn bình tĩnh lại, uy nghiêm nói.

Thẩm Vạn Tam cười nhạt, chỉ chỉ tay vào cái đầu của hắn.

Bạn đang đọc Ta Tại Kinh Khủng Thế Giới Bật Hack sáng tác bởi SiêuViệtChưThiênVạnGiới

Truyện Ta Tại Kinh Khủng Thế Giới Bật Hack tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SiêuViệtChưThiênVạnGiới
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.